Thánh Khinh Hồng yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng làm việc, nàng ngẫu nhiên hé lời hỏi hắn một chút dược tính dược liệu, bên trong phòng luyện đan chỉ có hắn và nàng, đột nhiên hắn cảm thấy, cuộc sống cứ như vậy trôi qua rất tốt, mặc dù không oanh oanh liệt liệt, nhưng đơn giản cũng tốt, nếu có thể tiếp tục như vậy thật tốt.
Độc trong cơ thể nàng nên làm sao bây giờ? Hắn đã phái người đi bốn phía hỏi thăm cao thủ giải độc, cũng để cho thủ hạ nói bệnh trạng của Mộc Khuynh Cuồng, nhưng nhận được tin tức đều là vô phương cứu chữa.
Đột nhiên, một con sâu màu trắng bò đến trên tay hắn, Thánh Khinh Hồng híp híp mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng, “Ta đi ra ngoài một chuyến, bản thân mình tự chú ý một chút.”
“A, vậy ngươi còn trở lại không?” Mộc Khuynh Cuồng không ngẩng đầu, hai tròng mắt chỉ nhìn chằm chằm sách dược thảo trong tay.
Thánh Khinh Hồng khóe miệng lộ ra một nụ cười sung sướng, giọng ôn hòa mang theo từ tính mê người, “Ngươi hy vọng ta trở lại sao?”
“Tùy tiện.” Mộc Khuynh Cuồng già mồm nói, kỳ thật nàng rất hi vọng hắn trở về, bởi vì nàng còn rất nhiều chuyện cần thỉnh giáo hắn, đúng, chính là như vậy.
“Ta đi đây.” Thánh Khinh Hồng nhàn nhạt nói, tâm tình thật tốt rời đi.
Chờ sau khi hắn đi, Mộc Khuynh Cuồng mới ngẩng đầu nhìn phương hướng hắn ly khai, chu mỏ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng cũng không biết mình cao hứng cái gì, dù sao chính là thật vui vẻ.
Mộc Khuynh Cuồng dựa theo phối liệu tiên cấp đan dược chuẩn bị tốt tất cả dược liệu, lại đập nát toàn bộ, cuối cùng bỏ vào trong lò luyện đan.
Cất kỹ tất cả dược liệu, Mộc Khuynh Cuồng nhắm mắt lại phóng thích hỏa nguyên tố trong không gian tinh thần trong lò đan, cho đến khi cảm giác được sức nóng, nàng mới mở mắt ra nhìn lửa đang thiêu đốt trong lò đan, nàng vận khởi đấu khí cấp bậc Đấu Tôn trong cơ thể, trong khoảng thời gian này mặc dù nàng liều mạng tu luyện, nhưng vẫn không có đạt tới cảnh giới Đấu Thánh.
Lúc đó, nàng đã suy nghĩ, có phải khi nàng đến cảnh giới Đấu Thánh, kỳ độc trong cơ thể sẽ lại phát tác một lần?
Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu, tiếp tục vận khởi đấu khí chế thuốc, phát tác liền phát tác đi! Cùng lắm thì nàng lại tiếp nhận một lần thống khổ.
Ngoài Ác Ma đảo, ba đạo bóng dáng màu đen cung kính đứng ở trước mặt Thánh Khinh Hồng.
“Bên kia nhận được thi thể sao?” Thánh Khinh Hồng giọng nói bén nhọn hỏi, nghĩ tới người Mộc gia, hắn có một loại xúc động muốn hủy diệt bọn họ, nhưng nghĩ tới Mộc Khuynh Cuồng lần trước cự tuyệt Mạc Tiêm Lương, hắn vẫn không có động thủ.
“Chủ tử, bên kia đã nhận được, chỉ là chủ tử, lần này đúng là người Đấu Khí Thánh Đường, người vì sao chọc phải bọn họ?” Mặt Hắc Hổ tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm Thánh Khinh Hồng, tại sao hắn lại có thể vì một thiếu nữ mà đắc tội chỗ đó.
“Chủ tử, chính là a, cái nha đầu kia có...” Hắc Ưng líu ríu, còn chưa nói hết, liền bị ánh mắt lạnh như băng của Thánh Khinh Hồng làm sợ, hắn rụt cổ một cái, ngoan ngoãn câm miệng.
Trên mặt Thánh Khinh Hồng lãnh diễm không có bất kỳ vẻ mặt nào, giọng nói không để bất luận kẻ nào dị nghị bá đạo nói, “Mộc Khuynh Cuồng là ranh giới cuối cùng của ta, các ngươi không nên quên ban đầu là nàng giúp ta, cho nên các ngươi đối với nàng cũng như đối với ta.”
“A...” Hắc Hổ, Hắc Ưng, Báo Đen kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thánh Khinh Hồng, bọn họ luôn liên tục đi theo chủ tử, chưa từng gặp qua một nữ tử nào nào khiến chủ tử để tâm như vậy.
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?” Thánh Khinh Hồng không quan tâm đến vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ.
Hắc Hổ mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chủ tử, Mộc Quý Phi chứng kiến những thi thể kia liền giận dữ, chắc hẳn nàng rất nhanh sẽ lại phái người tới, hơn nữa nàng nhất định sẽ ở chỗ Đấu Khí Thánh Đường nói chút ít.”