Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 77: Có thể đồng ý gặp ta




Tường Minh Cung, trong vườn sơn chi (cây dành danh), mùi hương thoang thoảng tràn ngập trong không khí, những đóa sơn chi màu trắng thanh nhã thoát tục làm cho người ta nhìn thấy không khỏi nhẹ lòng thanh thản, cả người thả lỏng.

Trong đình tạ giữa hoa viên, có hai người ngồi ngay ngắn.

Bộ dạng hoàng thái hậu thanh lịch tao nhã kết hợp với vườn hoa sơn chỉ nở rộ hết sức động lòng người, mặc kệ là ai cũng không thể đoán ra tuổi của bà. Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi bên cạnh bà, hắn mặc trường bào xanh biếc, ngọc quan búi tóc, đem tóc đen như mực qua loa cột phía sau đầu, lộ ra cái trắng bằng phẳng, mặt ngọc không tỳ vết, quả thật là tuyệt sắc.

Hai người cùng ngồi, nhưng chỉ có thái hậu nói, Trưởng Tôn Vinh Cực nghe.

“Vinh Nhi, từ nhỏ tới lớn đều như vậy.” Vẻ mặt của thái hậu cưng chiều, từ ái. Đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trưởng Tôn Vinh Cực, cười nói: “Một khi thích cái gì thì nhất định muốn lấy cho bằng được. Ngươi thích Hoa Dương, thái hậu đáp ứng rồi sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng mà quy củ không thể phá vỡ, nếu không sẽ gặp điềm xấu. Vĩnh Nhi cố nhịn vài ngày, mấy ngày nữa Hoa Dương là người của con rồi, sợ cái gì chứ?”

(Ngữ: Bà già biến! buông tay ra!!!!!!!)

“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt lên tiếng.

Thái hậu đoán ý qua lời nói rất mạnh, hơn nữa bà cực kì để ý Trưởng Tôn Vinh Cực đương nhiên bà sẽ không bỏ qua mọi biến hóa trên mặt của hắn. Khi thấy hắn lạnh nhạt đáp lại, vẻ mặt vẫn bình thường, thật ra là hắn đang thất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong lòng của bà giống như bị lửa đốt.

Đây chính là đứa con bà nuôi lớn, sao có thể đặc biệt để ý tới một nữ tử như vậy?

“Vinh Nhi.” Ánh mắt thái hậu mang mác ưu thương, bàn tay đặt trên mu bàn tay của hắn cố dùng sức ép lên, nhẹ nhàng răn dạy: “Dân gian có câu, có vợ quên mẹ. Ta thấy câu này đúng là không sai, nhìn bộ dạng này của Vinh Nhi mà xem, mặc dù cùng nói chuyện với mẹ, nhưng tâm trí đã sớm bay tới bên cạnh vị hôn thê của mình rồi.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói: “Sẽ không quên mẹ.”

“Mẹ liền biết Vinh Nhi của mẹ không phải là người bạc tình bạc nghĩa mà.” Thái hậu yêu thương nhìn hắn cười nói, trên mặt không có một chút tức giận.

Lời của bà nghe như không có vấn đề gì, nhưng ngẫm lại sẽ phát hiện có chỗ hơi kì quái, đáng tiếc vẻ mặt của bà ta rất bình thường, giống như chỉ là tùy tiện nói.

Tầm mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực lại nhìn về phía lúc nãy hắn nhìn thất thần, thái hậu châm trà, rũ mắt xuống che giấu hết mọi cảm xúc độc ác của mình, các đốt ngón tay nắm lấy bình trà đều trở nên trắng bệch.

Sẽ không quên mẹ?

Chỉ là không có quên mẹ thôi, nhưng tâm tư của hắn đều đặt trên người Bạch Thủy Lung.

Một Bạch Thủy Lung lại khiến hắn lo lắng như vậy sao?

Từ nhỏ tới lớn, thứ mà hắn thích hắn nhất định muốn lấy được, cái này không sai. Nhưng mỗi lần lấy được hứng thú của hắn lại không duy trì được bao lâu, liền đem vật đó vứt bỏ một cách vô tình.

Nhưng thái độ của Vinh Nhi đối với Bạch Thủy Lung hoàn toàn không giống!

Hôm nay, bà liếc mắt liền biết thân thể Bạch Thủy Lung không còn hoàn bích, nàng đã là người phá thân xử nữ, tám phần mười là do Vinh Nhi làm. Nếu không với tính cách của Vinh Nhi, trong thành Kỳ Dương nhất định sẽ có một hồi gió tanh mưa máu.

Người đã chiếm được mà vẫn còn nhớ thương, chẳng lẽ Vinh Nhi thật sự động lòng với Bạch Thủy Lung?

Điều này không thể xảy ra!

Bà tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!

Trên đời này, nữ tử có địa vị đặc biệt trong lòng Vinh Nhi chỉ có thể là bà!!!

(Ngữ: ****! Tức quá! Sao có người đê tiện như vậy nhỉ?????)

Thái hậu gào thét trong lòng, nhưng sắc mặt lại không hề lộ ra một chút thay đổi, sau đó đem bình trà đặt xuống ngẩng đầu lên, cười mắng Trưởng Tôn Vinh Cực: “Còn nói là không quên mẹ, hiện tại đang cùng mẹ uống trà nói chuyện vì sao vẫn không yên tâm như vậy.”

Trưởng Tôn Vinh Cực ngửi thấy mùi trà liền nhìn về phía chén trà được rót đầy, đưa tay đem chén trà bưng lên, không hề do dự liền hớp một ngụm.

Sauk hi thái hậu thấy vậy liền hiền hòa nở nụ cười, lấy khăn tay ra giúp Trưởng Tôn Vinh Cực lau miệng, dịu dàng nói: “Làm sao muốn uống liền uống, quên lời mẹ dạy rồi sao? Không thể không có lòng đề phòng người khác, đặc biệt là trong chốn thâm cung này.”

(Ngữ: Cực ca!!!! sao anh lại để bả lợi dụng hả hả hả? *hộc máu*)

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Mẹ sẽ không hại con.”

“Cái này thì không sai.” Thanh âm của thái hậu mềm mại giống như nước, đem cái khăn lau miệng cho hắn bỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Sợ là ngộ nhỡ có người lợi dụng lúc mẹ không có thời gian đề phòng, bổ thuốc vào trong bình trà thì sao. Như vậy, Vinh Nhi uống nước có độc này, thân thể bị thương hoặc là mất mạng thì sao, làm sao mẹ có thể yên tâm được.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thái hậu.

Mặt mày của hắn vốn đã tuấn mĩ, không còn vẻ lạnh lùng thấu xương như ngày thường giống như một đại dương mệnh mông cùng bầu trời bao la không giới hạn, một đường tuyến kinh thiên tuyệt diễm giữa trời đất. Làm cho thái hậu thấ thần nhìn ngắm.

“Thấm thoát Vinh Nhi đã lớn thế này, mẹ cũng đã già rồi.” Thái hậu hoàn hồn, cúi đầu che giấu cảm xúc sâu thẳm trong đáy mắt, yếu ớt thở dài.

“Không già.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vạn Hoa Cốc ở giang hồ có dưỡng nhan đan, mẹ muốn con mang về cho mẹ à.”

Thái hậu cười nói: “Mẹ chỉ nói đùa thôi. Hôm nay, các con đều trường thành, Vinh Nhi sắp thành thân, cả đời mẹ cũng không còn gì để hối tiếc, cần dưỡng nhan đan để làm gì?”

Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì, bộ dạng giống như không có đem lời từ chối của thái hậu nghe vào tai, trong lòng của hắn đã có quyết định.

Thái hậu cười híp mắt, nụ cười cũng ngọt như vậy.

“Nô tỳ gặp qua thái hậu, gặp qua Võ vương gia.”

Thân ảnh Vũ Ương từ xa xa đi tới.

Thái hậu thấy bà liền nhớ đến Thủy Lung, nụ cười trên mặt bà suy yếu, cười hỏi: “Chuyện gì?”

Vũ Ương nghiêng người nói nhỏ vào tai thái hậu.

Thái hậu híp mắt, ánh mắt hiện lên cuồng phong lạnh lẽo.

“Ai, Hoa Dương này…” Âm thanh than vãn tràn ngập bất đắc dĩ và nuông chiều.

“A Lung làm sao vậy?” Thanh âm của Trưởng Tôn Vinh Cực không hề ngắt quãng hỏi.

Tuy rằng giọng điệu vẫn lười biếng như cũ, nhưng lời nói khẩn cấp của hắn đã khiến thái hậu nhạy cảm phát hiện hắn rất quan tâm Bạch Thủy Lung.

Thái hậu giấu bàn tay siết chặt thành nắm đấm vào trong tay áo. Bề ngoài vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, liếc nhìn Vũ Ương, ý bảo bà ta nói.

Vũ Ương cung kính gật đầu, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Hồi Võ vương gia, quận chúa Hoa Dương đi ra ngoài hồ sen dạo chơi. Khi đó công chúa Khuynh Nhan và các quý nữ tổ chức tiệc gặp mặt, sau khi hai bên gặp nhau, công chúa Khuynh Nhan cho mời quận chúa Hoa Dương cùng tham dự, ai ngờ quận chúa và cháu gái của hộ quốc công nảy sinh mâu thuẫn, trong lúc tức giận đã rời khỏi hoàng cung.”

Dừng một lát, bà ta nói tiếp: “Thái hậu nương nương đã từng dặn quận chúa Hoa Dương, để quận chúa Hoa Dương nhớ trở về, thái hậu có chuyện muốn nói với quận chúa Hoa Dương. Nhưng quận chúa Hoa Dương lại không nói một tiếng liền bỏ đi, thật là…”

Thái hậu khoát tay: “Thôi. Từ trước tới này, tính tình của đứa nhỏ Hoa Dương này rất dễ dàng xúc động, trong lúc tức giận nên quên lời nói của ai gia thôi.”

Lúc nói chuyện bà quan sát nét mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực, muốn nhìn xem hắn sẽ có phản ứng thế nào?

Chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, môi khẽ mở, hỏi Vũ Ương: “Ai chọc giận A Lung?”

Vũ Ương ngây người, thấy lời nói và việc làm của Võ vương gia không giống như muốn trách cứ Bạch Thủy Lung quên lời nói của thái hậu, trái lại còn muốn giúp nàng hả giận. Bà nhịn không được nhìn về phía thái hậu, không biết trả lời Trưởng Tôn Vinh Cực như thế nào.

Hai mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên u lãnh: “Ta hỏi ngươi nói!”

Cả người Vũ Ương phát lạnh, thái hậu mở miệng rất vừa lúc: “Vũ Ương còn không mau đem mọi chuyện kể rõ lại.”

“Vâng.” Nghe lời thái hậu nói Vũ Ương mới yên tâm, bà không dám giấu diếm bất kì chuyện gì nên đều đem mọi chuyện bà chứng kiến kể hết lại. Ngay cả câu nói của người nào người nọ bà cũng kể lại tỉ mỉ, cuối cùng bà tổng kết lại một câu: “Quận chúa Hoa Dương nghe công chúa Khuynh Nhan nói xong liền thả Chu tiểu thư ra, trong lúc nóng giận đã sử dụng khinh công leo qua tường bỏ đi.”

(Ngữ: tỷ hồng hạnh ra tường!!!!!!!!!!!!!!)

Nói xong, bà lén nhìn vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực, chỉ thấy mặt mày nghiêm nghị và sát khí trên người cũng dần tiêu tan, khóe môi hơi nhuộm ý cười nhợt nhạt, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.

—– Dám dòm ngó người của ta, ngươi chán sống rồi ——

Trong đầu Trưởng Tôn Vinh Cực đều là những lời này, thầm nghĩ: Trong lòng của A Lung có để ý tới hắn.

Cái ý nghĩ này hiện lên làm cho hắn hận không thể lập tức đứng dậy đi tìm Thủy Lung, gặp mặt hỏi nàng có phải đã tức giận hay không?

Trưởng Tôn Vinh Cực đứng lên, muốn rời đi.

“Ừ.” Trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực giờ phút này không có chuyện gì quan trọng hơn gặp mặt Thủy Lung.

Thái hậu lộ vẻ mặt nuối tiếc và mất mác, đồng thời đứng dậy, hiền hậu nói: “Vinh Nhi có chuyện gấp thì về đi, mẹ tiễn con về.”

Nếu như là ngày xưa, hắn nhìn thấy vẻ mặt này của thái hậu, có lẽ Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ ngồi lại nói chuyện với bà thêm một lúc. Nhưng hiện tại hắn chỉ muốn đi tìm Thủy Lung, ý nghĩ này vừa hiện lên hắn gật đầu ngay lập tức, sau đó cất bước đi trước.

Hắn không nhìn thấy vẻ mặt âm hàn của thái hậu ở sau lưng, hai mắt bà u tối cùng với sắc mặt phức tạp.

Cho tới sau khi đưa Trưởng Tôn Vinh Cực ra khỏi Từơng Minh Cung, thái hậu trở về với nét mặt lành lùng u ám. Đi thẳng vào trong cung, bà đột nhiên xoay người vứt một cái tát vào mặt Vũ Ương.

Ba!

Vũ Ương bị thái hậu đánh té ngã, khóe miệng ứa máu, nửa bên mặt của Vũ Ương sưng vù lên, đầu choáng váng sắc mặt trắng bệch. Bà quỳ xuống theo bản năng, dập đầu lạy thái hậu, cầu xin tha thứ: “Thái hậu tha mạng, nô tỳ làm việc không tốt, nô tỳ nguyện ý chịu phạt, cầu xin thái hậu nương nương tha cho nô tỳ một mạng!”

Thái hậu một cước đạp Vũ Ương bay ra, giọng nói lạnh thấu xương: “Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, giữ ngươi lại có lợi ích gì?”

Vũ Ương run lẩy bẩy, không dám tiếp tục cầu xin tha mạng, chọc giận thái hậu thêm.

“Bạch Thủy Lung, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn dịu dàng không có dịu dàng, muốn cái gì cũng không có. Vì sao Vinh Nhi lại mê luyến ả ta?” Thái hậu nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, vẻ mặt có chút điên dại.

Vũ Ương cảm thấy tâm tư của thái hậu không còn đặt trên người bà nữa, âm thầm thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: “Theo ý kiến của nô tì, có lẽ Bạch Thủy Lung đã hạ cổ trùng tà thuật đối với Võ vương gia.”

“Vinh Nhi làm sao có thể…” Lời nói của thái hậu ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, yếu ớt nói: “Cái này cũng là một lí do tốt.”

Vũ Ương sợ hãi cái loại giọng điệu này của thái hậu, bà theo thái hậu nhiều năm như vậy, mỗi khi thía hậu dùng giọng điệu này nói chuyện, chắc chắn sẽ có người tai ương.

“Hừ!” Thái hậu xoay người đi về phía trước, đến giường nhỏ ngồi xuống, hai mắt u ám lại phức tạm nổi lên gợn sóng, lẩm bẩm nói: “Thật không hổ là huyết mạch của Trưởng Tôn Dạ Thu, phần bạc tình bạc nghĩa và ánh mắt nhìn người đều giống y hệt hắn.”

(Ngữ: Bà điên!!!! Bà già chết tiệt!! >”

Nói xong bà nghiến răng nghiến lợi, nặng nề thở dốc. Giống như chìm vào trong kí ức thù hận, phất tay đem mọi thứ trên bàn hất xuống đất, tất cả đổ đốn trên mặt đất, hết sức hỗn độn.

“Ta bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, kết quả ta chiếm được cái gì? Hoàn toàn không lấy được gì hết, tiện nhân! Toàn bộ đều là tiện nhân! Thứ mà ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng. TRưởng TÔn Diệp Thu cũng vậy, Vinh Nhi cũng vậy!”

Vũ Ương nghe lời nói độc ác của thái hậu, bà ta cố gắng thu nhỏ mình lại, đầu cúi sát vào ngực, không dám hó hé. Cũng không ngừng nhắc nhở chính mình, bà không có nghe gì hết, cho dù nghe thấy bà cũng đều quên rất nhanh.

Trưởng Tôn Diệp Thu…

Tục danh của tiên hoàng.



Lúc Thủy Lung trở về phủ quận chúa trời đã gần trưa. Nàng cùng Mộc Tuyết ăn cơm xong, liền đi tới nơi luyện võ.

“Lung tỷ tỷ.”

Mộc Tuyết bưng một chén canh hầm xương đi đến.

Thủy Lung buông trường thương xuống, quay đầu nhìn về phía Mộc Tuyết, liếc một cái liền phát hiện nét mặt không bình thường của Mộc Tuyết: “Sao vậy?”

Mộc Tuyết đem chén canh nóng đặt trên bàn, sau đó lấy ra một cuộn giấy nhỏ từ trong ống tay, cuộn giấy nho nhỏ không bằng một ngón tay út, đưa cho Thủy Lung: “Sư phụ truyền đến.”

Thủy Lung cầm cuộn giấy nhỏ mở ra, nhìn thấy nội dung vô cùng ngắn ở bên trong —– Không được thật lòng yêu thương Võ vương.

Liếc một cái liền đọc xong, Thủy Lung đem giấy trả lại cho Mộc Tuyết, thuận miệng nói: “Bên Du Ngôn có tin tức gì chưa?”

Mộc Tuyết khẽ lắc đầu: “Sau khi nhận được mệnh lệnh của Thủy Lung tỷ tỷ, liền không có tin tức gì truyền đến.”

“Ừ.” Thủy Lung gật đầu, bưng chén canh lên chậm rãi uống.

Mộc Tuyết nhẹ giọng nói: “Sư phụ ra lệnh như vậy, chắc chắn hắn có lí của hắn.”

“À.” Thủy Lung tùy ý đáp.

Mộc Tuyết nghe vậy, không đoán ra được suy nghĩ của Thủy Lung, không khỏi hỏi: “Lung tỷ tỷ không có một chút tò mò gì sao?”

Thủy Lung nói: “Nếu như sư phụ muốn đem lí do nói cho ta biết, hắn đã sớm viết trên giấy rồi. Nếu không viết chứng tỏ hắn không muốn cho ta biết, ta có tò mò cũng không tìm được đáp án. Huống chi…”

Mộc Tuyết: “Huống chi?”

Thủy Lung híp mắt: “Huống chi chuyện có thật lòng yêu hay không là chuyện của ta.” Ngay cả chính bản thân ta cũng không thể nào đảm bảo cho tình cảm của mình, làm sao có thể đáp ứng Túc Ương.

Nếu Túc Ương sớm đem tin này truyền đến. Nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực cẩn thận hơn, không giống như hiện tại hiểu rõ đối phương, nảy sinh tình cảm khác thường, tín nhiệm đối với hắn, sinh ra tình cảm khó hiểu đối với hắn, đem hắn trở thành vật sở hữu của mình.

Đối với vật hay người đã xác định là của mình, từ xưa tới nay, nàng vẫn luôn dùng chân thành trả lại chân thành.

Mộc Tuyết nghe vậy mấp máy môi một chút, thấy Thủy Lung không có phát ra âm thanh. Nàng nhớ tới lời nói lúc trước của Thủy Lung, chẳng lẽ sư phụ thật sự muốn lợi dụng Lung tỷ tỷ? Hắn thật sự muốn khống chế Lung tỷ tỷ? Dù sao thì thành hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời người con gái, nhưng sư phụ không có ngăn cản Lung tỷ tỷ gả cho Võ vương gia, lại còn ra lệnh không cho Lung tỷ tỷ yêu Võ vương, cái này không phải kêu Lung tỷ tỷ lá mặt lá trái đối với Võ vương sao?

Sư phụ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Mộc Tuyết cau mày, cảm thấy phát hiện càng nhiều, biết càng nhiều, mọi chuyện xung quanh vốn bình thường đều trở nên phức tạp.

Buổi chiều ánh tà dương dần rơi xuống, trước phủ quận chúa xuất hiện một người quen thuộc.

Quần áo của dị vực, phụ tùng trên người đều làm từ trang sức bạc, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, Ngõa Lặc Oa.

Lần này, Mộc Tuyết biết được tin liền cho người mời nàng ta vào.

Lúc nàng ta tiến vào đại sảnh, phía sau còn có hai người khiêng một cái rương.

Thủy Lung nhìn thấy cái rương, nàng liền nhớ tới tình cảnh lúc trước, chợt nghe thấy tiếng Ngõa Lặc Oa cười nói: “Bạch cô nương, lần này ta lại thay chủ nhân tới tặng lễ vật nha.”

Thủy Lung hỏi: “Bên trong rương này không phải là người chứ?”

“Hả?” Ngõa Lặc Oa ngẩn người, sau đó nói: “Bạch cô nương đoán chuyện như thần!” Nếu đã đoán đúng, nàng cũng không cần phải giở trò tạo cảm giác thần bí nữa. Nàng xoay người đánh một chưởng, đem cái rương chia năm xẻ bảy, lộ ra một người mang đầy vết thương.

Nói người này trên người mang đầy vết thương cũng không có khoa trương.

Quần áo của hắn bị phá rách tả tơi, máu và thịt trên người dính vào nhau, giống như là bị roi đánh mà tạo thành, ngay cả mặt mũi cũng bị hủy, đầu tóc chỗ thiếu chỗ hụt, xấu xí và thê thảm hơn cả tên ăn mày trên đường nữa chứ.

Thủy Lung thản nhiên nhìn, trêu ghẹo nói: “Đây là muốn ta càng can đảm hơn à? Hay là thần giữ cửa hù dọa ma quỷ?”

Ngõa Lặc Oa cười duyên: “Bạch cô nương đừng hiểu lầm. Hắn là sát thủ lần trước ở Ngọc Lâu đã ám sát Bạch cô nương, chỉ là sau khi bị chủ nhân bắt được tra hỏi và trừng phạt. Nhưng chúng ta chừa lại tay chân của hắn, để cho Bach cô nương trút giận.” Nói xong nàng liền dâng lên hai món lễ vật để trên bàn trước mặt Thủy Lung.

Một bình sứ, một khối ngọc bài.

“Trong chai này là Ám Hương Ngọc Lộ Hoàn, mặc kệ Bạch cô nương có trừng phạt người này như thế nào, chỉ cần giữ lại một hơi thở, cho hắn dùng thuốc này là được. Sẽ khiến hắn không thể chết được.” Ngõa Lặc Oa nói, liền hướng ngón tay chỉ vào khối ngọc bài: “Đây là lệnh bài của Lâu chủ Ngọc Lâu.”

Ánh mắt Thủy Lung dừng lại trên khối ngọc bài trong chớp mắt.

Hiện tại, nàng thật sự rất cần thế lực.

Chỉ là nàng không phải không cảm thấy Ngọc Lâu này nguyên bản chính là vật sở hữu của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nếu không lúc trước hắn sẽ không sẽ bị ngọc lâu sát thủ đuổi giết. Nói cách khác, hắn làm sao có được lệnh bài của Lâu chủ Ngọc Lâu, thậm chí có thể là mấy ngày nay hắn lấy được.

Ngõa Lặc Oa thấy Thủy Lung không có ý định cự tuyệt, lặng lẽ thở dài một hơi, nói: “Quà đã được đưa đến, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành, không tiêp tục quấy rối Bạch cô nương nữa, cáo từ.”

Nàng cũng không muốn vội đến rồi vôi đi, nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực đã giao phó rõ ràng, không cho phép nàng tiếp cận Thủy Lung. Vì vậy, nàng đâu dám ở lại trước mặt Thủy Lung lâu, lại sợ Thủy Lung hối hận không thu lễ vật, cho nên nàng mới vội vã muốn rời đi.

“Phì.” Một tiếng cười khẽ.

Thủy Lung liếc nhìn về phía Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết che miệng nhỏ, cười híp mắt: “Mỗi lần Võ vương tặng quà, đều mạnh mẽ ép người khác nhận như thế.”

Thủy Lung cầm lấy ngọc bài của Ngọc Lâu lên ngắm nghía: “Tặng rất đúng lúc.”

Mộc Tuyết nói: “Tặng lễ vật này có chút nặng, không biết trả lễ sao đây.”

Nàng vốn là một nửa người gian hồ, đối với các thế lực của giang hồ cũng hiểu đôi chút. Ngọc Lâu chuyên thu thập tình báo và đào tạo sát thủ. Địa vị và thực lực đều nằm trong danh sách mười tổ chức sát thủ nổi tiếng.

“Tại sao muốn trả lễ.” Thủy Lung cười khẽ.

Mộc Tuyết ngẩn người, kinh ngạc nhìn Thủy Lung.

Thủy Lung: “Nếu như ngươi đưa ta một thứ gì đó, có cần ta trả lễ không?”

“Đương nhiên là không cần.” Mộc Tuyết không hề suy nghĩ liền đáp.

Lời này vừa nói ra, nàng liền hiểu ra ý tứ của Thủy Lung.

Lung tỷ tỷ thật sự coi Võ vương là người nhà của mình!

Thủy Lung đem ngọc bài thu vào trong tay áo, cười nhạt: “Lễ vật không nặng, vừa ý ta. Hắn có thể nghĩ tới chuyện này, chứng tỏ hắn thật sự dùng tâm suy nghĩ.”

Lời nàng vừa nói xong, một mảnh ngói trên đầu bị xốc lên, một mảnh giấy Tuyên Thành rơi xuống.

Thay đổi bất thình lình như vậy, đương nhiên thu hút được sự chú ý của Thủy Lung và Mộc Tuyết.

Khi thấy mảnh giấy Tuyên Thành rơi xuống trước mặt, Thủy Lung đưa tay tiếp nhận, mở ra liền nhìn thấy chữ ghi trên đó.

“Có thể nguôi giận, đồng ý gặp mặt ta chưa.”

Đây là…

Thủy Lung ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chống lại đôi con ngươi quen thuộc trong suốt lại sâu thẳm.