Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 40: Giống kim tự tháp!




Phượng Tử Hề ngước mắt nhìn về phía Doãn Thu, khóe miệng cong lên một đường, mỉm cười như gió xuân nhẹ nhàng phất qua.

Dáng người tản ra vài phần ngẫu hứng cùng lười biếng, nhìn cô lúc này không hề giống như đang chạy, mà là tản bộ hóng mát trong sân.

"Chậm rãi chạy, rồi cũng sẽ đến đích!" Phượng Tử Hề ngữ khí vững vàng, ánh mắt tràn ngập tự tin, khuôn mặt nhàn nhạt ý cười.

Hệt như sao trời, sáng rỡ uy nghiêm.

Doãn Thu gãi gãi đầu, trầm mặc vài giây, sau đó xoay người chạy ngược lại: "Hề Hề, mình đi cùng cậu!"

Phượng Tử Hề liếc nhìn Doãn Thu, kiều diễm, thông minh lanh lợi, tự do muốn làm gì thì làm••••••

Bằng hữu như vậy, cô thực thích!

Doãn Thu bị Phượng Tử Hề nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ: "Hề Hề, đừng nhìn chằm chằm mình như thế!"

Mình sẽ ngượng ngùng a!

Phượng Tử Hề không chút để ý mà thu hồi ánh mắt, môi đỏ giương lên, bình đạm mà nói: "Đường dài, mù quáng mà chạy sẽ lãng phí năng lượng, cứ giữ tốc độ ổn định là được!"

Doãn Thu mắt sáng ngời, giơ ngón tay cái lên: "Hề Hề, cậu thật lợi hại!"

Phượng Tử Hề khóe miệng khẽ động: "••••••"

Cũng là lí lẽ thường tình mà thôi!

Một vòng, hai vòng •••••• năm vòng sau, có vài nữ binh cảm giác hai chân giống như đeo trì, hô hấp trở nên khó khăn, thở phì phà phì phò ••••••

Lại có vài nữ binh trực tiếp ngồi xuống dưới đất, duỗi tay xoa bóp hai chân.

Bên ngoài sân thể dục, Dạ Lăng Mặc chứng kiến một màn như vậy, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đen lại, giống như than củi.

Một đám người được nuông chiều từ bé, cả ngày sống trong nhung lụa, thế nên chỉ cần ba nghìn mét đã mệt mỏi nằm bò.

Đường Hạo Vũ cảm giác không khí lạnh đi mấy độ, khóe miệng giật giật, tức giận mà nói: "Đừng lấy bọn họ so sánh với binh lính của cậu, thời điểm mình vừa tới, họ mới chạy hai vòng đã kêu trời khóc đất!"

"Bất quá, nói đến cũng kỳ quái, trước kia Phượng Tử Hề chạy hai vòng liền bộc phát tính tình tiểu thư, thể lực vô cùng yếu ớt!" Đường Hạo Vũ nhìn bóng dáng kia hiện tại đang ung dung thư thái, tự mình lẩm bẩm.

Dạ Lăng Mặc ngưng mi, con ngươi thâm thúy bắn về phía Phượng Tử Hề, cô ta trước kia đúng như lời Đường Hạo Vũ vừa nói sao?

Phượng Tử Hề cảm giác có ánh mắt cực nóng phía sau, khuôn mặt lộ ra vài phần lạnh lùng cùng sát khí.

Doãn Thu ở bên cạnh cả người đã sớm run lên, nhỏ giọng nói: "Hề Hề, cậu có hay không cảm thấy lạnh?"

"Không lạnh, bớt lời đi, bảo toàn thể lực!" Phượng Tử Hề miệng tươi cười, mí mắt giựt giựt, nhỏ giọng nói.

Nha đầu này, mồm ríu rít liên hồi, không biết mệt sao?

Doãn Thu lập tức bừng tỉnh, duỗi tay thư giãn một chút, sau đó ngậm miệng.

Lúc này, phía trước truyền đến thanh âm"A —— a —— a ——", hai người ngước mắt nhìn, chỉ thấy nhóm nữ binh nằm chồng lên nhau, phảng phất hình ảnh một kim tự tháp.

Doãn Thu chầm chậm chạy qua, trong mắt lập lòe tia sáng, tò mò hỏi: "Các cô chơi trò gì vậy?"

"••••••" nhóm nữ binh khóe miệng giật giật, đau đến mức không thể nói chuyện.

Trình Nghi sắc mặt đại biến, bước nhanh tới, túm cánh tay một người trong đó, lớn tiếng nói: "Đừng nóng vội, lần lượt từng người một!"

Một, hai •••••• năm nữ binh lục tục đứng dậy, xoa xoa lên bắp chân.

Nhìn xuống nữ binh dưới cùng, đầu gối đã trày da, vết máu đỏ tươi trông hệt như bông hồng quyến rũ.

Nữ binh kia mồ hôi đầy đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, nước mắt dâng trào.

Trình Nghi ngồi xổm trước mặt người này, nhìn miệng vết thương trên đầu gối, bình tĩnh nói: "Đi tới phòng y tế xử lý một chút!"

"Không cần, tôi còn có thể kiên trì!" Nữ binh kia cắn chặt răng, gằn từng chữ một.

"Không tới phòng y tế, sẽ bị nhiễm trùng!" Trình Nghi lạnh mặt, nói.

Phượng Tử Hề ngước mắt nhìn về phía nữ binh đang bị thương, trong đầu hiện rõ một đoạn ký ức, cô gái này tên là Đỗ Quang Hương, bề ngoài hiền dịu, tính cách có phần mỏng manh dễ vỡ.

Cô ấy đã từng tốt bụng giúp đỡ nguyên chủ.

Mà Phượng Tử Hề luôn luôn yêu ghét rõ ràng, ai tốt với cô, cô cũng sẽ tốt lại với người đó.

Trầm mặc một lát, Phượng Tử Hề cởi áo khoác, từ bên trong lấy ra một vật tinh xảo như viên ngọc, đưa cho Đỗ Quang Hương.

---------------------------------------