Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 26: Lá gan của họ quá nhỏ!




Liễu Phi cầm lấy cây gậy gỗ, hung hăng đánh về phía Phượng Tử Hề.

Đồng tử Liễu Duyệt co rụt lại, chẳng kịp nghĩ cái gì, thân thể gầy yếu đã nhào tới chỗ Phượng tử Hề.

Lãnh một gậy đánh tới này, cho dù không chết cũng bị thương nặng. Bà ngoại Liễu sợ tới mức hai mắt trợn lên, trực tiếp ngất đi.

Đám người vây xem cũng trừng lớn mắt, thầm nghĩ mấy kẻ cũng đúng là quá náo loạn, cứ cách vài ngày là lại mò tới cửa một lần!

Phượng Tử Hề híp mắt lại, đáy mắt không hề gợn sóng, tay phải đè lên cánh tay Liễu Duyệt, hai chân nhảy lên, một chiêu đá tới trúng đầu Liễu Phi. Ngay sau đó, xoay một cực đẹp đoạt lấy cây gậy trong tay hắn.

Khóe miệng cô gợi lên nụ cười tà mị mà quyến rũ, trực tiếp cầm lấy cây gậy đánh xuống lưng Liễu Phi

“Hay ——” không biết ai trong đám người hô một câu, giọng nói vút cao, hưng phấn không chút kiềm chế.

“A ——” Tiếng gào đau đớn muốn chết từ chỗ Liễu Phi phát ra, mặt mũi đã vặn vẹo thành một đoàn, mắt nhiễm màu đỏ tươi.

Phượng Tử Hề lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói như từ trong địa ngục phát ra: "Xem ra là bà ngoại tôi quá nhân nhượng khiến các người càng lấn tới rồi. Nếu đã như thế, lập tức đem đống đồ trước kia các người nốt vào nôn hết ra đây!"

“Mày —— mày ——” cơ thể Liễu Phi lung lay, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi, duỗi tay chỉ Phượng Tử Hề nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Liễu Duyệt thấy cây gậy không đánh xuống người mình, cũng chẳng kịp hỏi nhiều vội vàng chạy đến chỗ bà ngoại Liễu, ấn ấn nhân trung: "Mẹ, người mau tỉnh lại!"

Bà ngoại Liễu dần dần tỉnh lại đã hỏi: "Duyệt nhi, con có sao không?"

Chịu một gậy kia đánh xuống, thân thể Duyệt nhu làm sao chịu được kia chứ!

Liễu Duyệt đưa tay lau lau nước mắt trên mặt, lộ ra một ý cười, mắt nhìn về phía Phượng Tử Hề: “Mẹ, anh họ hai không đánh con được, là Hề Hề một chân đá hắn văng ra!”

Bà cảm thấy Hề Hề giống hệt lốc xoáy đá cực kì nhanh.

Một đá cực chuẩn!

Hiện tại xem lại, lúc trước cho Hề Hề vào quân đội là hoàn toàn chính xác!

Trên khuôn mặt già nua cùng mệt mỏi của bà ngoại Liễu lộ ra nụ cười vui mừng. Bà chậm chạp đứng dậy đi tới trước mặt Phượng Tử Hề: "Hề Hề, vào quân đội thật vất vả cho con!"

Hề Hề trở nên tài giỏi như thế, nhất định đã phải nỗ lực rất nhiều.

Phượng Tử Hề nhìn ánh mắt quan tâm cưng chiều của bà ngoại Liễu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, mắt ngập ý cười, conh cong như mảnh trăng non: "Nên làm thôi ạ!"

Đám người vây xem đều đồng dạng khó tin, cháu của bà ngoại Liễu từ khi nào lại lợi hại như thế chứ?

Một mà chọi với mấy kẻ liền đó!

Bọn họ nào biết rằng, Phượng Tử Hề cũng chỉ có thể nắm chắc phần thắng trước mấy kẻ yếu đuối này thôi. Còn muốn so với cao thủ, cô vẫn còn kém xa lắm lắm luôn.

Ánh mắt sắc bén của Phượng Tử Hề quét tới đám người.

“Rầm ——” những người đó, cả người run lên, dùng tốc độ nhanh như gió chạy khỏi nơi này.

Phượng Tử Hề vô tội chớp chớp mắt, duỗi tay sờ sờ chóp mũi, chạy nhanh như vậy làm gì, cô cũng đâu có ăn thịt người đâu!

Phượng Tử Hề nào biết đâu rằng, lúc này, ở trong mắt mọi người, cô đích thị là con quái thú chuyên ăn thịt người.

Liễu Duyệt nhìn vậy, không nhịn được cười: “Hề Hề, con dọa sợ hàng xóm rồi đấy!”

Đuôi mày Phượng Tử Hề hơi hơi nhíu, tuyệt đối không chịu thừa nhận là do bản thân dọa sợ mọi người rồi, còn hỏi ngược lại: "Con có sao?"

“______” Liễu Duyệt nhấp miệng không nói lời nào, nhiều người nhìn như thế mà con bé vẫn có thể chơi xấu được.

“Là lá gan của bọn họ quá nhỏ, thật sự chả liên quan gì tới con cả!” Phượng Tử Hề giải thích.

“_______” bà ngoại Liễu choáng váng, còn có thể như vậy sao?

“_____” Liễu Duyệt khóe miệng giật giật, không biết phải nói gì cho đúng!

“______” hai anh em họ Liễu tức đến hộc máu.

Lúc này, từ bên trong truyền ra tiếng ho khan rất nhỏ, Phượng Tử Hề lập tức đi vào trong. Thấy ông ngoại đã tỉnh, cô đưa tay bắt lên cổ tay ông, hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Ông ngoại, ông thấy thế nào rồi?”

Lão gia tử nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng: “Hề Hề, con đến rồi, mau ngồi xuống, ông ngoại lấy cho chén nước!”

Nội tâm Phượng Tử Hề cảm động không thôi, nhẹ giọng: “Ông ngoại, đừng nóng vội, ông vừa mới tỉnh, vẫn chưa được xuống giường!”

Ông ngoại Liễu nhớ đến đứa cháu trai chẳng ra gì kia, ánh mắt vui mừng dần biến mất, ngay sau đó lại phủ lên tia ảm đạm: "Hề Hề, mấy thằng xấu xa kia đã đi rồi sao?"

Phượng Tử Hề không trả lời câu hỏi của ông ngoại, ngược lại lại quay ra cửa nói một câu: “ Anh em nhà họ Liễu các người còn không mau vào!”

Anh em Liễu gia vốn đang định chạy trốn lại nghe được giọng của Phượng Tử Hề, cả người khống chế không được mà run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, chân vừa bước ra lại vội vã rụt về.

Lúc này, giọng nói ác ma của Phượng Tử Hề lại vang lên lần nữa: “Thử trốn xem, bà đây có một trăm biện pháp khiến các ngươi sống không bằng chết đấy!”