Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 45: Phải biết kiềm chế!




Văn phòng tổng chỉ huy.

Quốc huy vốn lóa mắt, nay dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm phần lộng lẫy.

Dạ Lăng Mặc ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, mắt khép hờ, khóe miệng nhẹ giương, từ từ mà ngáp một cái.

Chẳng những không có chút nào thô bỉ, ngược lại, mang theo loại khí chất tự nhiên đã có.

Phượng Tử Hề đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Dạ Lăng Mặc, nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó mới lớn tiếng nói: "Phượng Tử Hề đến ——"

Dạ Lăng Mặc con ngươi thâm thúy hiện lên một tia khác thường, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị vùng bóng tối u ám chiếm trọn, lập tức biến mất.

Không khí xung quanh một bầu quỷ dị.

Đến nỗi, hai người dường như nghe thấy nhịp tim đập cùng hơi thở của nhau.

Phượng Tử Hề đuôi lông mày hơi nhíu, dáng người thẳng đứng như cây thông tuyết, vẻ mặt trầm tĩnh cùng yên lặng.

Hắn bất động, cô cũng bất động, hắn lên tiếng, cô liền sẽ lên tiếng.

Một phút, hai phút •••••• mười phút đã qua đi, Dạ Lăng Mặc khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, tay phải rất có quy tắc mà gõ mặt bàn.

Từng chút từng chút một, tiến lên nội tâm con người.

Nếu trái tim không đủ mạnh mẽ, thực dễ dàng bị hắn làm cho run sợ a.

Phượng Tử Hề không quan tâm Dạ Lăng Mặc suy nghĩ về mình như thế nào.

Nhưng trước mặt hắn, cô không thể nhận thua, càng không thể lộ ra nhược điểm!

"Cô thực kiêu ngạo?" Năm phút sau, thanh âm không chút cảm tình chợt vang lên, đánh vỡ không khí tĩnh lặng trong căn phòng.

Phượng Tử Hề hồi tưởng lại mọi hành động của mình, mày hơi hơi nhăn, có sao?

Cô trước giờ luôn luôn đối xử tốt với người tốt, còn những kẻ thị uy ra oai, mới không khách khí mà đáp trả.

"Không có ——" Phượng Tử Hề môi đỏ nhếch lên, buông ra hai chữ.

"Đầu tiên là đả thương Từ Tư Kiều, sau đó lại khi dễ nữ binh ban nãy, không phải kiêu ngạo, thì là gì?" Thanh âm lạnh lẽo tựa như lưỡi đao sắc bén trực diện đánh tới, muốn lấy máu người.

Phượng Tử Hề đáy mắt trào ra một mạt u ám, hắn muốn tính sổ một thể sao?

Bất quá, mấy nữ binh kia, cũng không phải loại người tốt đẹp gì!

"Đồng đội học hỏi lẫn nhau là chuyện bình thường, nếu tôi bị Từ Tư Kiều đánh đến mức nhập viện, cũng không thể trách người ta xuống tay tàn nhẫn, chỉ có thể tự trách bản thân mình quá yếu kém, còn về phần nữ binh kia, là do cô ta gây chuyện trước!" Phượng Tử Hề ánh mắt kiên định, gằn từng chữ một nói, rõ ràng không cố gồng lên, nhưng ẩn chứa trong mình hơi thở nguy hiểm, thật giống với sự bình yên trước cơn bão táp.

Dạ Lăng Mặc hai mắt híp lại, tay phải vuốt ve chiếc cằm tinh xảo, cô ta chỉ là một nữ binh mới nhập ngũ, thế nhưng lại có được loại khí phách quyết đoán bẩm sinh.

Quả là một con người đầy mâu thuẫn!

"Đây là quân doanh, không phải ở nhà, phải biết kiềm chế!" Dạ Lăng Mặc ngữ khí bình tĩnh, khiến cho người nghe không nhìn ra một chút nào cảm xúc.

Phượng Tử Hề khó hiểu nhìn hắn, lời nói vừa rồi là do cô tưởng tượng ra đúng không?

Phượng Tử Hề sau đó mắt không ngừng chớp chớp, khiến cho cô trước giờ vốn khôn khéo, lạnh nhạt nay lại mang chút đáng yêu ngốc manh!

"A ——" Dạ Lăng Mặc đem bộ dạng hiện tại của cô gái kia thu vào đáy mắt, cười thấp một tiếng, khóe miệng cong lên một đường rõ rệt.

Khuôn mặt vốn lạnh lùng nay phảng phất hơi ấm như gió xuân, từng đợt từng đợt một chiếu tỏa vào lòng người.

Yêu nghiệt —— Phượng Tử Hề ở trong lòng yên lặng nói một câu.

Trưởng thành với vẻ đẹp không tì vết như vậy, hắn phải chăng không muốn các thiếu nữ bình yên mà sống!

"Tổng chỉ huy, nếu không có việc gì, tôi đi trước!" Phượng Tử Hề suy nghĩ một lát, liền không muốn tốn thêm thời gian ở đây nữa.

"Nửa giờ sau, tập hợp ở sân thể dục!"

——

Mới vừa đi ra từ văn phòng, đã thấy Doãn Thu với vẻ mặt lo lắng ngồi ở hành lang.

Phượng Tử Hề trong sâu thẳm nội tâm phảng phất một dòng nước ấm áp chảy qua, mắt tràn đầy ý cười.

Doãn Thu nhìn Phượng Tử Hề xuất hiện trước mặt, trong mắt lộ ra thần sắc khẩn trương, nhìn quanh người cô một lượt:"Hề Hề, diêm vương có khi dễ cậu không!"

"Không!" Phượng Tử Hề nghe được hai chữ diêm vương, liền cảm thấy buồn cười, chức danh này hợp với hắn a!

Doãn Thu xác định Phượng Tử Hề không có vấn đề gì trầm trọng, lòng dần dần bình tĩnh vài phần, tiếp đó, kéo cánh tay của cô, hướng nhà ăn mà đi đến.