Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 155




Long ca vốn đang vô cùng ung dung chứng kiến cảnh này, đáy mắt bắn ra tia sắc bén, gã ném khẩu súng trong tay lên không trung, sau đó ngay lập tức bắt gọn trong lòng bàn tay, hung hãn nhắm vào cơ thể Dạ Lăng Mặc.

Phượng Tử Hề trong lòng chấn động, ngón tay xoa xoa chiếc ngân châm cuối cùng.

Giây tiếp theo, cây ngân châm bay ra như một thiên thạch chói lọi...

Đồng tử Long ca co lại, cây ngân châm bay trong không khí giống như viên đạn bắn ra từ khẩu súng, mười centimet, tám centimet... một centimet.

Lúc này, "viên đạn" đã nằm gọn trong tay Long ca, gã đàn ông nhẹ nhàng giơ vật trong tay lên ​​không trung, thả xuống đất.

Đôi mắt lạnh lùng của Phượng Tử Hề lóe lên sự trầm trọng chưa từng thấy, một đối thủ đáng gờm!

Khuôn mặt của Long ca hiện lên nụ cười kiêu ngạo: "Còn chiêu gì thì tung hết ra đi!"

Phượng Tử Hề khẽ nhướn mày, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Giọng nói lạnh lùng vang lên như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Long ca: "Cũng chỉ bắt được một cây ngân châm, có gì đáng tự hào đâu chứ, mấy cái động tác này căn bản không đủ tầm!"

Hm, giết chết một người không bằng chọc cho người đó tức điên!

Nghe xong lời này, Long ca cảm giác bản thân trong mắt người khác chỉ là một kẻ kém cỏi, trong lòng bùng lên lửa giận như muốn thiêu rụi tất cả thế giới.

"Đánh, đánh hết sức cho tao!!!!!"

Cuộc chiến trong căn phòng trở nên ngày một ác liệt...

Từ Thanh Trạch chứng kiến một màn này, chỉ muốn phun ra một ngụm máu tươi!

Đại tiểu thư, sao cô lại kích thích người khác thế?

Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc ẩn hiện ý cười, anh không phải là Từ Thanh Trạch, trong đầu đã sớm nhìn ra mục đích của Phượng Tử Hề!

Nhiều người như vậy, chỉ có đẩy nhanh tốc độ mới nắm chắc phần thắng!

Cơ thể linh hoạt của Phượng Tử Hề giống như tiểu linh tinh, khóe miệng tùy tiện nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Dưới ánh đèn chiếu xuống, khiến người khác có cảm giác vừa thần bí, vừa ngoan cường, vừa kiêu ngạo...

Long ca nhẹ nhàng xoa xoa khẩu súng trong tay, vươn đầu lưỡi ghê tởm ra liếm môi.

Đột nhiên, đôi mắt gã sáng rực lên, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm, họng súng nhắm về phía Phượng Tử Hề...

Vốn dự tính giữ lại người phụ nữ này, chầm chậm mà chơi đùa!

Chỉ là miệng lưỡi ả thật khiến gã phải chán ghét... Nếu đã không thích, hà cớ gì phải giữ lại...

Gã nhẹ nhàng bóp cò, một viên đạn màu đồng bắn thẳng ra.

Sắc mặt Dạ Lăng Mặc biến đổi, không suy nghĩ mà lao đến chỗ Phượng Tử Hề giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Viên đạn xuyên qua cánh tay anh, vệt máu đỏ tươi dưới ánh đèn trở nên đặc biệt rực rỡ, chói mắt...

Phượng Tử Hề ngước nhìn người đàn ông, đôi đồng tử ngập tràn vẻ lo lắng.

Trái tim trong lồng ngực đột ngột đập lên mạnh mẽ.

Ánh mắt cô rơi trên vết máu ở cánh tay người đàn ông, vội vàng nói: "Anh bị thương rồi!" 

Vài giây sau, cô xé khăn trải bàn, thuần thục băng bó miệng vết thương.

"Tôi ước tính viên đạn không nằm sâu lắm, có thể dễ dàng lấy ra được!"

"Người của tôi còn năm phút nữa mới đến, cô có thể kiên trì không?" Dạ Lăng Mặc một chút cũng không quan tâm đến vết thương trên tay.

Trước kia lúc đi làm nhiệm vụ, trúng đạn là chuyện hết sức bình thường.

Phượng Tử Hề thu hồi ánh mắt, vẻ lạnh lùng xuất hiện trở lại, khẽ gật đầu: "Có thể "

Hai người tiếp tục lao vào trận chiến.

Từ Thanh Trạch thường ngày có vẻ không mấy đàng hoàng, thế nhưng vào giờ khắc này lại tỏ ra rất đáng tin cậy.

Thấy Phượng Tử Hề không sao, Long ca độc ác nhướn mày, bóp cò một lần nữa, lần này là nhắm vào Dạ Lăng Mặc...

Đồng tử Phượng Tử Hề co chặt, đáy mắt cuộn trào từng đợt sóng mãnh liệt, đầu óc cô trở nên trống rỗng, còn trái tim dường như ngừng đập.

Trong nháy mắt, Phượng Tử Hề phản ứng lại, cô nhảy lên, đá một đường tuyệt đẹp vào cơ thể người đàn ông bên cạnh.

Cơ thể của người đàn ông giống như một nhánh cây bị di chuyển, chắn ngay trước mặt Dạ Lăng Mặc.