Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 153




Phượng Tử Hề trở về phòng, thả người nằm trên giường, những lời nói ban nãy lại âm vang trong đầu...

Trong lòng có chút bất an, khuôn mặt hiếm khi dao động của cô xuất hiện những biểu cảm lạ thường... 

Sau một hồi rối rắm, Phượng Tử Hề quyết định đi tới quán bar Mị Sắc xem sao.

Cô nhảy ra khỏi giường, thay quần áo rồi lái xe rời khỏi Phượng gia với tốc độ cực nhanh.

- ----------

Bar Mị Sắc.

Dạ Lăng Mặc vừa xuất hiện ở cửa, bên tai đã truyền đến thanh âm si mê của phụ nữ cùng giọng nói phẫn nộ của đám đàn ông ở đó... 

Từ Thanh Trạch đứng bên cạnh tỏ vẻ bất mãn, anh ta thân cũng là một soái ca đầy khí chất.

Vậy mà vì lí do gì trong mắt mấy kẻ kia toàn là lão đại vậy chứ!

"Nhanh lên..." Giọng nói trầm lạnh mang đầy khí thế cất lên.

Từ Thanh Trạch gật đầu, vội vàng theo kịp bước chân của lão đại. Trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta nở một nụ cười. Đôi mắt đào hoa quyến rũ lướt qua phía sàn nhảy.

Sàn nhảy nóng bỏng trong giây lát như ngưng đọng...

Từ Thanh Trạch nâng cằm, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự mãn, xem ra anh vẫn còn mị lực như trước!

Dạ Lăng Mặc lười biếng ngước mắt, liếc nhìn anh ta một cách thờ ơ, thanh âm trầm lạnh vang lên cảnh báo: "Nếu nơi này rối tung lên, chú liền có một vé đi du lịch Châu Phi!"

"...." Sắc mặt của Từ Thanh Trạch ngay lập tức biến đổi, anh ta lấy tay đặt trên lồng ngực, nội tâm rỉ máu, lão đại, sao anh tàn nhẫn thế!

Khóe miệng của Dạ Lăng Mặc gợi lên vòng cung tà mị, đôi tay tùy ý nhét trong túi quần, chân hướng phòng số 7 mà đi tới.

- ----------------

Phòng VIP 6.

Một người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế sofa phía bên trái, đứng cạnh gã có bốn nam thanh niên với dáng người vạm vỡ...

Ngồi đối diện là một chàng trai trẻ tuổi với nước da trắng, diện mạo văn nhã.

Trên mặt anh ta nở một nụ cười, tay phải nâng lên một chiếc ly đế dài. Giọng nói mềm mỏng cất lên trong không trung: "Anh Long, muốn gặp anh còn khó hơn là lên rừng xuống biển nữa!"

Người đàn ông đầu trọc được gọi là anh Long vô cảm Liếc nhìn anh ta, nói bằng thanh âm khàn khàn: "Đừng lảm nhảm, tôi hỏi cậu, có mang theo tiền không?"

"Hahaha--" Chàng trai cười nhẹ khi thấy người kia lộ vẻ sốt ruột. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Long ca: "Tiền sẽ được đưa ra ngay thôi!"

Long ca dùng con ngươi đầy thâm ý liếc nhìn người kia, sau đó liếc nhìn thuộc hạ của gã, nháy mắt với một trong số họ.

Sau vài giây, người đàn ông nhanh chóng mở khóa chiếc hộp.

Giây tiếp theo, một đỉnh ngọc bích hình vuông có hai tai được chạm khắc hoa văn hình rồng xuất hiện.

Hình dáng hài hòa, màu sắc cuốn hút.

Kỹ thuật điêu khắc lại vô cùng tinh xảo... 

Không hổ danh là cổ vật, các nét chạm khắc đều hoàn mỹ và tinh tế, xung quanh còn phát ra luồng sáng thu hút mọi ánh nhìn...

Đôi mắt chàng trai trẻ tỏ vẻ phấn khích, cơ thể anh ra không ngừng run lên, miệng liên tục khen đồ tốt... 

Lát sau, anh ta thu lại nụ cười trên gương mặt, quay lại nhìn thuộc hạ của mình. Thanh âm nhẹ nhàng như làn gió xuân vang lên: "Mau lấy ra!" 

Lời nói vừa dứt, người thuộc hạ mở khóa chiếc vali, bên trong là vô số những xấp tiền như mời gọi.

Đôi mắt của Long ca nheo lại: "Tiền trao cháo múc!" 

Chàng trai trẻ cười sang sảng: "Hahaha... anh Long không hổ danh là người làm đại sự!"

Chỉ cần giao tiền ra trước mặt, ngay lập tức sẽ nhận được thứ mình muốn.

Long ca ung dung đứng dậy: "Cầm tiền lên, đi thôi!"

Những người thuộc hạ hai bên nhanh chóng trao đổi vật phẩm.

Cánh cửa vừa bật mở, ngay lập tức có hai người đàn ông lạ mặt xông tới.

Không để cho người bên trong kịp phản ứng, Dạ Lăng Mặc giơ chân đá mạnh vào người đối phương.

Thanh âm như hút khí vang lên bên tai.

Long ca cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt gã gằn lên dữ dội: "Chúng mày là ai?"