Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 42: Xem như giáo huấn một chút!




Dạ Lăng Mặc mắt liếc nhìn Phượng Tử Hề, thanh âm lạnh như băng sương theo gió tung bay: "Chạy thêm mười vòng!"

"••••••" Dạ Lăng Mặc, hay cho tên chó chết nhà anh! Phượng Tử Hề tức giận đến độ ngực phập phồng, huyệt thái dương nhô lên.

Cô bây giờ rất muốn giáng một cái tát thực mạnh vào mặt hắn?

Nhưng, quân nhân xưa nay lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức!

Ok!

Cô đành nhập gia tùy tục!

Dạ Lăng Mặc thấy Phượng Tử Hề trưng ra bộ dạng ăn thịt người, ánh mắt trừng trừng mà nhìn mình, đuôi lông mày hơi nhíu, nội tâm vô cùng kiêu ngạo vang lên: Hừ, dám tự tiện dấu đồ trong người.

Doãn Thu cùng Đỗ Quang Hương dùng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn Phượng Tử Hề, trong lòng yên lặng cổ vũ!

Toàn bộ nữ binh há hốc mồm: "••••••"

Phượng Tử Hề hít sâu một hơi, hướng sân thể dục chạy tới.

Đường Hạo Vũ nhìn thân ảnh trước mắt đang dần khuất xa, trong lòng không khỏi lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ biến khéo thành vụng!

Phượng Tử Hề đáy mắt cất dấu sự lạnh lẽo nồng đậm, khóe miệng gợi lên ý cười nhợt nhạt, mười vòng đúng không!

Cô nhất định •••••• nhất định sẽ chậm rãi •••••• chậm rãi mà chạy.

Vì thế, thật sự là cô đã dùng hai giờ đồng hồ để chạy xong mười vòng.

Dạ Lăng Mặc tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Đáng chết, hắn thế nhưng để hồ ly chui lỗ trống!***

***(Đại khái là nam chủ sơ ý để nữ chủ có cơ hội giở trò ^^)

——

Ký túc xá ban D khi thì truyền đến tiếng cười sung sướng, khi thì truyền đến tiếng ồn ào.

Phượng Tử Hề ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng xoa bóp chân cùng cánh tay.

"Ha ha ha, Hề Hề, cậu thật lợi hại, dám qua mặt cả tổng chỉ huy!" Doãn Thu bò lên giường, trong mắt lập loè tia sáng.

Cảm giác rất là hả giận a!

Phượng Tử Hề bĩu môi, bất nhã mà trợn trắng mắt, nhún vai, vô tội nói: "Có sao, mỗi người thể lực đều hữu hạn, bản thân mình cũng vậy, chạy xong mười vòng đó đã là không tồi rồi."

Cô sẽ không nói cho Doãn Thu, cô chính là cố ý, cô chính là muốn Dạ Lăng Mặc tức chết!

Doãn Thu chớp chớp mắt: "••••••"

Lời này có gì không đúng!

Nhưng không đúng ở chỗ nào, cũng chẳng rõ nữa!

Đỗ Quang Hương nghe thấy hai người nói chuyện, nhấp miệng cười thẹn thùng: "Cùng đi rửa mặt đi!"

Lời nói vừa rơi xuống, liền nhìn thấy ba nữ binh đứng dậy vây quanh, trên mặt lộ ra ám khí.

Đỗ Quang Hương nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt hơi lóe lên: "Các cô muốn làm gì? Trong ký túc xá không thể gây hấn!"

"Lấy lọ thuốc ra đây!" Cô gái đằng trước cắt tóc mái bằng, khuôn mặt thanh tú, trong mắt bắn ra những tia bất cần.

Đây chính là Cổ Tư Mộng, bằng hữu của Từ Tư Kiều.

Tất nhiên, chẳng khác gì Từ Tư Kiều, trong lòng luôn luôn xem thường Phượng Tử Hề, cho rằng chính cô đã làm mất mặt ban D!

Đỗ Quang Hương gắt gao cầm chặt lọ thuốc, hai chân lui lại phía sau mấy bước: "Không, đây là đồ Hề Hề cho mình!"

Cổ Tư Mộng nhìn hai nữ binh kia nháy mắt.

Hai người đằng sau lập tức hiểu ý, vội vàng đè cánh tay Đỗ Quang Hương xuống, làm Đỗ Quang Hương không thể nào nhúc nhích.

Doãn Thu trong mắt hiện lên một màn chán ghét, tay xiết chặt, đang muốn nhảy xuống giường, liền thấy Phượng Tử Hề tùy ý cầm lên một quyển sách, ném ra tạo thành một đường cung tuyệt đẹp.

"A ——"

"Bang ——"

Hai thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên.

Thanh âm trước là của Cổ Tư Mộng.

Còn thanh âm sau là từ cuốn sách phát ra.

Hai nữ binh đang đè Đỗ Quang Hương vội vàng buông tay, sợ hãi lui lại mấy bước.

Cổ Tư Mộng quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Tử Hề, bộ dạng phảng phất con sói đói muốn ăn thịt người: "Phượng —— Tử —— Hề ——"

Phượng Tử Hề tay phải chống lên thành giường, thả người nhảy dựng, vững vàng đứng trên mặt đất. Sau đó, duỗi tay ngoáy ngoáy lỗ tai, lười nhác nói: "Lớn tiếng như vậy làm gì!"

"Cô dám đánh tôi?" Cổ Tư Mộng trong mắt bốc hỏa, ngữ khí bén nhọn.

"Cô dám tự tiện lấy đồ của Đỗ Quang Hương?" Phượng Tử Hề hỏi lại một câu, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao đánh thẳng đến trái tim kẻ đối diện: "Đứa trẻ ba tuổi còn biết, lén lút lấy đồ của người khác là không đúng, vậy mà các cô còn trực tiếp đoạt, hôm nay xem như giáo huấn một chút!"

"Dù sao cũng không phải đồ của cô, còn đứng đó mà già mồm!" Cổ Tư Mộng hung tợn mà nói.

Phượng Tử Hề nắm chặt tay, từ không trung phát ra thanh âm"Khanh khách".

Trong phút chốc, cô một quyền hướng mũi của Cổ Tư Mộng đánh tới, máu đỏ lập tức từ xoang mũi chảy ra, tựa như hoa hồng nở rộ••••••