Vương Bài Sủng Phi

Chương 2: Đánh lừa Tiêu Dao vương gia




Lâm Tinh Thiên là dòng dõi quan gia. Thân phụ vốn là viện sứ Ngự y viện, do không giữ được long thai cho Doanh quý phi mà phải chịu liên lụy, dẫn đến mất mạng. Lâm gia bị tịch biên gia sản, Lâm phu nhân tuẫn tiết. Lâm gia chỉ còn lại một trai một gái, là Lâm Tinh Thiên và Lâm Tử Hoài.

Cũng may họ vẫn còn một tài sản của riêng của Lâm phu nhân, không bị quan viên niêm phong. Anh em Lâm Tinh Thiên sống trong ngôi nhà đó.

Ngôi nhà không lớn, thậm chí hơi đơn giản. Sau khi Mạt Ca và Lâm Tinh Thiên đã trở nên thân thiết, cô thường đến đó chơi, nhân tiện tìm hiểu cuộc sống thời cổ đại.

Lần đầu tiên qua đếm bên ngoài, Linh Long còn lo bị người của tướng phủ phát hiện. Mới sáng sớm đã kéo Mạt Ca quay về. Kết quả chẳng bị ai phát hiện. Dần Dần họ bạo dạn hơn, có lúc thậm chí ở liền mấy ngày bên ngoài.

Hôm đó, tiểu viện có một số khách không mời mà đến.

Người đàn ông đã hơi phát phì to khỏe vâm váp, bộ râu quai nón trông càng dữ tợn. Mắt hùm hụp có bọng dưới mi, mũi hơi gẫy, mặt béo phị nên mắt trông càng nhỏ. Người kia, răng trắng môi đỏ, ngũ quan thanh thấu, yểu điệu dịu dàng đến mức ngay phụ nữ cũng cảm thấy kém vài phần.

Mạt Ca nghĩ đến cái sự đen trắng vô thường. Khác biệt giữa hai người này có phải quá lớn không? Họ đứng bên nhau, chỗ duy nhất giống nhau là vẻ hung hăng trong mắt.

Họ dẫn một đám hùng hùng hổ hổ, có đến gần chục người, người cầm gậy, người cầm dao, sát khí đằng đằng đứng sau lưng hai người kia.

Lâm Tinh Thiên nhếch môi, như cười như không, “Đỗ lão đại, ông ở sòng bạc quen rồi không hiểu lễ nghĩa, tôi không trawchs. Lần trước tôi đã dạy ông gõ cửa là gì rồi chứ? Là ông quá ngốc không hiểu hay là tôi dạy dỗ không tốt? Lần này lại đưa nhiều người như vậy đến đây để thỉnh giáo tôi?”

Đỗ lão đại mắt đầy thịt, phớt lờ những câu châm biếm đó, quát to: “Lâm Tử Hoài đâu? Gọi hắn ra đây! Hôm nay ta nhất định chặt tay hắn!”

Hạ Lân và Hạ Hà đứng sau Lâm Tinh Thiên, trông có vẻ bình tĩnh, thực ra đang chăm chú canh chừng cho cô chủ, lạnh lùng nhìn đám người hùng hổ chỉ chực động thủ kia.

“Được, tôi cũng muốn chặt tay hắn. Ông tìm được hắn, trói đưa đến trước mặt tôi. Không cần ông phí sức, tiểu muội tôi sẽ tự tay chặt tay hắn, để hắn khỏi chạy lung tung rước nợ về cho tôi!” Giọng Tinh Thiên lạnh tanh.

Nguwoif đàn ông yểu điệu đứng bên liếc họ một cái, nhìn thấy Mạt Ca, nhếch mép cười nhạo, “Biết bọn ta đến, đã tìm người đến giúp phải không?”

Mạt Ca phóng khoáng xua tay, cử chỉ thuần thục mà tao nhã, “Không phải đến giúp, tại hạ thuần túy chỉ hiếu kì đến xem thôi. Các vị có chuyện cứ thương lượng, tại hạ đứng xem là được rồi…”

Mình chẳng phải hoàn toàn là người ngoài cuộc sao? Có trêu chọc gì bọn chúng? Có chuyện gì nhất thiết không nên kéo mình vào, chưa biết chừng chỉ một gậy của hắn, mình đã gục rồi. Con người Mạt Ca có một điểm tốt, chính là không có lương tâm, rất thức thời.

Người thức thời là người sáng suốt, đây là nguyên tắc vàng cô thờ phụng bấy lâu.

Người đàn ông yểu điệu cười khinh bỉ, ánh mắt càng hung hăng. Mạt Ca giống một thư sinh vô dụng trói gà không chặt, đối với đám đàn ông to khỏe kia, đương nhiên chẳng dọa được ai.

Tinh Thiên vẫn thản nhiên nhìn đám người trước mặt.

“Lời thừa, bớt nói đi! Hôm nay không giao Lâm Tử Hoài ra đây, đừng trách bọn ta không khách khí!” Đỗ lão đại hung hăng hét lên: “Lâm Tử Hoài, nếu là đàn ông thì ra đây cho ta, trả hết nợ cho sòng bạc! Nếu không…. Ta phá tan cái nhà này!”

Mạt Ca xuýt bật cười. Thái độ của Đỗ lão đại này làm cô nhớ đến một loài động vật là con lợn. Cái mồm rộng, dày bự của ông ta khó mà không khiến người ta liên tưởng đến con lợn, lúc nói giọng mũi lại rất nặng, càng giống con lợn ăn no nằm ngáy.

“Đừng phí công, hắn không có nhà. Hắn biết, nếu quay về nhất định bị tôi chém, cho nên chạy mất tiêu rồi. Các người muốn tìm hắn thì đi nơi khác mà tìm, đừng đến nhà tôi sủa ầm lên. Kẻo hàng xóm lắng giềng lại tưởng tôi mới mua đàn chó.” Tinh Thiên ra lệnh đuổi khách, thái dộ rất ngạo mạn.

“Ngươi nói gì? Nha đầu thói, người đâu….”

“Khoan đã!” Người đàn ông yểu điệu ngăn cánh tay tức tối vung lên của Đỗ lão đại, ánh mắt ám lạnh liếc về phía mấy cô gái. Ngoài Tinh Thiên và Mạt Ca, những người khác đều rùng mình, Mắt ông ta sáng lên, dừng trên người Tinh Thiên, “Lâm tiểu thư, nếu lệnh huynh không có nhà, đừng trách bọn ta không khách khí, Huynh nợ muội trả, tiểu thư nhất định phải đến Đài Hồng viện một phen.”

“Đài Hồng viện, tôi e cái miếu nhỏ đó không rung nổi Bồ Tát tôi đây, huynh nợ muội trả ư? Tôi chỉ biết trên đời này ai lo phận nấy. Đại ca tôi nợ các người, thì các người đi tìm hắn. Nếu bất tài không tìm được, thì tôi sẽ thay các ngài đi báo quan tìm cho!” Tinh Thiên thấy mặt bọn họ hơi biến sắc, càng cười lạnh. Một cái sòng bạc rách, ngay cả biển hiệu cũng không có, lại còn vác mặt đây gây sự ầm ĩ, tưởng dọa được đây chắc?

Đám nguwoif kia rõ ràng đều ngẩn ra vì những lời của cô, nhưng không cam chịu. Đỗ lão đại vugn gậy đập võe một chậu hoa trên sân, “Đi! Lấy hết tất cả những đồ đáng tiền cho ta, không đáng tiền đập hết!”

Được lệnh, đám người sau lưng ông ta như bầy dã thú sổng chuồng, hùng hổ xông vào nhà.

Lâm Tinh Thiên nhìn về phía cửa tiểu viện.

Mạt Ca cũng nhìn theo, thấy có mảnh vải màu xám lấp ló sau cây hòe, bất giác mỉm cười.

“Tiểu thư…..”Hạ Hà kêu thất thanh. Chỉ thấy âm thanh hỗn loạn từ trong nhà vọng ra, tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng lẫn với tiếng ghế gãy răng rắc…

“Mặc bọn chúng.” Tinh Thiên xua tay.

Hạ Hà cúi đầu, không nói nữa.

Tinh Thiên đi đến bên cái bàn đá trên sân, thản nhiên ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ, lạnh lùng nhìn đám đàn ông đang phá phách nhà mình.

Mtaj Ca cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh.

“Nếu có ấm trà thì hay quá, vừa uống giải khát, vừa nhân tiện xem kịch. Diễn đến là hay, khỏi cần bỏ tiền đến kịch viện.”

Tinh Thiên liếc cô, hừ một tiếng, “Miệng chó làm sao ngả ra được ngà voi!”

“Vẫn tốt, vẫn tốt! Tôi là con chó rơi xuống nước ở bờ giậu nhà người ta, nếu có thể nhả ra ngà voi, mang đi bán, coi như suốt đời khỏi lo ăn lo mặc!”

“Việc nào thì người nấy.” Tinh Thiên liếc vào trong nhà, cười khẩy nói: “Đúng là một lũ chó sói! Lát nữa cho chúng biết tay!”

Không tìm được thứ gì đáng tiền, đám người càng tức tối.

Đỗ lão đại vẫy tay, “Đi thôi!”

“Đợi đã!” Tinh Thiên thong thả vỗ vỗ tay, đứng đối diện với bọn chúng, cười khẩy: “Cứ thế mà đi sao?”

“Ngươi muốn thế nào? Không giao Lâm Tử Hoài, ngày nào bọn ta cũng đến, đến khi hắn phải lộ mặt mới thôi.”

Mạt Ca cũng đứng lên, chỉ tay vào phía trong, cười nói: “ Hai vị đưa người đến mang côn đao xông vào nhà chúng tôi, đập bát phá đồ đạc, xong việc là phảy mông ra về, hời như thế còn làm bộ hả?”

“Ngươi là củ hành nào?” Đỗ lão đại tức giận liếc Mạt Ca, rõ ràng không coi “thằng nhãi” ra gì, ông ta chỉ cần một ngón tay là “thằng nhãi” lăn lông lốc.

Mạt Ca cười phì hai tiếng, nhướng mày, “Tiểu nhân của hành to nhất, trắng nhất trong hậu viện của Lâm tiểu thư.”

Linh Long, Hạ Hà cố nén cười.

“Có nợ phải trả, đây là lẽ thường! Còn không…..”

“Còn không cái gì?” Mạt Ca cười hi hí ngắt lời ông ta, mặt tươi cười, giọng nhẹ nhàng, giọng nhẹ nhàng, “Không có tiền trả là các ngươi phá nhà ta ư? Ức hiếp nữ nhi không phải là việc đại trượng phu nên làm. À…quên mất, các ngươi đâu phải là đại trượng phu…”

Đám người kia còn chưa kịp nổi đóa, Tinh Thiên đã mỉm cười, xen vào: “Lần trước các ngươi đến một lần, tôi đã nói một lần, đi tìm ca ca tôi, đừng làm phiền tôi. Các ngươi nếu đã quên thì tôi không tiếc công nhắc nhở các người một chút. Đê tiện bỉ ổi, hạ lưu khốn nạn! Chút lễ nghĩa tối thiểu cũng không biết! Hạ Lan, Hạ Hà nhắc cho bọn chúng nhớ! Là chó thì nên ở nhà chủ mà đợi. Tôi thay chủ nhân của chúng dạy bảo chúng một phen.”

“Vâng! Tiểu thư!”

Tiếng kêu la thảm thiết vang không ngớt.

Hạ Lân, Hạ Hà đã học võ từ nhỏ, võ công mặc dù không cao thâm, nhưng đối với bọn đàn ông vai u thịt bắp chỉ biết đấm đá, vẫn cao thủ có dư.

Trận đánh dần dần dừng lại, đám đàn ông to khỏe nằm la liệt trên sân, kêu oai oái.

“Đã biết thế nào là lễ độ chưa? Đỗ lão đại, có đòi tiền nữa không?”

“Không dám! Chúng tôi không dám đến quấy rầy tiểu thư nữa! Bọn tôi đi tìm Lâm Tử Hoài, chỉ tìm Lâm Tử Hoài, không đến làm phiền tiểu thư nữa.”

“Ngươi không hiểu lời ta. Các ngươi hùng hổ đến, mình đầy thương tích ra về, lại có thêm trí nhớ nữa cũng không uổng chuyến đi này của các ngươi. Nhưng các ngươi đập bát đĩa nhà ta, phá nhà ta, khoản này nên tính thế nào? Chỗ này hai lạng, chỗ kia ba lạng tổng cộng cũng bằng khoản tiền ca ca ta nợ các ngươi. Hiểu chưa?” Giai nhân mặt tươi cười, hòa nhã dịu dàng, nhưng lời nói toát ra hơi lạnh.

Đỗ lão đại và gã đàn ông yểu điệu rất bất bình.

Tinh Thiên vừa đưa mắt ra hiệu, Hạ Lân liền dùng chân ngoắc cái gậy trên đất, vù một tiếng lao ra.

Hai gã đàn ông lạnh buốt sống lưng.

Mạt Ca không thể không thán phục, anh hùng đâu phải chỉ mày râu. Nếu là thời hiện đại, Tinh Thiên không là nữ cường nhân thì sẽ là bà trùm xã hội đen. Không ngờ, thời cổ đại cũng có cá tính mạnh như thế, tưởng thời đó chỉ có mỹ nhân liễu yếu đào tơ như Lâm Đại Ngọc*.

• Nhân vật trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, xinh đẹp nhưng ẻo lả yếu ớt.

Đỗ lão đại và người đàn ông nhìn nhau, thấy Hạ Lan lại vung nắm đấm sắp lao đến, cả hai cuống quýt gật đầu, vội nói: “Hiểu rồi.”

“Phải nói rõ một chút với đương sự mới được.” Tinh Thiên lạnh lùng đưa mắt, liếc ra ngoài, “Lâm Tử Hoài, vào đây cho ta!”

Một nam tử ngượng ngùng, cười gượng từ bên ngoài nhảy vào.. Sở dĩ nói gã nhảy vào là bới vì ở cổng có một đống “Động vật” nằm chắn, bất đắc dĩ gã đành phải nhảy qua. Trên mặt gã là nụ cười rạng rỡ, đến ánh mặt trời cũng còn kém vài phần, lúc nhảy, không cẩn thận đá phải một người, chính là Đỗ lão đại.

“Hô hô, chào mấy vị đại ca….đã lâu không gặp, có khỏe không… Đỗ lão đại, xin lỗi, tiểu nhân chân to đá vào đại ca. Đắc tội, đắc tội...”

“Ấy, Dương đại ca, xin lỗi…lại đá vào đại ca….”

“Ôi…đắc tội, đắc tội…”

“Ái chà….các ngươi đâu phải là chó, sao lại chắn đường thế này! A...lẽ nào chân ta to thật?” Gã giả bộ rầu rĩ nhìn chân mình, tỏ vẻ ai oán!

“Xin lỗi....xin lỗi...”

Mạt Ca dám lấy cái đầu gã ra đánh cược, Lâm Tử Hoài này cố tình. Gã có khuôn mặt rất trắng, thanh thấu sáng sủa, áo chùm màu sáng nhạt nổi bật dáng người cao dong dỏng. Nhưng mặt gã rạng rỡ đến nỗi nội nụ cười gượng kia nghiễm nhiên phá hỏng vẻ nho nhã, tuấn tú vốn dĩ của gã, cho nên trông gã giống một kẻ lười nhác yếm thế.

“Đồ vô dụng!” Tinh Thiên đập một cái nhát vào cái chân gã giơ ra, liếc những người nằm trên mặt đất, “Đỗ lão đại, những lời tôi vừa nói, phiền ông nhắc lại lần nữa.”