Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 66: Họa từ miệng mà ra




Bạch y công tử nói xong, đảo mắt nhìn quanh nhóm bằng hữu của mình một cái nhỏ giọng, nét mặt rất hưng phấn, giống như nghe được bí mật cực kì quan trọng nào đó. Bí mật của hoàng thất không thể tùy tiện bàn luận, nhưng có rất nhiều người nhiều chuyện, ngứa miệng không nhịn nổi. Một khi nam nhân nhiều chuyện, cũng không kém gì nữ nhân.

“Ngươi nói thật sao? Chuyện này đúng là thú vị.” Cẩm y nam tử trêu tức nói: “Đệ nhất ác nữ của Tây Lăng quốc kết hợp với đệ nhất khờ vương gia của Tây Lăng, ha ha ha, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”

“Ta ngược lại cảm thấy, Võ vương luyện tà công, càng luyện càng xinh đẹp, không biết hắn có bị biến thành nữ nhân hay không? Trí lực như đứa trẻ bảy tám tuổi, hắn hiểu biết đạo lí làm người không? Có thể hay không không thỏa mãn được ác long, bị ác long ăn tươi nuốt sống?”

(*) Ác long: hình như nói Thủy Lung.

Bọn họ trò chuyện vui vẻ, âm thanh cũng rất nhỏ. Xung quanh cũng không có nhân vật lớn, ngồi quanh đều là người một nhà với mình. Hiện tại, ngươi một câu, ta một câu, tất cả đều nói ra những lời không nên nói, hoàn toàn không sợ bị ai bán đứng. Thuận tiện càng nói càng vui, chơi đùa vui vẻ vô cùng.

Trước khi Thủy Lung đi vào gian phòng của nhóm Tứ hoàng tử, nàng quay đầu lại nhìn liếc bọn họ một cái, đem mặt mũi của bọn họ nhớ kỹ, đẩy cửa đi vào.

Kèm theo tiếng mở cửa, ánh mắt của mọi người ở trong phòng đều nhìn về phía nàng.

Phương Tuấn Hiền nhìn thấy nữ tử mang mặt nạ, mặc hồng y đứng ngoài bậc cửa, liền phọt ra nọc độc: “Bạch Thủy Lung, ngươi cũng biết chính mình không có mặt mũi nhìn người à?”

Lời này vừa nói ra, nhóm người Tứ hoàng tử đều biến đổi rất khó coi, lạnh lùng nhìn qua Phương Tuấn Hiền.

Người thông mình thấy người khác mang mặt nạ đều hiểu rõ, người ta không muốn bị người khác phát hiện ra thân phận của mình. Bởi vậy, trước đó dù có người đoán ra được thân phận của Thủy Lung, cũng không ai mở miệng nói. Hiện tại, Phương Tuấn Hiền vừa liếc mắt đã nói toạc ra thân phận của Thủy Lung, chẳng phải muốn cho mọi người đều biết, Bạch Thủy Lung nàng gần tới ngày thành hôn, lại cùng nhóm hoàng chất tương lai kéo nhau vào sòng bạc náo loạn.

Phương Tuấn Hiền cũng phát hiện ra lời nói của mình không thích hợp, chẳng qua lời đã thốt ra, làm sao thu lại được. Trong lòng cũng không hiểu vì sao bản thân đối mặt với Thủy Lung liền mất đi sự bình tĩnh vốn có, còn nhiều lần gặp chuyện xui xẻo.

Thủy Lung cũng không quan tâm đến hắn, đi tới trước bàn đánh bạc, ngón tay cầm lấy thỏi bạc, tùy ý ném đi, hỏi nhóm người Tứ hoàng tử: “Trưa rồi, còn muốn chơi nữa không?”

“Không chơi nữa. Không chơi.” Lục hoàng tử lắc đầu, nói: “Hôm nay, ta nhận lời ăn cơm trưa với mẫu thân, nếu không về sẽ không kịp giờ.”

Tử hoàng tử cười than: “Hôm nay, được thấy Bạch đại tiểu thư lộ ra tay đủ khiến cho ta cảm thấy mặc cảm rồi. Nếu như tiếp tục nhìn Bạch đại tiểu thư chơi tiếp, ta sợ ta không còn mặt mũi đi gặp người.”

Phương Tuấn Hiền bỗng nhiên hỏi: “Số bạc này là do ngươi thắng được?”

Hắn không ngờ, người gây náo loạn cho sòng bạc lại là Bạch Thủy Lung.

Nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh mà người khác không biết?

Phương Tuấn Hiền lại nhìn đến Mộc Tuyết, mới nhớ tới, nữ tử này không phải là người hắn từng gặp ở phủ quận chúa hay sao?

“Ừ.” Thủy Lung mỉm cười, nói: “Không biết sòng bạc có bao bố hay không? Bạc nhiều như thế nay, hai tay của ta ôm đi không hết.”

Phương Tuấn Hiền cảm thấy lời nói này của nàng chính là cố tình chọc tức hắn, hắn liền cười lạnh: “Bạch Thủy Lung, người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám. Ngươi có gan muốn đối phó ta, sao không có gan nói rõ một chút, cần gì phải vòng vo, đùa giỡn khiếu khích ta?”

“Đối phó ngươi?” Trong mắt Thủy Lung lộ vẻ ngạc nhiên.

Mặt nạ của nàng còn chưa có tháo xuống, chỉ để lộ ra đôi mắt, một ánh mắt xinh đẹp, tròng đen thông suốt, đặc biệt khi đôi mắt này nhuộm đầy cảm xúc, sóng mắt dao động càng đẹp động lòng người.

Phương Tuấn Hiền ngây người, không tự chủ sinh ra cảm giác hoài nghi chính mình. Không lẽ là hiểu lầm?

Kế tiếp, Thủy Lung bổ thêm một câu nói rất nhẹ nhàng, lại khiến lửa giận của hắn phựt lên tận trời xanh. —————-

“Ngươi cũng xứng?”

Chỉ đơn giản ba chữ, giọng điệu nhẹ nhàng lại giống như lưỡi đao đâm vào nội tâm kiêu ngạo của hắn, máu tươi đầm đìa.

Ngay lập tức, bầu không khí trong lòng trở nên nặng nề vô cùng.

Nhóm người Tứ hoàng tử cũng bị lời nói phách lối sỉ nhục Phương Tuấn Hiền của Thủy Lung hù dọa hết hồn.

Từ trước đến nay, Thủy Lung luôn luôn giữ khoảng cách không xa không gần đối với bọn họ, lời nói lạnh nhạt mềm mại, thái độ ung dung tự tại. Có lần làm cho bọn họ quên mất nàng là ác nữ nổi danh trong thành Kỳ Dương, tính cách tàn ngược, gàn dở, hung hăng phách lối… Hết thảy những từ ngữ không tốt đều đã từng dùng đến để hình dung nàng.

Nhưng mà nhìn thấy Phương Tuấn Hiền bị chọc tức mặt mày xanh mét, cùng với người mang mặt nạ không thấy được sắc mặt, bộ dạng ung dung, nhàn rỗi đứng một bên. Bất kể là luôn luôn hiền lành như Tứ hoàng tử, hay là khiêm tốn, hiểu biết lẽ phải như Ngũ hoàng tử, haowjc là ham chơi như Lục hoàng tử đều không có bước ra hòa giải. Ngược lại, phảng phất như nhìn thấy khóe môi bọn họ ẩn chứa nụ cười, dường như rất thích cục diện trước mắt.

Không sai, bọn họ đang rất vui sướng.

Lần trước Phương Tuấn Hiền khiến cho bọn mất mặt, tuy ngoài miệng bọn họ không nói gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất mãn. Nhưng mà Phương Tuấn Hiền là công tử của thượng thư, gia thế không kém lại giao tiếp với nhiều người quyền quý, để cho nhóm hoàng tử như bọn họ không thể làm hắn mất mặt.

Hiện tại Bạch Thủy Lung làm xấu mặt hắn, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ ngồi xem.

“Ta cũng xứng?” Phương Tuấn Hiền giận quá hóa cười, lặp lại lời nói của Thủy Lung. Đôi mắt phượng giăng đầy tơ máu, lạnh thấu xương cực kỳ đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm Thủy Lung, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết nàng, tiếp theo hắn liền đứng dậy.

Đang lúc mọi người có mặt ở đây nghĩ rằng hắn sẽ ra tay với Thủy Lung thì đã thấy hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trái lại dặn dò với gã sai vặt đứng gần đó: “Đi lấy bao bố tới đây.”

Gã sai vặt mặc áo xám sững sờ đáp lời, liền xoay người đi.

Thủy Lung không nhanh không chậm nói: “Lấy năm cái, mỗi cái đều là khổ lớn nha.”

Gã sai vặt không hiểu Thủy Lung có tính toán gì, lại không có gan mở miệng hỏi, thấy Phương Tuấn Hiền không phản đối, liền chạy nhanh ra ngoài, giống như phía sau có dã thú đang đuổi theo.

Trong phòng, mọi người không hiểu hành động của Phương Tuấn Hiền có nghĩa là gì? Chẳng lẽ muốn tỏ ra yếu thế?

“Chuyện của Văn Hiên Các cũng là do ngươi bày mưu tính kế?” Phương Tuấn Hiền nhìn Thủy Lung hỏi. Lời này nghe giống như là câu hỏi, nhưng vẻ mặt hắn không có chút ngạc nhiên nào, chứng tỏ trong lòng hắn đã sớm có đáp án, không cần ai trả lời.

Thủy Lung hí mắt cười yếu ớt, lúc này dùng vô thanh thắng hữu thanh. (*)

(*) Không tiếng động thắng có tiếng động. Ý là không tiếng động mà đáp trả.

“Tốt.” Phương Tuấn Hiền nở nụ cười.

Nụ cười này của hắn rất đáng sợ, đừng nói người ngoài ngay cả nhóm Tứ hoàng tử cũng hoảng hốt, trong lòng càng thêm kiên dè Phương Tuấn Hiền. Tên này bình thường cao ngạo không hề biến đổi, cũng không hề khiêm tốn trước mặt bọn họ. Hôm nay, hắn bị Bạch Thủy Lung khinh thường như vậy lại còn có thể chịu nhục không nổi giận, nụ cười tự nhiên vô cùng, chứng tỏ lòng dạ của hắn rất sâu kín, cũng không phải là người không biết tiến thoái, lại có tính nhẫn nhịn rất cao, không phải thiếu niên trẻ tuổi nào cũng làm được.

Cần phải đề phòng người này!

Trong lòng ba vị hoàng tử đều có lòng giác ngộ giống nhau.

Nụ cười này của Phương Tuấn Hiền vừa tà ác sắc bén giống như lưỡi dao nhiễm độc, phát ra vầng sáng quỷ dị mê người.

“Chắc chắn có một ngày, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ta có xứng để ngươi đối phó hay không?”

Lời nói của hắn nhẹ nhang lại ẩn chứa ý cười. Hai tròng mắt lại giăng đầy tơ máu, để cho người ta biết hắn không chỉ thật sự tức giận, mà còn là vô cùng tức giận. Ánh mắt kia làm cho người ta kinh hồn bạt vía, nhưng mà Thủy Lung vẫn ung dung, bình thản đối mặt với hắn.

Đừng nói Thủy Lung không có bị ánh mắt của hắn hù dọa, cho dù có bị dọa nàng cũng sẽ không lùi bước. Cho dù ngươi chịu nhượng bộ, đối phương cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Còn không bằng đối mặt nghênh đánh, nói không chừng có thể giành được đường sống.

Câu ‘Ngươi cũng xứng’ đúng là Thủy Lung cố ý chọc giận Phương Tuấn Hiền. Từ lâu nàng đã nói qua: Người không để nàng sống yên ổn, đương nhiên nàng cũng sẽ không để cho đối phương được yên bình. Nếu có gan chủ động mò tới trêu chọc nàng, thì phải có gan đón nhận đòn phản kích của nàng.

Lúc này, gã sai vặt cầm bao bố trở về, run rẩy giao cho Thủy Lung.

Bao bổ này đúng như Thủy Lung nói, khổ lớn có thể nhét được một người trưởng thành vào trong. Nàng đem ngân lượng bỏ vào bao, ước chừng hơn nửa bao, cầm trong tay rất nặng. Nàng tùy ý đem bao ngân lượng kéo lê dưới đất, sau đó đi ra ngoài.

Hình tượng này khiến cho mọi người đực mặt ra, Tứ hoàng tử không nói gì.

Ngũ hoàng tử mở miệng hỏi: “Sao không đổi thành ngân phiếu…”

“Ta chỉ thích vàng thật bạc trắng.” Thủy Lung nhàn nhạt nói một câu cắt đứt lời nói của hắn.

Khóe miệng Ngũ hoàng tử co giật vài cái, trong lòng chợt nghĩ: May mắn tiền bạc không nhiều, nếu nhiều hơn nhét nó ở đâu, muốn kéo đi cũng kéo không nổi. Chẳng phải rất vướng bận hay sao? Hứng thú yêu thích này thật phù hợp với tính cách quái đản của nàng.

Mộc Tuyết đẩy cửa ra, để cho Thủy Lung thuận lợi kéo túi ngân lượng đi ra ngoài. Nhóm Tứ hoàng tử cũng bất đắc dĩ đi theo. Trước khi ra ngoài cửa, Lục hoàng tử quay đầu lại liếc nhìn Phương Tuấn Hiền một cái, thấy được ánh mắt chằng chịt tơ máu của hắn vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng của Thủy Lung. Nụ cười cũng phai nhạt dần biến thành lạnh lùng sắc bén.

Sắc mặ như vậy khiến cho Lục hoàng tử thầm giật mình, hắn luôn cảm thấy ánh mắt này không giống như nhìn kẻ thù, ngược lại giống như là… Như là gì chứ? Nhất thời Lục hoàng tử không thể nói rõ ra được, tóm lại là rất kì lạ.

“Lục hoàng tử.”

Một giọng nói êm ái, nhỏ nhẹ truyền đến khiến cho Lục hoàng tử hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Thủy Lung gọi mình, liền cười đáp: “Thế nào?”

“Có một chuyện nhỏ muốn nhờ Lục hoàng tử giúp đỡ.” Thủy Lung vừa đi vừa nói.

Chuyện nhỏ trong lời của nàng, Lục hoàng tử hoàn toàn không dám tin nó thật sự là chuyện nhỏ. Thế nên hắn không có vội vàng nhận lời, chỉ nói: “Nói ra nghe một chút đi, nếu không phải là chuyện chơi đùa đừng có tìm ta. Con người của ta, ngoại trừ ăn chơi không có bản lĩnh gì khác.”

Thủy Lung cười một tiếng: “Đương nhiên.”

Lục hoàng tử giật mình ở trong lòng. Nghe lời này sao giống như chuyện cũ rích vậy? Chẳng qua nói cũng đã nói, Bạch Thủy Lung nhờ giúp đỡ, hắn cũng chỉ có thể nhận lời: “Vậy ngươi nói một chút đi.”

Thủy Lung dừng bước, cách mặt nạ nói nhỏ vào tai Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử thấy nàng đến gần, chóp mũi ngửi được mùi hương nhẹ rất mê hồn, trong lòng ngoài ý muốn suy nghĩ đây là loại son phấn nào, có thể ngửi nhưng không thấy chán, hương thơm rất dễ chịu. Tập trung nghe lời Thủy Lung nói, trong lòng liền thu hồi ý nghĩ khác thường kia, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cái này chơi có gì vui?”

“Lục hoàng tử có giúp hay không?” Thủy Lung hỏi.

“Giúp. Chuyện nhỏ như vậy ngươi đã lên tiếng nhờ, ta không có lí do từ chối.” Nghe Thủy Lung nói chuyện này chỉ là một việc nhỏ, trong lòng Lục hoàng tử mới cảm thấy yên ổn. Tất nhiên, hắn sẽ không làm phật lòng nàng.

“Các ngươi đang nói chuyện bí mật gì vậy?” Tứ hoàng tử hỏi. Trong lòng hắn cũng rất tò mò chuyện gì có thể khiến cho Bạch Thủy Lung mở miệng nhờ Lục đệ giúp đỡ.

“Muốn biết?” Thủy Lung cười khẽ: “Cũng không phải không thể nói.”

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có một dự cảm xấu xuất hiện. Nhưng mà trong lòng vẫn cứ tò mò, thật sự rất khó chịu.

Thủy Lung cũng không có chừa thời gian cho bọn họ suy nghĩ lại. Đem bốn cái bao còn dư lại đưa cho bọn họ và Mộc Tuyết, chờ bọn họ nhận xong, xoay người đi ra phía ngoài, cười nói: “Đợi lát nữa sẽ biết.”

Hoàng tử của một quốc gia lại cầm cái bao bố trong tay, hình tượng này thật sự không đẹp chút nào.

Nhưng nhìn bóng lưng của Thủy Lung đi ở phía trước, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cố gắng nhẫn nại một chút, không có đem bao bố quăng đi. Chỉ có thể bất đắc dĩ đem bao bố gấp nhỏ lại, giấu vào trong tay áo.

Bọn họ đi về phía trước. Lục hoàng tử thì chạy về phía gian phòng hưu nhàn ngồi uống trà, đi thẳng tới trước mặt bốn vị công tử đang ngồi nói chuyện phiếm vui vẻ, một cước không nặng không nhẹ đạp lên mép bàn, phát ra tiếng vang hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, sau đó cười nói: “Nói chuyện gì vậy? Hình như rất vui?”

Đầu tiên, bốn vị công tử vì sự xuất hiện thình lình của hắn làm cho mất hứng, chợt một người nhận ra thân phận của hắn, vẻ mặt kinh hách, vội vàng đứng lên hành lễ: “Tham kiến Lục điện hạ.”

Ba người khác thấy vậy, sắc mặt đều biến đổi, cũng vội vàng đứng lên hành lễ.

“Đừng căng thẳng như vậy, ta đang buồn chán, nên tìm các ngươi chơi chung thôi.” Lục hoàng tử dễ dàng tìm ra một cái lí do nói.

Bọn họ bốn mặt nhìn nhau, không dám từ chối hay nghi ngờ hắn.

Lúc này, đám người của Thủy Lung đã đi xuống cầu thang, đến lầu một của Vạn Thông Phường.

Lầu hai và lầu một giống như hai thế giới tách biệt nhau. Cầu thang là cửa khẩu nối liền giữa hai thế giới. Xuống lầu một, các loại âm thanh tranh cãi ầm ĩ lập tức lọt vào tai, liếc nhìn các loại nét mặt khác nhau của con bạc, mồ hôi và nước bọt văng đầy trời.

“Điền hiểm độc, sao ngươi có thể làm ra chuyện ác độc như vậy? Ngươi làm gì ta? Ô ô ô ngươi buông, buông ta ra!” Tiếng nữ nhân hét chói tai giữa sòng bạc, đặc biệt rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Thủy Lung không ngờ lâu như vậy mà Điền Bích Tương và Vệ di mẫu vẫn còn cãi nhau. Không chỉ cãi nhau mà càng cải càng hăng. Nàng nhìn lại thì thấy Điền Bích Tương và Vệ di mẫu lôi kéo nhau, Vệ di mẫu quần áo lôi thôi, vẻ mặt dính đầy vệt nước mắt, trừng mắt nhìn Điền Bích Tương, tựa hồ như cực hận mà khóc, vừa đau buồn lại tuyệt vọng.

Chát!

Điền Bích Tương tát vào mặt Vệ di mẫu một cái, mắng: “Kêu la cái gì? Đừng có làm mất mặt lão tử. Ngươi dám đến sòng bạc còn sợ gì người khác nhìn, người khác sờ? Ngươi là nữ nhân do ta dùng đồ cưới cưới về, ngày hôm nay ta cũng có quyền đem ngươi bán!”

“Ngươi… ngươi… Điền Bích Tương, ngươi không phải con người! Ngươi không phải con người!” Sắc mặt Vệ di mẫu trắng bệch, gần như không thở nổi, thê lương kêu: “Ngươi đừng quên, ta cũng là dì bà con của quận chúa Hoa Dương, nếu ngươi dám đối với ta như thế, chính là không có đem quận chúa Hoa Dương để vào trong mắt, ngươi nhất định sẽ chết không được yên!”

Giờ khắc này, Vệ di mẫu không nơi nương tựa, người bà nghĩ đến đầu tiên chính là Bạch Thủy Lung, ngoài Bạch Thủy Lung cũng chỉ có Bạch Thủy Lung. Bà chỉ là con vợ lẻ của Lâm Khang hầu, sau khi bị gả ra ngoài bà không còn là người của phủ Lâm Khang hầu nữa. Chỉ khi nào bà có triển vọng trở thành người giàu sang phú quý bằng không bà đừng hòng nhận được sự giúp đỡ của phủ Lâm Khang hầu. Hôm nay, bà bị phu quân đem bán, bà chỉ có thể đem Bạch Thủy Lung ra hù dọa hắn.

Vệ di mẫu càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Lúc này, bà khóc thật sự, trong lòng đau khổ đến mức muốn ngât xỉu.

Hiện tại, bà chỉ còn có phu quân và con trai, nhưng con trai bà ngày xưa là cậu ấm. Ngày nay bần cùng, cái gì cũng không biết làm, cuối cùng cũng coi như có kinh nghiệm không có đi khắp nơi gây sự. Thế nhưng phu quân của bà từ đầu tới cuối chỉ là một kẻ thối nát nghiện cờ bạc, mỗi ngày đều lén lút trộm ngân lượng bà vất vẻ kiếm được đi đánh bạc. Ban đầu, cả nhà có thể yên ổn mà sống ngay lập tức liền biến thành gà ba chó sủa, lo được chỗ này lại không thể chăm được chỗ kia.

Có đôi lúc, bà luôn hi vọng không hề có người phu quân như vậy. Chỉ có bà và con trai cùng cửa hàng son phấn kia cũng đủ cho hai mẹ con sinh sống qua ngày rồi.

Điền Bích Tương nghe lời đe dọa của bà, đầu tiên là ngẩn người, hơi buông lỏng cổ tay của bà ra. Nhưng rất nhanh liền nắm chặt lại không cho bà chạy trốn, hất tay một cái tát tới gò má của bà, hung tợn nói: “Tốt! Đồ đàn bà thúi! Dám đem Bạch Thủy Lung ra uy hiếp lão tử! Ngươi cho ngươi là ai, có thể làm cho Bạch Thủy Lung che chở cho ngươi? Dì của quận chúa Hoa Dương? Nàng ta ngay cả mẹ ruột cũng dám giết, còn có thể quan tâm đến người dì như ngươi sao?”

(TN: Ngu! Có mẹ ruột nào thuê sát thủ giết con mình không? Dù có ghét cũng không tới mức đó! Đúng là não nhũn.)

“Nhanh nhanh nhanh, nữ nhân này dù tuổi không nhỏ nhưng da thịt lại trơn mịn bóng láng, bộ dạng cũng xinh đẹp, các ngươi đừng lừa gạt ta, tùy tiện ra cái giá đi, coi như mua về làm nô tỳ giặt giũ cũng được, chỉ có thể hai mươi ba lượng thôi.”

“Điền Bích Tương! Ngươi chết không tử tế!” Vệ di mẫu căm hận bổ nhào về phía Điền Bích Tương, cắn vào cổ hắn, làm cho hắn sợ phải buông tay ra. Sau đó, thấy Vệ di mẫu rút cây trâm ra, đem đầu nhọn hoắc của cây trâm chỉa vào cổ mình, thê lương cùng đau xót nói: “Ngươi dám đem ta bán, ta liền chết cho ngươi xem!”

Điền Bích Tương không những không sợ hãi, ngược lại cười lạnh chế giễu: “Ha ha, ngươi dám chết sao? Có bản lĩnh ngươi chết đi, nếu không hôm nay lão tử nhất định đem ngươi bán.”

Lồng ngực Vệ di mẫu phập phồng, tựa như không thở nổi. Nam nhân đứng chung quanh cũng không có ai nói gì, chỉ có vẻ mặt háo sắc thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm bộ ngực của bà, ánh mắt dâm tà không hề có ý che giấu.

Vệ di mẫu trừng mắt nhìn, nước mắt gần như làm mờ tầm nhìn của bà. Trong phút chốc đầu óc của bà trống rỗng, nhắm mắt lại, vẻ mặt dứt khoát dùng sức đem cây trâm đâm vào cổ mình.

Đúng lúc này có một bàn tay nắm chặt cổ tay của bà, ngăn lại một vụ án tự sát.

Vệ di mẫu còn nghĩ rằng Điền Bích Tương đột nhiên có lương tâm nên ngăn lại bà, không ngờ khi mở mắt ra nhìn thấy một người mang mặt nạ trắng hoa văn đỏ. Nhưng trên người mặc một bộ hồng y, trang phục của nữ tử, khiến cho bà cảm giác rất quen thuộc, ngây người nỉ non nói: “Bạch bạch bạch…”

Người ngăn lại bà chính là Thủy Lung.

Nếu như hỏi tại sao Thủy Lung ra tay cứu Vệ di mẫu, là vì tình thân? Buồn cười, nàng và Vệ di mẫu hoàn toàn không có huyết thống nói chi tới chuyện tình thân? Chẳng lẽ là vì đột nhiên có lòng từ bi nên muốn cứu người? Lí do này nói ra e rằng khiến cho thiên hạ cười suốt ba ngày không dứt.

Như vậy tại sao nàng muốn cứu Vệ di mẫu?

Hết thảy đều vì ‘cây trâm’ trong tay bà.

Ban đầu, Thủy Lung nhìn Vệ di mẫu và Điền Bích Tương diễn trò hề, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào giúp đỡ. Nhưng lúc định rời đi, chớp mắt liền nhìn thấy Vệ di mẫu rút ra ‘cây trâm’, thân thể của nàng liền bước nhanh đến bên cạnh Vệ di mẫu.

Hiện tại, nàng cầm lấy cổ tay của Vệ di mẫu, khiến cho Vệ di mẫu kinh ngạc, đem ‘cây trâm’ màu vàng ròng từ trong tay của bà rút ra, cầm trong lòng bàn tay ngắm kỹ. Mới liếc mắt qua một cái, nàng liền nhìn rõ, ‘cây trâm’ này chính là phần cứng bên trong vũ khí của nàng — Thương Ngâm.

‘Cây trâm’ này lúc được cắm trong tóc của Vệ di mẫu, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, chẳng trách Thủy Lung trước kia không có nhìn ra.

Thương Ngâm…

Vũ khí này được sử dụng kim loại đặc biêt, cộng thêm mười ba vị huấn luyện viên liên hợp lại thiết kế ra. Đây là món quà mừng nàng trưởng thành và thừa kế chức vị thủ lĩnh của tổ chức. Nó luôn làm bạn bên cạnh nàng, cuối cùng lại cùng nàng bị lỗ đen kì quái hút vào trong.

Thủy Lung hiểu rõ đây không phải là địa phương tốt, liền đem nó nhét và trong ngực, đối với Vệ di mẫu nói: “Đi theo ta.”

Vệ di mẫu ngây người gật đầu, vẫn như cũ không dám tin, Bạch Thủy Lung đột nhiên xuất hiện, còn… cứu bà!

Mọi người đứng chung quanh đều lờ mờ đoán ra được thân phận của nàng. Chẳng có ai dám vây quanh, mỗi người đều tự giác tản ra nhường đường cho nhóm Thủy Lung đi ra. Vốn dĩ sòng bạc náo nhiệt hiện tại im phăng phắc, ngay cả hô hấp cũng phải nhẹ nhàng.

Điền Bích Tường đã bị dọa hai chân xụi lơ, co quắp ngồi dưới đất, swoj Thủy Lung sẽ ra tay giết hắn giống như giết đại phu nhân, xoay người liền đâm một nhát vào ngực hắn. Mãi cho tới khi Thủy Lung cùng nhóm Tứ hoàng tử đi ra khỏi sòng bạc, hắn mới giật mình phát hiện bản thân ngộp thở, lúc này mới dám thả lỏng, liền bị sặc, ho liên tục không thể ngừng lại.

“Người hồi nãy là Bạch…phải không?”

“Không bao lâu sẽ thành hôn, vậy mà dám đi vào sòng bạc chơi đùa, thật đúng là không hề có phép tắc giống tiểu thư khuê các.”

“Aiz hoàng thất lại cưới một nữ nhân như vậy, đúng là…”

“Tuy rằng mang mặt nạ nhưng nhìn trang phụ và sát khí trên người, nữ tử có gan đến sòng bạc trừ nàng ta ra còn có ai sao?”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn về phía Điền Bích Tương cũng không giống khi nãy, có chút đồng tình, có chút hả hê, còn có chút khinh miệt.

Thì ra lúc Thủy Lung xuất hiện, Điền Bích Tương không chỉ ngồi xụi lơ dưới đất, còn tiểu ra quần. Lúc này hắn còn ngồi dưới đât, mọi người cúi đầu liền có thể thấy quần hắn ẩm ướt, dưới mông hắn còn có nước đọng lại, còn có hương vị rất khó ngửi phảng phất bay bay theo làn gió.

Điền Bích Tương cũng cảm thấy mất mặt vô cùng, không còn mặt mũi ở lại nơi này, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, thầm nghĩ: Đàn bà thúi, chờ đó, khi ngươi về lão tử chắc chắn cho ngươi đẹp mặt. Dám khiến cho lão tử mất mặt đến nước này!

Thủy Lung dẫn nhóm người Tứ hoàng tử và Vệ di mẫu đi về phía phủ quận chúa. Nhưng nàng không có đi đường lớn, mà đi theo ngõ hẻm ít có người qua lại. Đợi tới lúc đi vào ngõ sâu không có người, nàng liền dừng bước đứng chờ. Cũng dặn dò Vệ di mẫu đứng ở chỗ này chờ không được phép nhúc nhích.

Vệ di mẫu đương nhiên không dám cãi lại, liên tục gật đầu.

Thủy Lung liền quay sang nói với Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử: “Chờ thấy người, thì đem bao bố lấy ra, hướng về phía họ chụp lên, chụp được rồi liền đánh, đánh gãy tay gãy chân cũng không sao.” Thấy hai người họ ngây người, cười nói: “Các ngươi nếu muốn giết người cũng được, nhưng mà hậu quả tự mình phụ trách.”

Mộc Tuyết là người của nàng, tự nhiên không cần nàng nhắc nhở.

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử không nghĩ tới, Thủy Lung dẫn bọn họ đến đây là để đánh người. Hai người đối mặt nhìn nhau, trên mặt đều là bất đắc dĩ và nghi ngờ. Do đó, Tứ hoàng tử mở miệng: “Vô duyên vô cớ, đánh người làm gì?” Còn dùng bao bố trùm đầu, thủ đoạn như vậy, lần đầu tiên hắn nghe nói.

“Đương nhiên không phải vô duyên vô cớ đánh người.” Thủy Lung đem bao bố đựng ngân lượng bỏ xuống đất, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt vang lên: “Dám nói xấu sau lưng người của ta, nên đánh.”

Tứ hoang tử và Ngũ hoàng tử nghe lời nàng nói, mặc dù không thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng trong lòng đã phát rét.

Hai người tò mò ý nghĩa trong lời nói của nàng, còn không có hỏi lại nghe thấy nàng nói: “Các ngươi không đánh cũng không sao. Nhưng các ngươi chắc biết đem bao bố chụp lên đầu họ chứ?”

“Cái này…” Ngũ hoàng tử lắp bắp nói: “Chưa từng làm, không dám nói chắc chắn được.”

Thủy Lung liếc hắn một cái.

Ngũ hoàng tử liền đứng thẳng lưng, cười gượng nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, mọi người đều biết làm.”

Hắn nói mọi người đều biết, nếu nói không biết thì không phải người.

Tứ hoàng tử trừng mắt liếc Ngũ hoàng tử một cái, cũng không có phản đối.

“Lấy bao tải ra.” Thủy Lung nói với hai người họ.

Hai vị hoàng tử tôn quý, bất đắc dĩ lôi cái bao bố xấu xí từ trong ống tay áo rộng thùng phình ra, trong lòng đánh trống tự cổ vũ bản thân.

Đây chính là ép buộc bọn họ làm lưu manh nha.

Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không chẳng có mặt mũi nhìn ai.

“Lục điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?”

Bỗng nhiên có một tiếng nói của nam nhân truyền tới, trong khoang gian yên tĩnh như thế này nghe rất rõ ràng.

Ngay sau đó, thanh âm của Lục hoàng tử vang lên: “Tất nhiên là đến một chỗ rất tốt để chơi đùa, đi theo sẽ biết.”

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử trốn trong chỗ tối liếc nhau, thầm nghĩ: Hóa ra Tiểu Lục / Lục đệ bị Bạch Thủy Lung dụ dỗ làm người dẫn đường.

Một lát sau, năm thân ảnh liên xuất hiện trong mắt họ. Đi tuốt ở đằng trước chính là Lục hoàng tử, bốn vị công tử ở phía sau đều là người phú quý cao sang, rõ ràng không phải là dân thường, nhưng cũng không phải nhóm công tử quyền quý, có lẽ thân phận và địa vị của bọn họ cũng không có cao.

Điều này khiến cho Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử âm thâm thở dài một hơi.

Khi bọn họ đi ngang qua bọn hắn không xa, lúc cả nhóm bốn người đều đưa lưng về phía bọn hắn, Thủy Lung ra hiệu: “Động thủ.”

Lời nói hạ xuống, thân ảnh của Thủy Lung vô cùng quỷ mị đi tới phía sau bạch y công tử, chớp mắt liền đem bao bố trùm lên đầu bạch y công tử trùm xuống, che lại tầm mắt và nửa người trên của hắn. Đánh một quyền vào bụng của hắn, khiến cho bạch y công tử hét lên một tiếng, ôm bụng ngã xuống đất.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến cho những người còn lại cũng bất ngờ, ngay cả Lục hoàng tử cũng không ngoại lệ.

Bởi vì Bạch Thủy Lung chỉ kêu hắn dẫn người đến đây, nhưng không có nói sẽ làm chuyện gì.

“Ai?” Lam tử cẩm y nam tử sợ hãi kêu một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thủy Lung.

Chỉ là hắn chưa có nhìn thấy bộ dạng của Thủy Lung, hai mắt đã cảm thấy đau xót, cặp mắt gấu mèo xuất hiện trên mặt hắn, ngay sau đó đầu gối giống như bị cái gì đó dùng sức đâm vào, đau đến mức hai đầu gối của hắn phải quỳ xuống, chỉ có thể thở hổn hển.

Còn lại hai người đều bị hù dọa. Mộc Tuyết nhân cơ hội đó dùng bao bố chụp lên đầu một người, người nọ hoảng hốt thét lên ra sức vùng vẫy, cái cổ liền bị cổ trùng cắn một cái, cả người liền co giật ngã xuống đất. Người cuối cùng rất thông minh chẳng cần biết đối phương là ai, liền cắm đầu chạy về phía trước.

Thủy Lung lấy một thỏi bạc vụn bắn ra, bắn trúng vào xương sống của người nọ, hắn đau đớn hét lên một tiếng, không cam lòng ngã xuống.

Một màn xảy ra liên tiếp giống như tia chớp, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàn tử đứng xem ngây người, bốn người kia toàn bộ đều ngã xuống đất bọn họ mới bừng tỉnh. Nhìn bao bố trong tay, lại nhìn về phía Thủy Lung và Mộc Tuyết, nhịn không được đỏ mặt xấu hổ.

(TN: 2 còn rùa.)

Răng rắc —–

Tiếng xương cốt vang dội, kèm theo tiếng la hét kêu đau.

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử mới đỏ mặt xong lại trắng bệch, nhìn Thủy Lung một chân giẫm nát các đốt ngón tay của người nọ, từ sau chiếc mặt nạ truyền ra một giọng nói xa lạ, không phân biệt được là nam hay nữ: “Ngươi có thể thử quay đầu lại mở mắt nhìn.”

“Không biết. Ta không thấy gì hết. Van cầu ngươi buông tha cho ta, có phải hay không ngươi cần tiền? Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết, chỉ cần ngươi tha cho ta là được.” Thân thể yêu kiều xa hoa của nhóm công tử làm sao chịu nổi đau khổ như vậy, bị Thủy Lung một chân giẫm nát các đốt ngón tay, tính cách cao ngạo cũng đều biến mất.

“Tiền?” Thủy Lung cười yếu ớt rút chân ra, nhìn về phía Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết hiểu rõ liền xoay người đi vào trong gốc khuất, lấy túi bao bố đựng hơn phân nữa là bạc trắng đưa cho nàng.

Quả nhiên vẫn là người bên cạnh nàng thông minh hơn.

Thủy Lung cầm lấy bao bố đựng ngân lượng, buông lỏng một chút lại nắm chặt trong tay, sau đó xoay người đem bao bố nặng trịch nhấc lên, quăng về phía sau.

Phanh!

Lần này bị đập trúng chính là người bị trùm trong bao bố. Cầm chủy thủ trong tay, dựa vào âm thanh mà xác định vị trí, muốn đánh lén Thủy Lung —- bạch y công tử.

(TN: chết mày rồi con.)

Cả một bao ngân lượng, ai nhìn thấy cũng có thể tưởng tưởng ra sức nặng của nó. Bạch y công tử bị bao ngân lượng đánh trúng, cả người đều bay ra ngoài, ước chừng hơn hai thước thì rơi xuống, sau đó không thấy động đậy.

Oa…

Ba vị hoàng tử đều âm thầm rùng minh.

Chiêu thức ấy, động tác ấy, thật mạnh mẽ lưu loát.

Nhưng mà đối với Thủy Lung mà nói đây chỉ mới là bắt đầu. Nàng xách bao ngân lượng lên, coi nó như cây búa, hướng về phía ba vị công tử trên mặt đất trái phải cùng đánh. Sâu bên trong ngỏ hẻm chỉ nghe thấy tiếng gào thét thảm khốc của nam tử, cùng với âm thanh vật nặng gõ xuống vang lên.

Một lúc sau, Thủy Lung mới dừng tay, quay đầu nhìn về phía nhóm Tứ hoàng tử.

Nhóm Tứ hoàng tử gần như đều thụt lùi về phía sau, vẻ mặt cẩn thận nhìn chằm chằm nàng. Bộ dạng này giống hệt hoàng hoa khuê nữ nhìn lưng hùm vai gấu, côn đồ ác bá muốn làm chuyện xấu xa với bọn họ.

(TN: =]]]]]] ha ha ha )

Thủy Lung nhíu mày, nói: “Các ngươi hình như quên làm một chút chuyện mà mọi người đều biết.”

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử nghe như vậy, trên mặt càng thêm bất đắc dĩ. Đành đi tới trước mặt Thủy Lung, dùng ánh mắt hỏi nàng bọn họ phải làm gì. Bọn họ không có bản lĩnh biến đổi âm thanh như Thủy Lung, nếu như bị người khác nghe thấy, mặc dù không sợ bọn người nằm trên đất làm gì bọn họ, nhưng đây cũng không phải là chuyện vẻ vang, không cho người khác biết là tốt nhất.

Thủy Lung nhếch môi, chậm rãi đem chuyện kế tiếp bàn giao cho bọn họ…

Ước chừng sau nửa chung trà, phía sau ngõ hẻm sâu không còn nhìn thấy thân ảnh của nhóm người Thủy Lung, chỉ còn lại bốn người bị nhét vào bao bố, chỉ chừa lại mặt mũi sưng húp như đầu heo ra ngoài, cả bốn bị treo trên cành cây khô trong ngõ hẻm.

Một đạo thân ảnh từ nơi nào đó nhảy xuống, đứng ở trước mặt bốn người bị mắc tòn ten trên cây trợn mắt nhìn.

Hắn đứng như thân trúc yếu ớt, quần áo màu nguyệt nha, trường bào đơn giản màu lam, bên trong có treo một cây ngọc tiêu, trang phục tự nhiên lại trang nhã.

Nếu như Thủy Lung còn ở đây sẽ phát hiện người này nàng từng gặp mặt một lần, hắn chính là vị nam tử cùng Phương Tuấn Hiền ngồi uống trà mà hôm trước nàng gặp —- Lâm Chi Tiếu.

“Rất thú vị.” Vẻ mặt Lâm Chi Tiếu lộ ra hứng thú, trong mắt tràn ngập nụ cười nhìn đám người bị treo trên cây.

Tác phong làm việc như thế này rất giống với yêu nữ tà phái của Ma Môn, đều không có sự kiêng dè kính nể ai. Nhưng mà cũng có chỗ không giống, so với thủ đoạn của yêu nữ Ma Môn, nàng có nguyên tắc và bình tĩnh hơn rất nhiều.

Khi nãy hắn trốn trong bóng tối nhìn thấy rất rõ, Bạch Thủy Lung đánh người nhìn rất đáng sợ. Trên thực tế mỗi lần nàng xuống tay đều không có cố ý tổn thương đến tính mạng bọn họ, chỉ muốn khiến bọn họ chịu khổ da thịt mà thôi. Vị trí các xương bị lệch cũng chỉ là trật khớp, không có bị cắt đứt thật sự, chỉ cần là đại phu có y thuật cao liền có thể giúp bọn họ khôi phục lại như xưa.

“Cứu… Người…Cứu mạng…”

Một tiếng nỉ non truyền vào lỗ tai của Lâm Chi Tiếu.

Hắn nhìn về phía đầu heo kia, hầu như không còn nhìn ra bộ dạng của hắn. Nhớ tới người này bị Bạch Thủy Lung đánh, còn là người bị nàng ta đánh nhiều nhất, dù khi đó hắn bị bao ngân lượng đánh ngất nàng cũng không có ý định buông tha. Đặc biệt là khuôn mặt và cái miệng, sưng không giống hình người.

Lâm Chi Tiếu nhìn người nọ, mỉm cười nói: “Mạng của ngươi vẫn còn bình an không hề bị hao tổn, làm sao lại kêu cứu mạng?”

Bọn họ chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, tối đa chịu đau đớn mấy ngày, căn bản sẽ không chết.

“Ngươi… Là ngươi?” Bạch y công tử hiểu lầm Lâm Chi Tiếu là người đánh lén hắn.

Lâm Chi Tiếu không có giải thích. Hắn nhìn đám công tử bị bao lại giống như cái kén treo trên cành cây, đột nhiên nhớ tới gần đây có nghe vài chuyện liên quan đến Bạch Thủy Lung, càng cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc.

Hắn lại quên đi phương hướng bản thân muốn đi, chờ đến lúc ra ngoài, nhịn không được cười ha hả.

“Ha ha ha, không bằng tự quải đông nam chi. Thì ra là đông nam chi, thú vị, thú vị.”

Trải qua chuyện Vạn Thông Phường và trong hẻm sâu, nhóm Tứ hoàng tử cáo từ quay về hoàng cung, Thủy Lung dẫn Mộc Tuyết và Vệ di mẫu về phủ quận chúa.

Trong phủ quận chúa đã chuẩn bị xong cơm trưa, thấy Thủy Lung trở về liền sai người bưng cơm lên. Chờ Thủy Lung và Mộc Tuyết ăn cơm trưa xong, Vệ di mẫu cũng đã tắm rửa thay đổi quần áo khác đi ra.

“Bạch…Bạch..” Trong lòng Vệ di mẫu vẫn còn sợ Thủy Lung, nghĩ lại phía trước Bạch Thủy Lung cứu bà, lại không khỏi cảm thấy may mắn: Chẳng lẽ Bạch Thủy Lung đối với bà có một chút thân tình?

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên liền biến mất, bà hiểu rõ đây là chuyện không có khả năng, lại nhớ tới cảnh ngày đó Bạch Thủy Lung giết đại phu nhân, trong một lúc không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng.

“Ngươi muốn gọi như thế nào thì gọi như thế ấy.” Cho dù Vệ di mẫu có gọi nàng là chất nữ, nàng cũng không có ý kiến. Chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

Vệ di mẫu không dám gọi như thế, suy nghĩ một chút, goi: “Quận chúa.”

Thủy Lung lấy ‘cây trâm’ từ trong ngực ra, hỏi: “Từ đâu ngươi có cây trâm này?”

Vệ di mẫu không dám nói dối trước mặt nàng, liền đem mọi chuyện bà biết nói ra hết: “Thưa quận chúa, cây trâm này là tiện phụ mua ở một cửa hàng trang sức bình thường, không phải vật quý giá, cái này không đáng bao nhiêu tiền.”

“Cửa hàng đó tên gì? Có loại nữ trang nào giống như thế này nữa không?”

“Cửa hàng đó tên là Hồng Mộng Hiên, cách Nữ Nhi Hương của tiện phụ không xa. Ngày đó tiện phụ chọn lựa nhìn thấy có vài món giống như nó.”

“Tốt.”

Đề tài này kết thúc tại đây, Thủy Lung không có ý định lưu giữ Vệ di mẫu, vẻ mặt của bà hơi khổ sở, hai mắt lại ẩn chứa nước mắt, chực chờ có cơ hội liền khóc. Khi Thủy Lung đứng dậy, bà liền quỳ xuống cầu xin: “Quận chúa, xin người giúp đỡ tiện phụ. Điền Bích Tương lòng dạ độc ác, si mê đánh bạc. Nữ Nhi Hương buôn bán không được tốt, mỗi lần kiếm được tiền cũng đủ cho tiện phụ sống tạm qua ngày. Nhưng con người ác độc, lòng tham không đáy kia thì sống không đủ. Hôm nay quận chúa cũng nhìn thấy, hắn ăn trộm tiền trong nhà đi đánh bạc, còn muốn đem tiện phụ bán. Hiện tại…hiện tại tiện phụ trở về nhất định bị hắn đánh chết, dù không chết cũng sẽ bị hắn đem bán.”

Vệ di mẫu nói xong mặt đầy nước mắt, không giống giả bộ, ánh mắt tuyệt vọng lại dứt khoát: “Nếu như rơi vào thanh lâu, tiện phụ thà chết cho xong chuyện!” Vẻ mặt liền biến sắc, nỉ non khổ sở: “Chỉ thương xót cho đứa con của tiện phụ, tiện phụ không nỡ bỏ lại hắn, lo sợ sau này hắn chịu khổ.”

“Tiện phụ không biết phải làm sao mới đúng…”

Nếu là bình thường, chuyện nhà người khác mặc kệ là Vệ di mẫu hay người nào khóc lóc nàng cũng lười đi quản, nhưng hôm nay nàng tìm được tung tích của Thương Ngâm, ít nhiều cũng nhờ Vệ di mẫu, cho nên bình tĩnh hỏi một câu: “Ngươi muốn ta giúp thế nào?”

Vệ di mẫu nghe nàng hỏi, hai mắt sáng rỡ, lắp bắp: “Chỉ cầu quận chúa có thể giúp tiện phụ… Cảnh cáo hắn một phen, khiến cho hắn sau này không dám làm chuyện ác nữa.”

Thủy Lung hỏi: “Một lời uy hiếp, có thể duy trì được bao lâu?”

Vệ di mẫu cũng hiểu cách này không ổn, nhưng bà không dám có quá nhiều yêu cầu đối với Thủy Lung.

Thủy Lung chủ động nói: “Có một phu quân như thế, không cần cũng được.”

Vệ di mẫu sợ hãi liền hỏi: “Quận chúa tha mạng! Tuy rắng độc ác vô tình vô nghĩa, ức hiếp tiện phụ, nhưng dù sao hắn cũng là phu quân của tiện phụ. Nếu hắn chết, tiện phụ sẽ thành quả phụ, cuộc sống sau này…”

“Ta chưa nói giết hắn.” Thủy Lung biết Vệ di mẫu hiểu lầm, lạnh nhạt nói: “Nhưng có thể bỏ.”

Vệ thị ủ rũ cúi đầu, nói: “Nếu có thể bị bỏ, như vậy cũng tốt hơn so với làm quả phụ. Không có hắn, tiện phụ dựa vào cửa hàng Nữ Nhi Hương tự nuôi sống mình cũng có thể nuôi dạy con trai. Nhưng hắn không chịu bỏ tiện phụ, hắn muốn bắt tiện phụ cả đời làm trâu ngựa cho hắn!”

Vệ di mẫu nói xong nước mắt lại rơi xuống.

“Ai nói hắn bỏ ngươi?” Thủy Lung cười, đáy mắt không có một chút gợn sóng: “Ngươi có thể chủ động bỏ hắn.”

“A?” Vệ di mẫu giống như nghe được chuyện đại nghịch bất đạo trợn mắt há mồm, ngã ngồi trên mặt đất.

“Việc này tự ngươi suy nghĩ rõ ràng đi.” Thủy Lung không có hứng thú tiếp tục nhìn bà khóc lóc, đứng dậy thông báo cho Mộc Tuyết biết một tiếng, sau đó đi đến Hồng Mộng Hiên mà Vệ di mẫu nói.

Lần này đi ra ngoài, ước chừng đến thời gian ăn cơm tối mới về.

“Bữa tối đã chuẩn bị xong, tiểu thư có muốn ăn không?” Mộc Tuyết hỏi nàng.

Thủy Lung lắc đầu cười nói: “Không cần.”

Lần này đến Hồng Mộng Hiên, nàng tìm được bốn món phụ kiện của Thương Ngâm, cùng một ít tin tức có liên quan đến Thương Ngâm. Kết quả thật khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn nói không nên lời. Có thể có thu hoạch, đúng là chuyện vui.

Nàng đi thẳng về phòng ngủ, chuẩn bị đi vào bên trong tắm rửa. Đột nhiên nhận thấy sự khác thường của Mộc Tuyết, đứng cách nàng rất xa, giống như không có ý định theo nàng vào phòng. Biểu hiện cũng có chút xa cách.

(TN: MT bị anh Cực xém đánh ghen không cách xa chị sao được =)))

“Sao vậy?” Thủy Lung hỏi.

Vẻ mặt Mộc Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Võ vương ở bên trong phòng.”

“Ừ?” Thủy Lung không có kinh ngạc nhiều, sau đó cười nói với nàng: “Không sao, ngươi đi nghỉ đi.”

Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Thủy Lung thì đẩy cửa đi vào.

Vừa vào phòng liền nhìn thấy một vị nam tử đang ngồi trên giường nhỏ (*) nàng.

(*) Giống ghế dài có thể nằm luôn í.

Dáng vẻ lười biếng, cả người lại kiêu ngạo thanh nhã, củi chỏ đặt trên ghế nhỏ, mu bàn tay chống cằm, tay còn lại đang cầm sách, nhìn như rất chuyên tâm. Dung mạo tuấn mĩ dưới ánh nến chiếu rọi vô cùng xinh đẹp, nhuộm lên một tầng màu vàng mỏng, nhìn thật giống một vị thần tiên.

Hắn gần như không có cảm nhận ra Thủy Lung đang đến gần, dáng vẻ và tư thế không hề thay đổi.

Trong mắt Thủy Lung hiện lên sự kinh ngạc, cẩn thận đánh giá toàn thân hắn, không tìm ra chỗ sơ hở nào.

Hắn không có khả năng không phát hiện chính mình đến gần, nhưng thật kỳ quái tại sao hắn không hề có một chút phản ứng nào?

Chẳng bao lâu sau, Thủy Lung cũng phát hiện chỗ sơ hở —— Sách trong tay của hắn, cầm ngược. Chỉ có một trang lại xem rất lâu.

Hắc… Giả bộ như thật nha.

Nhưng mà cũng cảm thấy đáng yêu đó chứ.

Thủy Lung rất bình tĩnh, không nhanh không chậm đi tới trước mặt hắn.

——-Chuyện ngoài lề————-

A Lung: “Dám nói xấu sau lưng nam nhân của ta, đáng đánh.”

Vật hi sinh: “Đừng đánh ta thành đầu heo, ta không muốn làm quốc bảo, không cần lĩnh cơm trưa! Thủy lão đại, ngươi phải chịu trách nhiệm tai nạn lao động, bọn ta muốn tăng tiền lương!”

Tác giả aka Thủy lão đại: “Đi! Tự mình quải đông nam chi.”

Vật hi sinh A, B, C, D: “Phốc hu hu hu ~ Chỉ giỏi bắt nạt người yếu thế.”