Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 134




Doãn Thu ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt rất nghiêm trọng, cô luôn tự hỏi làm thế nào mà bọn cô có thể mất dấu chiếc xe đó!

Cô nhìn sang Phượng Tử Hề ở bên cạnh, cất giọng hỏi "Hề Hề, làm sao bây giờ?"

Phượng Tử Hề liếc sang cô, cười nhàn nhạt, gió mùa hạ thổi qua, tóc trên trán theo gió tung bay, tạo nên một vẻ đẹp vô cùng cuốn hút...

Sau một khoảnh khắc im lặng, đôi mắt cô tràn ngập tia lạnh cùng khôn ngoan, môi đỏ nhếch lên, chầm chậm nói: "Tiếp tục đuổi theo, mười phút trước, có một vài chiếc xe che ở phía trước, có lẽ chiếc xe kia đã nhân cơ hội đó biến mất! "

Ký ức từ từ quay trở lại, Doãn Thu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh, nghiến răng nói:" Cũng quá xảo quyệt rồi! "

Bọn người đó đã cố tình sắp xếp hai chiếc xe giống hệt nhau khiến cho cô bị nhầm lẫn...

Khóe miệng Phượng Tử Hề vẽ lên một vòng cung mờ nhạt: "Qua lần này, tự khắc rút ra được kinh nghiệm!"

Lời này không chỉ dành cho Doãn Thu và Lâm Vận, mà còn cho cả cô nữa.

Nếu ở kiếp trước, cô sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nhỏ nhặt như vậy.

Khuôn mặt Doãn Thu thể hiện sự nghiêm túc chưa từng thấy, cô nói từng từ một:" Ừm, mình sẽ cố gắng hơn, tuyệt đối không mắc sai lầm này lần thứ hai!"

Đôi mắt của Phượng Tử Hề lóe lên: "..."

Trái tim Lâm Vận hơi trùng xuống: "..."

Cô cảm thấy mình như  bị bỏ rơi!

- --------

Phượng Tử Hề tìm mọi cách để đuổi theo, thậm chí đuổi đến tận khu nghĩa trang ở vùng ngoại ô.

Cây cối ở đây tươi tốt và um tùm, bầu không khí yên ắng đến đáng sợ... Còn không gian thì tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, khiến tim gan cũng phải run rẩy...

Gió lạnh thổi qua, ai nấy đều rùng mình...

Lâm Vận lấy hai tay che mắt, cơ thể cuộn tròn dưới ghế, giọng run run: "Hề... Hề Hề, nơi này thật ảm đạm!"

Doãn Thu nở một nụ cười nhàn nhạt,  thanh âm có chút trêu chọc: " Cũng chỉ là một nghĩa trang, có gì đáng sợ đâu chứ!"

Mà cho dù có đáng sợ đi chăng nữa, thì so với cảnh tượng ở núi vẫn không nhằm nhò gì.

Lâm Vận nghe những lời này, trong lòng trào dâng cảm giác kỳ lạ: "..." 

Một cô gái có lá gan lớn như vậy, đáng ngưỡng mộ a!

Phượng Tử Hề không nói gì. Đôi mắt đen của cô bừng lên trong bóng tối, giống như một ngọn đèn, chiếu sáng cả thế giới...

Cô mở cửa xe, đi thẳng lên phía trước, giọng thì thầm: " Có thể bọn chúng đang ở đây! "

Mặc dù không có thân thủ mạnh mẽ như kiếp trước, nhưng kĩ năng truy tìm của cô vẫn khá ổn...

Doãn Thu thấy Phượng Tử Hề ra khỏi xe, cũng mở cửa đi theo phía sau, cô hạ giọng hỏi:" Hề Hề, cậu có chắc là nhóm người đó ở đây không?! "

Phượng Tử Hề đứng tại chỗ, đôi mắt khẽ nheo lại:"... "

Lạ thật, xe của bọn chúng đâu!

Trên xe, cơ thể Lâm Vận không ngừng run rẩy: "......"

Rốt cuộc, cô nên xuống xe hay ở lại trên xe đây!

Sau một hồi đấu tranh tâm lí, cuối cùng Lâm Vận cũng cả gan đẩy cửa xe, chạy đến bên cạnh Phượng Tử Hề. Hai tay cô ấy siết chặt cánh tay Phượng Tử Hề, đầu tựa vào cánh tay ấy, cả cơ thể chỉ hận không thể treo luôn trên người Phượng Tử Hề "Hề Hề, ở cạnh cậu vẫn là an toàn nhất!"

Khóe miệng Phượng Tử Hề giật giật, khuôn mặt phủ một tầng mây đen: "..."

Cô gái nhỏ, cậu không có xương hay sao?

Doãn Thu thấy Lâm Vận quấn lấy Phượng Tử Hề như một con bạch tuộc, liền nhanh chóng kéo cô nàng này ra, nghiêm túc nói: "Lâm Vận, đám người đó có thể đang ở quanh đây, nếu cậu cứ bám lấy Hề Hề như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thủ của cậu ấy, tốt nhất cậu quay lại xe chờ bọn mình đi! "

Doãn Thu khẽ thở dài, có chút bất lực!

Rõ ràng đã đuổi đến tận đây, tại sao vẫn còn nhiều điều mơ hồ như vậy!

Đôi mắt của Lâm Vận ảm đạm, đầu hơi cúi xuống, cảm giác sự mất mát của trái tim như một hồ nước vỡ đê làm trào dâng những đợt sóng mãnh liệt... Khoảng cách giữa cô và Hề Hề, xem ra ngày càng lớn hơn rồi!