*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doãn Thu nhếch miệng cười, vỗ vỗ ngực: “Ở bên cạnh cậu, có gì không dám nữa chứ!”
Vào núi tuy rằng có nguy hiểm, nhưng cũng học được không điều hay.
Phượng Tử Hề bị ánh mắt tin tưởng của cô nàng làm cho rung động.
Cô chỉ vào nhành cây chẽ ra của lùm cây cách đó không xa, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng để bị thương!”
Doãn Thu gật đầu: “Ân, cậu cũng thế!”
Sau khi nói xong, nghĩ đến cái gì, lại quay đầu nghi hoặc nhìn Phượng Tử Hề: “Hề Hề, thuốc giải độc hoàn, là thuốc có thể giải tất cả các loại độc sao?”
Phượng Tử Hề thấy trên mặt cô nàng chỉ kém mỗi việc viết lên một hàng chữ, *cho tớ thêm với*.....
Khóe miệng cô giật giật, lấy lọ thuốc từ trong ba lô ra, đưa cho cô nàng: "Cũng không phải độc gì cung giải được, chỉ giải được những loại độc đơn giản thôi."
Trên mặt Doãn Thu lộ rõ vẻ thất vọng, nhận lấy lọ thuốc, một lúc sau, lại nghĩ đến cái gì, trong mắt tràn ra ý cười tin chắc: “Hề Hề, tớ tin cậu nhất định có thể phối ra thuốc giải lợi hại hơn.”
“Đi tiếp thôi!” Phượng Tử Hề cũng không định tiếp tục vấn đề này.
Hai mắt Doãn Thu lóe lên một chút, nhìn Phượng Tử Hề nghi hoặc, chẳng lẽ Hề Hề không tự tin?
Không biết rằng trong lòng Phượng Tử Hề giờ chỉ nghĩ đến dược liệu, dược liệu, dược liệu……
Chỉ cần có dược liệu, thuốc giải cũng phối được hết!
Hai người lại đi thêm một đoạn.
Không gian tràn ngập hơi nước ẩm ướt……
Mặt đất như vẽ lên một tầng băng tuyết…… chỉ cần không cẩn thận sẽ lập tức ngã nhào....
Doãn Thu khẩn trương đi theo sau Phượng Tử Hề, mắt tròn xoe giống y tên ăn trộm, nhìn qua chỗ này một tí, liếc qua chỗ nọ một cái....
“A ——” một tiếng thét chói tai bỗng chốc vang lên, Doãn Thu ngã xuống, cánh tay và đùi bị nhánh cây quét qua bị thương, máu đỏ tươi tựa như đóa hồng lộng lẫy nở rộ....
Sắc mặt Phượng Tử Hề biến đổi, lập tức duỗi tay, nhưng lại quá nhanh, nháy mắt, bóng người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Vẻ mặt Phượng Tử Hề nặng nề, gọi to: “Doãn Thu, cậu ở đâu, Doãn Thu, cậu ở đâu?”
Doãn Thu bị rơi vào động nghe tiếng hét đinh tai nhức óc: “Hề Hề, tớ ở đây, mau tới cứu tớ, nơi này tối quá, chả thấy gì cả”
Phượng Tử Hề vừa nghe giọng lần ra, vừa nói: “Đừng sợ, tớ biết cậu ở chỗ nào rồi!”
“Được ——” Doãn Thu kéo giọng.
Vài phút sau, Phượng Tử Hề xuất hiện trên cửa động, cửa động bị đám cây lá um tùm che đi mất.
Không nhìn kỹ, căn bản không biết ở đây có một cái động.
“Doãn Thu, tớ tới rồi, cậu đợi chút xíu!” Phượng Tử Hề nói xong, chặt mấy nhánh cây trước cửa động, bện thành một cái dây thừng dài....
Doãn Thu nghe được động tĩnh, trong lòng hình như cũng hết sợ.....
Cô nàng duỗi tay sờ sờ vách đá, khí lạnh truyền khắp cả người, lòng bàn chân dâng lên lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Cô nàng áp sợ hãi xuống, tiếp tục sờ……
Giây tiếp theo, ngón tay đụng thứ gù đó.
Doãn Thu dùng sức kéo, vật đó lập tức rơi vào lòng bàn tay……
Bởi vì quá tối nên chẳng nhìn rõ là thứ gì cả.
Lúc này, Phượng Tử Hề bên trên tung nhánh cây xuống: “Bắt lấy nhánh cây, bò lên đây!”
“Được——” Doãn Thu duỗi tay vớt nhánh cây, một lát sau, tay đã nắm chặt nhánh cây, chậm rãi bò lên bên trên
Cô nàng nằm liệt ngồi dưới đất, há to miệng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, mắt có tia sợ hãi: “Làm tớ sợ muốn chết!”
Phượng Tử Hề đang muốn nói, mắt lại dừng trên tay cô nàng, mắt sáng ngời, kinh hỉ như điên: “Châu linh chi này từ đâu có?”
Doãn Thu lần đầu tiên thấy Phượng Tử Hề lộ ra vẻ mặt như vậy.
Cô nàng phất phất tay: “Lấy ở vách đá dưới động kia!”
Đây là linh chi sao?
Cô nàng có nghe thế hệ trước nói qua, nhưng chưa từng gặp qua bao giờ.
Nghe nói, thứ này rất đáng giá……
“Cất cẩn thận đi, linh chi dại này rất có giá trị đấy!” Phượng Tử Hề lắc lắc nhánh cây, chuẩn bị đi xuống xem thử……
____
Editor: Châu linh chi là loại linh chi lớn có đường kính từ khoảng 60cm đến 100cm, nặng từ 4kg đến 10kg. Có hai loại là loại dại và loại nuôi trồng
Tui không tin nó chỉ có đường kính 100cm chút nào!