Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 120: Phong ấn và độc (10)




Nhưng một giây sau, nàng hét ầm lên, chỉ thấy tên ngắn màu đỏ kia thế nhưng phá tan đấu khí màu trắng hướng về nàng khí thế hung hăng đâm tới, dù tốc độ chạy trốn của nàng rất nhanh, váy vẫn bị tên ngắn phá hỏng một chút.

"A a a, ngươi cái xú nha đầu này cũng dám cắt váy của ta." Lam Mị cắn răng nghiến lợi mắng to, trong lòng tất cả đều là quái dị, lực lượng Đấu Tôn của nàng tại sao lại cường đại như thế, lúc nãy, nàng nhìn thấy giữa không trung di động một ít bong bóng mang theo đấu khí, chẳng lẽ là lực lượng của những vật này đánh bại cấp bậc Đấu Thánh của nàng.

Trời ạ, cái tiểu nha đầu này đến cùng tu đấu khí ngoại tộc gì, vì sao đấu khí của nàng có hình bọt khí.

Hai tay Mộc Khuynh Cuồng dừng lại, nhìn nàng ta thản nhiên nói, "Tiền bối, ta không muốn trở thành địch của ngươi, đến Ác Ma đảo ta chỉ muốn tu luyện tốt, một đoạn thời gian sau, ta sẽ rời đi, hy vọng ngươi không tới quấy rầy ta nữa."

Nói xong, nàng phi thân ra bên ngoài động.

Lam Mị đứng ở nơi đó quyệt miệng nhìn chằm chằm phương hướng Mộc Khuynh Cuồng ly khai, trên mặt một mảnh suy nghĩ sâu xa, thực là một nha đầu kỳ quái, mười lăm tuổi đã đến Đấu Tôn, không được, nàng phải mau đem tin tức này nói cho các sư huynh mới được.

Mộc Khuynh Cuồng ra khỏi Mị Cung, phi thân nhanh chóng hướng về Thành Ác Ma chạy đi, lúc trở lại sân nhỏ, thân thể nàng lảo đảo một cái, một ngụm máu đen phun ra.

"Khuynh Cuồng... . . ." Sửu Sửu cùng Phì Phì cả kinh kêu lên.

Mộc Phong mới vừa từ trong đại sảnh ra ngoài nhìn cũng bị tình cảnh này dọa đến sắc mặt trắng bệch, hắn nhanh chóng chạy tới đỡ Mộc Khuynh Cuồng dậy, lo lắng nói, "Khuynh Cuồng, ngươi làm sao vậy? Sao lại hộc máu?"

Thần trí Mộc Khuynh Cuồng có chút mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống như bị rút đi toàn bộ, trong thân thể thật khó chịu, thật khó chịu.

"Không tốt, có phải độc trong cơ thể Khuynh Cuồng phát tác hay không." Sửu Sửu gấp đến độ mắt có chút đỏ lên, nó cũng biết máu đen của nàng rất kỳ quái, nàng nhất định trúng kỳ độc mới trở nên như thế.

Mộc Phong lập tức dìu Mộc Khuynh Cuồng vào phòng của nàng, đặt nàng nằm xuống, hắn tự tay giúp nàng bắt mạch, lạikhông cảm ứng dược bất kì hiện tượng gì, điều này làm hắn gấp đến mức mồ hôi đầy đầu.

"Hai người các ngươi trông coi nàng, ta ra ngoài tìm  đại phu." Mộc Phong không thể chữa bệnh, chỉ có thể ra ngoài xem có đại phu trong thành ác ma hay không.

Trên giường, Mộc Khuynh Cuồng không ngừng lăn qua lăn lại, nàng cảm giác toàn thân ẩm ướt, nàng tựa hồ lại đang chảy máu.

"Khuynh Cuồng, ngươi lại chảy máu!" Sửu Sửu gấp đến độ xoay quanh, trên người tản ra một cỗ tức giận.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Thanh âm Phì Phì mang theo tiếng khóc nức nở, lần đầu tiên nó thấy có người chảy máu màu đen, thật quỷ dị.

Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy gân mạch trong cơ thể vặn vẹo một hồi, thân thể giống như muốn nổ tung, tại sao lại như vậy, đau chết nàng!

Ngực giống như có người cầm dao ở hung hăng khoét một lỗ, nàng muốn vận khí, thế nhưng không có nửa điểm khí lực, cho nên chỉ có thể mặc cho đau đớn cắn nuốt nàng.

Nàng thật sự trúng độc sao?

Đêm hôm đó là lần đầu tiên phát tác, hôm nay là lần thứ hai phát tác sao!

Là ai hạ độc nàng, là ai phong ấn cơ thể của nàng.

Đầu nàng không ngừng vận chuyển, có phải nếu phong ấn tốt, độc trong cơ thể cũng sẽ không phát tác, nếu đem cơ thể phong ấn, nàng sẽ không thể tu luyện, chỉ có thể làm phế vật, là ai tàn nhẫn với nàng như vậy.

Ngày đó nhất định vì nàng tu luyện thiên giai đấu kỹ, hoàn toàn mở phong ấn trong cơ thể ra, cho nên độc cũng bắt đầu phát tác.

Trước kia Mộc Khuynh Cuồng bất quá chỉ là một Cửu tiểu thư Mộc gia yên lặng vô danh, nàng chọc tới thâm cừu đại hận gì a, thế nhưng bị độc hại như vậy, nàng từ nhỏ đã không thể tu luyện, chẳng lẽ người hạ độc và phong ấn cho nàng từ lúc nàng rất rất nhỏ sao, thật ngoan độc.