Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 62: Vuốt lông, đút ăn




Cục xà phòng thơm có hình dạng con sư tử này nàng vẫn chưa có sử dụng, mua qua bán lại tặng cho hắn cũng không sao.

May mắn, Thủy Lung không phải là người ưa thích mùi hương nồng nặc, hương thơm của cục xà phòng này chỉ thoang thoảng , mùi vị giống như mùi hương bạc hà mà Thủy Lung đang dùng. Cảm giác mát lạnh khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Do đó, nam nữ đều có thể dùng.

Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người, tầm mắt nhìn về phía cục xà phòng đang cầm trong tay, cẩn thận ngắm nghía.

“Đặc biệt… Ừm, cho ta sao?” Vẻ mặt của hắn không thay đổi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc gì.

Thủy Lung thấy rõ ràng, trong nháy mắt con ngươi của hắn lóe lên ý cười vui sướng.

Thật sự là kỳ quặc nha… Vui thì vui, mắc mớ gì không biểu hiện ra ngoài.

Ánh mắt Thủy Lung nhìn về phía sau lưng hắn, giống như có thể nhìn thấy được cái đuôi hơi giơ lên, chậm rãi phe phẩy.

(TN: Sax!! O,O chị thật vui tính.)

Tên này hẳn là một con mèo. Lười!

“Ta đang hỏi nàng.” Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhìn về phía sau lưng mình, không thấy có chỗ nào khác thường.

Ở trong mắt của Thủy Lung, cái đuôi hư ảo của hắn đột nhiên dựng thẳng lên. Sau đó, do dự một chút rụt lại. Chỉ còn biên độ lắc lư qua lại rất nhỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

“Đúng vậy, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.” Thủy Lung trả lời, khóe mắt híp lại ẩn chứa ý cười, không nhanh không chầm đem áo lót bên ngoài mặc vào, cầm một cái khăn lau khô đuôi tóc bị dính nước, không có thêm gì nữa.

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ ngửi, khóe miệng rõ ràng tươi cười, cẩn thận đem xà phòng bỏ vào hộp gỗ, sau đó bỏ vào túi trong tay áo của mình, ánh mắt nhìn Thủy Lung cũng nhu hòa và vui vẻ nói: “Thì ra A Lung đã sớm chuẩn bị quà tặng, nếu muốn làm hòa chỉ cần tìm ta là được, kéo dài tới bây giờ làm chi.”

Tuy âm thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt lười biếng nhưng nụ cười và ánh mắt của hắn đã bán đứng tâm tình hiện tại của hắn, mọi người nhìn thấy đều có thể nhìn ra tâm tình của hắn đang rất vui sướng, không để ý giọng điệu lạnh nhạt nguy hiểm của hắn.

Thủy Lung lười phản bác lại lời của hắn. Cứ cho là như vậy đi, để hắn vui vẻ hắn sẽ không quậy ầm ĩ lên, tùy hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Thấy nàng không trả lời, Trưởng Tôn Vinh Cực cho rằng im lặng là đồng ý, hắn khẽ cười, tới gần Thủy Lung, vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng: “A Lung mắc cỡ?”

(TN: Khụ khụ anh đúng là tự kỉ

“Không có.” Thủy Lung kéo tay của hắn ra, không đợi hắn ôm lần hai liền nói: “Ôm ôm ấp ấp như vậy làm sao đi đường.”

Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ta có thể ôm nàng đi.”

Thủy Lung liếc xéo: “Ta không có bị tàn phế.”

Trưởng Tôn Vinh Cực há miệng, nhìn theo bóng lưng của nàng, thầm nghĩ, hắn có rất nhiều biện pháp làm cho nàng tàn phế, như vậy nàng sẽ không có từ chối hắn ôm nàng đi nữa.

Cái ý nghĩ này mới hiện lên, đã bị hắn vứt ra sau ót. Không muốn nghĩ lại nữa. Hắn biết, nếu hắn làm như thế thật, cho dù có thể làm cho A Lung không phải chịu đau đớn và di chứng giày vò, A Lung cũng sẽ tức giận.

Hắn không muốn A Lung tức giận.

Bởi vì A Lung giận, nàng sẽ chạy mất… Nàng cũng sẽ dùng một loại ánh mắt hắn không thích nhìn hắn.

Đương nhiên, Thủy Lung không biết ý nghĩ của Trưởng Tôn Vinh Cực rồi, bằng không nàng nhất định sẽ không khách khí để hắn ở lại đây.

Nàng đi thẳng đến thư phòng, chưa tới thư phòng đã thấy Mộc Tuyết từ xa đi lại, đến trước mặt nàng, nói: “Tiểu thư, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, ba vị hoàng tử đều đến chơi.”

Mộc Tuyết lặng lẽ liếc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, thấy vẻ mặt hờ hững của hắn đi theo bên cạnh Thủy Lung. Trong một lúc nàng nhớ tới câu chuyện tiên cá và thuyền viên mà Thủy Lung đã nói với nàng, nhất thời tâm tình của nàng rối ren không biết phải nói sao. Sợ rằng Thủy Lung rước lấy họa sát thân.

“Hôm nay thật đúng là náo nhiệt. Mọi người đều hướng về phủ quận chúa chạy tới.” Thủy Lung miễn cưỡng nói một tiếng, chuyển hướng đi về phía đại sảnh.

Trưởng Tôn Vinh Cực không nhanh không chậm nói: “Không muốn gặp thì đuổi họ về đi.”

“Bọn họ là người ta hợp tác làm ăn.” Thủy Lung lên tiếng.

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng.

Mộc Tuyết nhìn hai người ở chung nhau, nhạy bén phát hiện, dường như Lung tỷ tỷ nói rất nhiều với Võ vương, Võ vương luôn đối xử với Lung tỷ tỷ rất khác biệt… Chỉ là khác ở chỗ nào thì nàng không thể nói rõ được.

Bỗng nhiên, bước chân của Mộc Tuyết hơi dừng lại, trong đầu lóe sáng, cuối cùng nàng cũng đã hiểu được.

Nàng đã biết Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử khác biệt với Lung tỷ tỷ ở chỗ nào rồi —- Bọn họ đi cùng nhau. Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực chưa bao giờ rời khỏi Lung tỷ tỷ, yên lặng nhìn chằm chằm, vô cùng chuyên tâm, một loại cảm xúc sâu sắc khó nói nên lời.

Rốt cuộc cái loại cảm giác này là gì? Mộc Tuyết không hiểu, nhưng nàng biết Võ vương rất để ý tới Lung tỷ tỷ.

Lúc này, đột nhiên Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn về phía nàng, anh mắt kia làm cho thân thể của Mộc Tuyết cứng đờ.

Bang!

Một tiếng vang nhỏ vang lên, Mộc Tuyết cảm thấy không khí xung quanh đều đông cứng. Sau đó mới phát hiện, tiếng vang khi nãy là do Lung tỷ tỷ dùng tay vỗ vào đầu vai của Trưởng Tôn Vinh Cực. Cũng không phải đánh vào hai bên gò má hay là đỉnh đầu như trong tưởng tượng, vì thế nàng mới thở phào một hơi.

Hù chết nàng!

Sắc mặt của Mộc Tuyết vốn đã tái nhợt hiện tại gần như trong suốt. Sau đó nàng mới nhớ, Võ vương không giống như Bạch tiểu công tử, Lung tỷ tỷ không thể tùy tiện đánh vào gò má hoặc là đỉnh đầu hắn được, thật là tự mình căng thẳng lên làm cái gì không biết.

Lần này Trưởng Tôn Vinh Cực đem tầm mắt và suy nghĩ dời lên người của Thủy Lung.

Thủy Lung nói: “Mộc Tuyết là người của ta.”

Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực liền trầm xuống: “Nàng là người của ta.”

Thủy Lung không phản bác, trái lại mỉm cười, nói: “Mọi người đều là người một nhà.”

“Ai là người một nhà với nàng ấy.” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh giọng nói.

Thủy Lung: “Ta.”

Đáy mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực dường như hiện lên một tia sắc bén vô cùng. Nắm tay trong tay áo siết chặt lại, chưa kịp xuất thủ đã bị một bàn tay mềm mại cầm lấy khiến cho nội lực trong nắm đấm dần dần tản ra, sắc mặt hắn càng lạnh hơn: “Nếu như nội lực của ta không thể tản đi thì làm sao?”

Thủy Lung nghe thấy trong giọng nói của hắn có chút lo lắng, trong lòng nàng cảm thấy thật sự muốn giận hắn cũng không được, nhẹ giọng nói: “Ngươi tùy tiện đụng đến người của ta, chính là muốn đối địch với ta.”

Nàng không hề nói tới hậu quả như thế nào, lời nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, im lặng một hồi lâu, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay của Thủy Lung, hỏi: “Có một chuyện ta muốn hỏi từ lâu lắm rồi.”

Thủy Lung cảm thấy hắn chịu thỏa hiệp, thử rút tay ra nhưng không rút ra được nên đành buông xuôi: “Chuyện gì?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi hỏi: “Nàng…thích nữ nhân đúng không?”

Mộc Tuyết: “…”

(TN: *ôm bụng bò lăn ra giường* khi khi khi ~ cha mẹ ơi ~ mắc cười quá =))) )

Mắt của Thủy Lung lóe sáng, chưa có trả lời, Trưởng Tôn Vinh Cực lại nói: “Đối với nữ tử nàng thường thích cười rất dịu dàng.”

Mặc kệ là đối với Ngõa Lặc Oa hay là nữ tử tên gọi Mộc Tuyết này.

Thủy Lung nhướng mày.

Trưởng Tôn Vinh Cực nói tiếp: “Nàng để mặc cho các nữ tử gần gũi, thậm chí nàng còn chủ động thân thiết với họ.”

“Nếu ta nói phải thì sao?” Thủy Lung chậm rì rì hỏi.

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn hắn giống như một vị tiên trong bức tranh, nhưng ánh mắt lại có thể khiến cho người ta hoảng sợ.

Thủy Lung mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, tiếp tục đi về phía phòng khách.

Mộc Tuyết đi theo ở phía sau, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, dở khóc dở cười nghĩ: Lung tỷ tỷ đúng là không hề có chút kiêng kỵ nào, nếu lời nói này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có một trận phòng ba nổi dậy. Huống chi, hiện tại Lung tỷ tỷ đã làm vị hôn thê của Võ vương, nghe vị hôn thê của mình nói thích nữ tử, chuyện này…

Khi đi gần tới đại sảnh, lần thứ hai Trưởng Tôn Vinh Cực thốt lên: “Nàng thích cái gì ở nữ tử.”

“Giọng nói trong trẻo, thân thể mềm mại, yếu ớt dễ ngã.” Thủy Lung nhìn về phía hắn nhẹ nhàng nở nụ cười. Khi nhìn thấy đuôi lông mi của hắn khẽ run rẩy, nàng càng cười không có một chút phúc hậu, cười vô cùng sung sướng.

(TN: ha ha chị ác)

Con mèo này thật đúng là dễ bị trêu chọc…

Nhưng mà Thủy Lung nhất thời đã quên, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không phải là con mèo nhỏ chỉ biết giương móng vuốt cào người, cho dù hắn là họ nhà mèo, thì cũng là đẳng cấp sư tử. Từ xưa đến nay, ý thức chiếm giữ lãnh địa của sư tử rất mạnh, không cho ai nhìn trộm con mồi của mình, xâm nhập vào lãnh địa của mình.

Câu nói cố ý đùa giỡn này của nàng, sau này, đã thúc đẩy Trưởng Tôn Vinh Cực không ngừng đề phòng nam nhân, thậm chí ngay cả nữ nhân hắn cũng đề phòng. Tạo nên một trận trò cười nho nhỏ.

Đương nhiên, những chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Quay lại hiện tại. Nghe được câu trả lời của Thủy Lung, trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực liền có dự định.

Hiện tại đã đi tới đại sảnh, Thủy Lung là người đầu tiên bước vào. Trưởng Tôn Vinh Cực không vội vã theo sau, trái lại hắn đứng che ở trước mặt Mộc Tuyết, chặn đường đi của nàng.

Mộc Tuyết dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt u ám của hắn liếc xéo nàng, ánh mắt mê người lại nguy hiểm giống như có thể hút hết hồn phách của người vào trong đó. Hai người chỉ đối diện nhau trong tích tắc, nàng chợt nghe thấy một giọng nói truyền vào tai nàng: “Sau này, cách xa A Lung một chút.”

(TN: Giống mấy chị gái đi hăm dọa người khác quá nhỉ =)))) )

“…” Mộc Tuyết nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Vĩnh Cực đang đi vào đại sảnh. Trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười.

Võ vương này coi ra cũng không đáng sợ giống như vẻ bề ngoài của hắn?

Trong đại sảnh, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử ngồi vây quanh. Khi Thủy Lung xuất hiện lập tức đứng lên chào hỏi. Lục hoàng tử mở miệng trước: “Bạch Thủy Lung, hôm nay ta nghe nói ngươi được gọi vào triều. Đầu tiên, bị phụ hoàng yêu cầu hủy hôn. Sau đó, ngươi lại được Võ vương thúc cầu hôn, thật sao?”

Lục hoàng tử là một trong số những vị hoàng tử của đương triều, cũng là người thích náo nhiệt nhất, vừa được nghe kể chuyện lúc lâm triều vào buổi sáng, hắn liền hưng phấn tới bây giờ. Lúc đi trên đường tới phủ quận chúa hắn vẫn còn lẩm bẩm, vì sao bản thân không được tham gia triều chính, bằng không đã được chứng kiến một trận hủy hôn kiêm cầu hôn đặc sắc rồi.

“Tiểu Lục.” Ngũ hoàng tử bất đắc dĩ nhìn hắn. Sau đó, quay sang nói với Thủy Lung: “Bạch đại tiểu thư, tiểu Lục nói chuyện thiếu suy nghĩ, ngươi đừng để bụng. Lần này bọn ta đến đây là vì Ôn Tuyển các….Hử!? Võ vương thúc!”

Hắn mới nói phân nửa liền nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đi vào, sắc mặt biến đổi.

Tứ hoàng tử vốn đang nhàn nhã ngồi uống trà cũng giật mình làm nước trà đổ tung tóe, cũng vội vàng đứng lên.

“Hoàng chất ra mắt vương thúc.”

Lục hoàng tử đang cười đùa tí tửng cũng cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, đứng lên nói: “Võ vương thúc, mời ngồi.”

Lúc trước, Trưởng Tôn Vinh Cực mới quay về Tây Lăng, bọn họ không có hiểu rõ tích cách của hắn, thế nên bọn họ mới cho rằng có thể dễ dàng ở chung với vị vương thúc có độ tuổi xấp xỉ với bọn họ. Nhưng một màn xảy ra ở Thái Bạch lâu, kế tiếp Trưởng Tôn Lưu Hiến mất tích, cho dù không dám khẳng định có phải do Trưởng Tôn Vinh Cực làm hay không, cũng đủ để bọn họ kiêng nể và kính trọng vị vương thúc này rồi.

Trưởng Tôn Vinh Cực không đếm xỉa gì tới bọn họ, thấy Thủy Lung ngồi xuống liền ngồi bên cạnh nàng.

Thủy Lung nhìn về phía ba vị hoàng tử: “Có chuyện gì thì ngồi xuống rồi hãy nói.”

Ba vị hoàng tử liền nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, thấy hắn không lên tiếng, nên ngồi xuống theo lời của Thủy Lung.

Lúc nãy, bọn họ còn có thể vui vẻ trò chuyện. Hiện tại, bọn họ giống như mấy học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, bộ dạng hết sức nghiêm chỉnh.

Thủy Lung liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, đối với ba vị hoàng tử nói thẳng: “Dựa theo kế hoạch, hôm nay Ôn Tuyển các nên được khai trương, tiếc là sáng sớm hôm nay ta bị gọi vào cung nên phải bỏ dở giữa chừng. Làm cho các ngươi uổng công chạy tới đây, xin lỗi.”

“Bạch đại tiểu thư khách sáo.” Tứ hoàng tử luôn miệng cười nói: “Chuyện khai trương cửa hàng lúc nào làm cũng được. Không thể vì chuyện nhỏ này làm chậm trễ việc lớn của Bạch đại tiểu thư.”

Hôm nay, chuyện lúc lâm triều không có bị truyền ra ngoài nhưng một số người có quyền thế trong cung đều có thể dò hỏi được không ít tin tức. Tứ hoàng tử biết, Thủy Lung được phong làm quận chúa Hoa Dương, địa vị ngang bằng với hoàng tử như bọn họ. Huống hồ, bên cạnh nàng còn có một Trưởng Tôn Vinh Cực trấn thủ. Hắn muốn không khách sáo cũng không được.

Lúc này, Ngũ hoàng tử cũng lên tiếng: “Lần này chúng ta đến là vì muốn cùng Bạch đại tiểu thư bàn bạc lại chuyện khai trương kia. Ngoài ra, ta nghe lời Bạch đại tiểu thư, đem xà phòng thơm đưa cho mẫu phi dùng, mẫu phi rất thích. Mẫu phi còn nói sẽ giới thiệu cho các vị phi tử và quý nữ khác trong cung dùng, cũng đặt rất nhiều đơn đặt hàng.”

Thủy Lung gật đầu mỉm cười.

Đây cũng là một trong những lí do nàng tìm nhóm hoàng tử hợp tác, có thể được quảng cáo miễn phí.

Trong thiên hạ này, nữ tử có thân phận tôn quý nhất còn ai khác ngoài nhóm công chúa, quý tần trong hậu cung? Chỉ cần bọn họ dùng xà phòn thơm của nàng xong, nõi một tiếng ‘Tốt’, như vậy nhóm quý nữ trong thành Kỳ Dương sẽ theo đuổi mua dùng, nhóm nữ tử bình dân cũng cảm thấy yên tâm.

Trước khi khai trương, phải đem hàng hóa quảng cáo xong xuôi. Lúc khai trương không sợ hàng bị ế.

“Đơn đặt hàng này đem qua giao cho quản đốc của công xương là được.” Thủy Lung từ từ nói: “Trong tháng này, trừ hôm nay là ngày tốt, sáu ngày sau cũng là ngày tốt, đến lúc đó khai trương cũng được. Ta có chuyện khác cần các ngươi giúp đỡ.”

“Mời Bạch đại tiểu thư nói.” Tứ hoàng tử nói.

Thủy Lung nói: “Ta sẽ an bài một loại xà phòng thơm đặc biệt dành cho hoàng gia sử dụng.”

Ngũ hoàng tử vừa nghe liền hiểu, nói: “Ý của Bạch đại tiểu thư là, muốn bọn ta tranh thủ đem xà phòng thơm trở thành hàng hóa của hoàng gia, để cho Ôn Tuyển các trở thành một trong những thương nghiệp của hoàng gia?”

Thủy Lung nói: “Đúng.”

“Cái này không dễ dàng đâu.” Ngũ hoàng tử nhíu mày, nói: “Bạch đại tiểu thư là con gái của đại tướng quân. Muốn buôn bán thì có thể, nhưng muốn trở thành thương nhân của hoàng gia thì có chút quá đáng. Vả lại, qua nhiều thế hệ thương nghiệp của hoàng gia đều phải dùng vô số đồ vật cống hiến để trao đổi, giữ độc quyền… Hàng quá của hoàng gia cũng phải qua vô số nghiên cứu và nghiệm chứng mới được thừa nhận. Xà phòng thơm chỉ là một đồ vật sử dụng đơn giản và bình thường thôi, mặc dù mới được phát hiện, nhưng người biết về nó thì vô cùng ít ỏi.”

Thủy Lung bình tĩnh nói: “Ta chưa nói hiện tại sẽ thành công…”

“Có thể.” Một âm thành lạnh nhạt, chậm rì rì truyền tới.

Âm thanh này vang lên khiến cho ba vị hoàng tử im lặng, ánh mắt nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

Những lời này là từ miệng Trưởng Tôn Vinh Cực truyền ra.

Hắn nhìn Thủy Lung, vẻ mặt không thay đổi: “Ngày mai sẽ có thánh chỉ đưa tới.”

Nhóm người Tứ hoàng tử hai mặt nhìn nhau, cảm thấy lời này của Trưởng Tôn Vinh Cực nói hơi quá. Hoàng thượng đâu phải là người ngươi muốn là hắn sẽ cho ngươi được như ý, thánh chỉ càng không phải đồ vật tầm thường nói xin là cho.

Trong lòng nghĩ như vậy thôi, chứ cả đám chẳng ai dám mở miệng phản bác lại lời Trưởng Tôn Vinh Cực.

Cho dù không xin được thánh chỉ, người mất mặt cũng không phải bọn họ.

Thủy Lung tin tưởng hắn, nói: “Được. Ngày mai ta chờ tháng chỉ tới.”

Hôm nay, khi đứng ở trong triều, nàng đã biết địa vị và quyền thế của Trưởng Tôn Vinh Cực cao bao nhiêu rồi. Người ta đồng ý đem quyền thế và địa vì cho nàng sử dụng lần thứ hai, ngu gì mà không nhận.

Một hồi sau, Thủy Lung cùng ba vị hoàng tử bàn bạc chuyện Ôn Tuyển các, khoảng nửa canh giờ sau, ba vị hoàng tử liền đứng lên cáo từ. Khi bọn hắn ra khỏi phủ quận chúa, sắc trời bên ngoài cũng đã giữa trưa, khí trời đặc biệt nóng nực.

Mộc Tuyết đi vào thu dọn chén trà, nói với Thủy Lung: “Tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong, bây giờ người muốn dùng cơm luôn không?”

Thủy Lung duỗi người, liếc nhìn kẻ nào đó vẫn ngồi yên không có ý định ra về, gật đầu nói: “Đi ăn.”

Mộc Tuyết làm việc rất nhanh, mới đi ra không bao lâu thì đã có người bưng cơm nước đi lên, cộng thêm hai cái bát.

Lúc ăn cơm, Thủy Lung rất ít nói chuyện.

Tầm mắt nàng nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn im lặng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Nàng tự tay bới cho hắn một bát cơm, để xuống trước mặt hắn. Hành động này bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy, đôi chân mày của hắn hơi run lên, sau đó biểu cảm trên mặt cũng giãn ra, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp, ưu nhã cầm bát cơm lên.

Thủy Lung cảm thấy có chút thú vị. Trong đầu lại có ý nghĩ muốn chọc con mèo này. Nàng cầm đôi đũa gắp một miếng thịt, đưa đến bến miệng hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực giống như thụ sủng nhược kinh, ánh mắt sững sờ, sau đó ánh mắt cong lên hình cung, nghiêng đầu há mồm, cắn thịt.

Một đại nam nhân cao lớn, một nam nhân tôn quý, tuấn mỹ lại cực kỳ nguy hiểm, động tác cẩn thận lại ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt, nói thật không hề không thể nào thích hợp, khiến người ta có một loại cảm giác mâu thuẫn, giống như có một luồng điện chạm vào trong lòng nên tê tê ngứa ngứa.

Một màn này chỉ có Thủy Lung và Mộc Tuyết nhìn thấy.

Vẻ mặt Thủy Lung vẫn bình tĩnh như thường, cười yếu ớt.

Mộc Tuyết đã ngẩn tò te từ lâu.

Trưởng Tôn Vinh Cực không có chú ý đến biểu cảm của người khác ngoài Thủy Lung. Sau khi hắn đem miếng thịt kia ăn vào miệng xong, vừa nhai vừa giơ mí mắt lên nhìn biêu cảm của Thủy Lung, ánh mắt chuyên chú, khiến cho người ta không nhịn được suy nghĩ dường như hắn không phải đang ăn thịt mà là đang ăn Thủy Lung.

Thủy Lung càng cười sâu đậm hơn, đưa tay nhẹ nhàng lau nước thịt dính bên miệng hắn.

Mộc Tuyết có chút đần độn muốn đưa khăn tay cho nàng lau thì, đã thấy Thủy Lung tùy ý lè lưỡi đem nước thịt trên ngón tay cái liếm hết. Hình ảnh này ở trong mắt Mộc Tuyết giống như trở thành một động tác chậm, một cử động ngắn ngủi, một đôi mắt lưu chuyển nhẹ nhàng, lại làm cho trái tim của người ta đập nhanh vô cùng. Cuối cùng, dường như không thể đem tầm mắt dời khỏi đôi môi của nàng, nhịp đập của trái tim càng nhanh dữ dội.

Hự…

Mộc Tuyết hoảng sợ, sững sờ hoàn hồn. Quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, bỗng nhiên thấy hắn rất bình tĩnh nhìn Thủy Lung.

Thủy Lung gắp một miếng thịt khác, đút cho Trưởng Tôn Vinh Cực. Nhẹ giọng hỏi: “Có ngọt hay không?”

Trưởng Tôn Vinh Cực há mồm cắn thịt, không hề chần chừ liền nói: “Ngọt.”

Mộc Tuyết cố gắng nhịn cười. Đây là thịt chua cay, làm sao ngọt!

Lúc này Trưởng Tôn Vinh Cực mới hoàn hồn. Quấy quai hàm một chút, quay mặt qua một bên né tránh ánh mắt của Thủy Lung, một lát sau mới quay lại, nuốt hết miếng thịt rồi lạnh nhạt nói: “Ta giúp nàng đem thương nghiệp trở thành thương nghiệp của hoàng gia chỉ là nhà cho nhỏ thôi, không cần xum xoe nịnh nọt như vậy.”

“Ờ.’ Thủy Lung cảm thấy chơi đủ rồi, bưng bát cơm lên tự mình ăn.

Trưởng Tôn Vinh Cực giật mình, không hiểu tại sao thái độ của nàng thay đổi nhanh như vậy. Sau đó hắn liền nhớ đến khi nãy hắn kêu nàng đừng có làm nũng với mình.

Thủy Lung không cần nhìn, chỉ cần dựa vào bầu không khí đang biến hóa liền đoán được hắn lại đang rầu rĩ. Nhưng nàng không có ý định để ý đến hắn, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, không bao lâu nàng liền ăn được nửa bát cơm. Khi nàng tiếp tục đưa đũa gắp thịt, một đôi đũa khác kẹp lấy đôi đũa của nàng, không cho nàng gắp thịt.

Thủy Lung giương mắt nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt trêu tức, dung túng mà ngay cả nàng cũng không phát hiện.

Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Không cho nàng làm nũng thì nàng cáu kỉnh không thèm quan tâm người ta nữa à?”

Thủy Lung nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Đúng thì sao.”

Buồn rầu trong mắt hắn liền tan rã, nhanh chóng hiện lên gợn sóng, nhàn nhạt nói: “Hôm nay, ta cho phép nàng làm nũng.” Nói xong, hắn dùng mắt quét qua thức ăn trên bàn, buông đôi đũa đang cầm trong tay xuống, lười biếng ngồi dựa vào ghế, đôi mắt hơi híp lại, sóng mắt lắc lư nhìn nàng, trong trẻo, bí hiểm nhưng lạnh lùng, cao quý.

(TN: Giống mèo Ba Tư. :v )

Hình ảnh này rơi vào trong mắt của Thủy Lung, nàng sẽ tự nhiên phiên dịch thành: Cầu âu yếm, cầu vuốt lông, cầu đút đồ ăn, mau đi! Mau đi!

(TN trời ơi là trời, chịu sao nổi.)