Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 159




Doãn Thu nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, chúng cháu là lính của đội trinh sát rồi!"

Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc liếc nhìn cánh tay bị thương, khóe miệng cong lên một vòng cung thâm sâu khó đoán, khuôn mặt tuấn mỹ của anh phảng phất ý cười...

Cả người trông ấm áp hơn một chút... 

Ông ngoại Liễu tiến lại gần Dạ Lăng Mặc, khẽ gật đầu, càng nhìn càng hài lòng: "Rất tốt, rất tốt..."

Nhưng mà tốt ở chỗ nào, cũng chỉ mình ông lão mới biết!

Doãn Thu dùng khuỷu tay huých nhẹ Phượng Tử Hề, hạ giọng hỏi, "Hề Hề, sao tổng chỉ huy lại ở đây!"

Đôi mắt Phượng Tử Hề lóe lên tia lạnh lẽo, sau một khắc im lặng thì kể hết mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua.

Doãn Thu nghe xong, khuôn mặt hiện lên vẻ trách móc, rất bất mãn mà  nói: "Tại sao cậu không gọi mình dậy?"

Thật buồn!

Thật thương tâm!

Cô bị Phượng Tử Hề bỏ rơi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tử Hề ẩn hiện sự bất lực, nhẹ giọng nói: "Mình sợ bà của Dạ Lăng Mặc nói mơ!"

"Được rồi! Tha cho cậu lần này đấy!" Doãn Thu nghĩ lại, nếu mình có đi theo chắc chỉ làm gánh nặng cho Hề Hề, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn một chút.

Ông ngoại Liễu thấy cánh tay của Dạ Lăng Mặc bị thương, khuôn mặt biểu hiện sự quan tâm: "Chỉ huy, tay của cậu bị thương rồi!"

Khóe miệng Dạ Lăng Mặc hơi nhếch, đôi mắt đen chợt lóe lên: "Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không hề đáng ngại, ông đừng gọi cháu là chỉ huy, cháu tên Dạ Lăng Mặc, gọi bằng tên thì tốt hơn!

Ông ngoại Liễu cực kì ngưỡng mộ những người lính, lúc này lại nhìn thấy Dạ Lăng Mặc với khí chất khó lay động, khóe miệng kéo ra mỗi lúc thêm nồng đậm: "Được, được... Từ giờ ta sẽ gọi cháu là Lăng Mặc!

Đôi mắt của Dạ Lăng Mặc sáng lên, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn hiện ý cười nhu hòa, trông anh không còn giống một tổng chỉ huy đại đội cao cao tại thượng. Ngược lại, khiến cho người ta có cảm giác rất đỗi đời thường...

Liễu Duyệt thấy trong nhà xuất hiện thêm hai vị khách có thân phận vô cùng đặc biệt, trong lòng trào dâng sự lo lắng, ánh mắt liên tục nhìn Phượng Tử Hề trách móc.

"Mẹ đừng lo lắng, đây là Phượng gia, không phải quân đội!" Phượng Tử Hề nói nhỏ bên tai Liễu Duyệt, dừng lại một chút, cô cau mày nói tiếp: "Kể cả có ở quân đội đi chăng nữa, nếu như không phạm lỗi, anh ta lấy cớ gì để trách phạt. "

"..." Liễu Duyệt nhìn bộ dạng ngang nhiên của Phượng Tử Hề, khóe miệng hiện lên nụ cười chua xót.

Con gái ngốc nghếch!

Quân hàm của người ta sẽ đè chết con!

Bà nội Dạ thấy Phượng gia còn có thêm hai vị lão nhân. Khuôn mặt già nua nở một nụ cười nồng nhiệt: "Tên vô lại, sau này ta muốn sống ở đây!"

Không đợi cho Dạ lăng Mặc lên tiếng, Liễu Duyệt nhanh chóng thốt lên: "Lão phu nhân, Phượng gia quá thiếu thốn, chỉ sợ rằng không hợp với thói quen sinh hoạt của bà!"

Chính là, trong lòng không hi vọng lão phu nhân sẽ sống ở đây!

Tuy nhiên, đối với một bà lão mắc chứng rối loạn trí nhớ nhẹ, mấy lời này chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu....Nghe cũng không hiểu...

Bà lão nghiêng đầu, đôi mắt vẩn đục ánh lên sự chân thành: "Không, ta thấy rất hợp, rất thích nơi này! "

..." Liễu Duyệt đưa tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, ôm toàn bộ suy nghĩ vào trong lòng, không dám nói ra.

"Để bà nội sống ở đây đi, tiền sinh hoạt phí cháu sẽ thanh toán vào mùng 1 hàng tháng!" Dạ Lăng Mặc trong lòng âm thầm tính toán.

Để bà nội sống ở đây, nếu anh muốn đến Phượng gia cũng vô cùng thuận tiện!

Nói không chừng, sau này có thể quang minh chính đại mà sống ở đây.

Khuôn mặt già nua của bà nội Dạ ngay lập tức nở rộ, chân tay hoạt động liên tục vì vui mừng: "Tên vô lại, ta thích nhất ngươi!"

Sau đó, bà liếc sang Phượng Tử Hề đứng cách đó không xa: "Ta cũng thích nhất Hề Hề! "

Phượng Tử Hề nghĩ đến bệnh tình của bà nội Dạ, cuối cùng đành đồng ý cho bà sống ở Phượng gia.