Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 151




Dạ Lăng Mặc nghe những lời đó, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, lồng ngực anh dường như có một ngọn lửa nóng lan rộng, mi tâm hơi cau lại... Cả cơ thể tản ra hơi thở ảm đạm, giống như rơi vào một thế giới lạnh lẽo...

Người phụ nữ đó thế nhưng không thèm gọi lại cho anh!

Bà nội Dạ đưa tay ra quơ quơ trước mắt anh, nở một nụ cười tự mãn: "Tên vô lại, có phải đang tức giận không?"

Đôi mắt của Dạ Lăng Mặc rủ xuống, thu liễm mọi biểu cảm trên khuôn mặt, anh nhếch đôi môi mỏng lên, lắc đầu: "Không!"

Chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái mà thôi!

Anh rõ ràng đã gửi tin nhắn cho Phượng Tử Hề, vậy mà người phụ nữ này nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp lờ đi...

Bà nội Dạ có vẻ không tin. Tay đưa lên chống cằm, nghiêng đầu nhìn người đàn ông. Đôi mắt mang theo sự nghi hoặc: "Tên vô lại, mau nói xem vì sao Hề Hề gọi ngươi là Dạ ác ma? "

Dạ Lăng Mặc lười biếng dựa lưng vào tường, mắt hơi nhắm, hàng mi cong khe khẽ động:"... "

Tại sao lại gọi anh là Dạ ác ma ư!

Tất nhiên, là vì anh quá nghiêm khắc!

Lão phu nhân thấy anh không có phản ứng gì thì nhếch mép cười, bà ngồi xuống mép giường, rất khéo léo mà phân tích: "Hề Hề đặt biệt danh này cho ngươi, có thể con bé cảm thấy tính cách ngươi có phần kì quái, nhưng những mặt khác lại vô cùng tốt!"

"..." Trái tim tĩnh lặng của người đàn ông bỗng đập mạnh, trong lòng trào dâng sự kích động chưa từng thấy!

Có thật không?

Không đúng. 

Hàng mi dày của Dạ Lăng Mặc khẽ run lên, đôi mắt ẩn hiện vẻ nghi ngờ, những ngón tay thon dài áp vào lồng ngực. Tại sao anh lại cảm thấy vui khi nghe những lời này chứ!

Từ khi nào, bản thân anh bỗng trở nên tâm tình bất ổn như vậy... đặc biệt là mỗi khi gặp Phượng Tử Hề!

Có phải...

Có phải là...

Anh đã yêu cô một cách vô thức rồi không?

Nhất định là vậy rồi.

Nếu không yêu cô ấy, tại sao khi nhìn thấy người phụ nữ này cười với những người đàn ông khác, trong lòng liền cảm giác như có hòn đá lớn đè xuống, chỉ muốn chút giận... 

Sau khi xác nhận tâm tư của bản thân, đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc lóe lên tia sáng kỳ lạ. Khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung tà mị, dường như đang lên kế hoạch gì đó!

Bà nội Dạ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn người đàn ông với ánh mắt khó hiểu...

Đang định nói chuyện, lão phu nhân nhìn thấy nụ cười quỷ dị xuất hiện ở khóe miệng Dạ Lăng Mặc, giây sau đó, giọng nói quyến rũ của anh vang lên như mang theo chút men say: "Bà muốn gặp Hề Hề đúng không? "

Đôi mắt vẩn đục của bà nội Dạ sáng lên, bà ghé sát vào người bên cạnh:"Tiểu tử thối, khi nào ngươi đưa ta đi gặp Hề Hề! "

Con ngươi thanh thúy của Dạ Lăng Mặc lóe lên ý nghĩa sâu thẳm khó lường. Trên khuôn mặt tuấn mỹ vẽ lên một nụ cười rực rỡ tựa ánh mặt trời..

"Ngay bây giờ!"

"A-" Biểu cảm của bà nội Dạ trở nên kỳ lạ, muộn như vậy rồi còn đi ra ngoài, có phải ngươi sốt sắng quá hay không!

Tại sao tên vô lại này còn hào hứng hơn cả bà nữa vậy!

"Bà, bây giờ chúng ta đến Phượng thị..." Dạ Lăng Mặc đang nói nửa chừng, trong đầu chợt lóe lên điều gì, vội vàng sửa lại: "Bà mau gọi cho Hề Hề, nói rằng có việc gấp cần tới Cao An!"

"..." Bà nội Dạ đứng ngây ngốc!

Một bà già mắc chứng rối loạn trí nhớ nhẹ đột ngột có việc cần giải quyết!

Hơn nữa còn vào ban đêm!

Mấy lời này cũng nói ra được hay sao, đến đứa trẻ lên ba còn không tin được!

Lúc này, tiếng nhạc chuông vang lên, đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc lóe lên, liếc xuống màn hình, một dãy số không thể nào quen hơn được nữa.

Ngón tay thon dài của Dạ Lăng Mặc khẽ lướt, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc kèm vài phần kích động: "Lão đại, lão đại, có tin tốt, lúc hai giờ sáng tại phòng VIP 6, bar Mị Sắc, tên Ác Long có một cuộc giao dịch"

Đuôi lông mày Dạ Lăng Mặc khẽ nhíu:"Tin chính xác?"

"Chính xác 100%" Trong lòng Từ Thanh Trạch đặc biệt phấn khích, cuối cùng cũng có tin tức về tên Ác Long chết tiệt đó.

Lần trước hắn ta may mắn trốn thoát được, nhưng lần này thì không chắc.

"Chuẩn bị trực thăng cho tôi!" Giọng nói lạnh lùng vang lên một cách từ tốn.

Bây giờ thì anh có thể quang minh chính đại tới Cao An rồi!

- --------------------

Mười một giờ đêm.

Ánh đèn đường sáng rực thắp sáng cả con phố.

Trăng đã lên cao, bầu trời ngàn sao lấp lánh.

Tiếng chuông điện thoại đổ từng hồi dõng dạc giữa màn đêm, mang theo một cơn gió lạnh thổi tới.

Trong không khí tản ra một mùi hương nhàn nhạt...

Phượng Tử Hề lười biếng nhấc điện thoại, nhấn nút trả lời. Một giọng nói già nua quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: "Hề Hề, ta đang ở sân bay Cao An!"