Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 55: Cắt bào đoạn nghĩa




Chuyện của Ngọc Trụy, ngày hôm đó Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực nói lằng nhằng một lần, không có nhắc lại nữa. Thường thường, Trưởng Tôn Vinh Cực xử lý công việc, Thủy Lung chưa từng hỏi tới. Bây giờ nghe Ngõa Lặc Oa nói, mới biết Trưởng Tôn Vinh Cực không có quên chuyện Ngọc Trụy. Trái lại, hắn vẫn còn tích cực tìm kiếm.

Mới nghe chuyện này, Thủy Lung không hề cảm thấy có gì kỳ quái, quả thực là cách làm việc của Trưởng Tôn Vinh Cực — Nhìn như không thèm để ý, nhưng trên thực tế hắn chưa từng quên.

Hai người cùng nhau đi trên đường nhỏ của sơn trang, Ngõa Lặc Oa nhìn dáng vẻ thần bí vừa khôi phục lại của Thủy Lung, ba lần bốn lượt muốn nói lại thôi, dáng vẻ này nếu để nam nhân nhìn thấy nhất định sẽ thương tiếc không thôi.

Tuy Thủy Lung không có một chút cảm giác thương tiếc dành cho mĩ nhân, nhưng nàng không thể làm bộ như không thấy, nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Nàng vừa mở miệng, Ngõa Lặc Oa lặp tức cười toe toét, trong đáy mắt còn lóe ra một chút đắc ý, mặt ngoài lại chân thành hỏi: “Bạch cô nương, ngươi không ý định rời khỏi chủ nhân à?”

“Hửm.” Vẻ mặt Thủy Lung vẫn không chút thay đổi.

Ngõa Lặc Oa nói: “Ngươi và chủ nhân đã hẹn ước mười ngày á! Bây giờ đã là ngày thứ tám rồi…” Thấy Thủy Lung không trả lời, nàng có cố gắng như thế nào, cũng không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thủy Lung. Bất đắc dĩ nói tiếp: “Mấy ngày nay, Bạch cô nương và chủ nhân ở chung với nhau rất tốt, ta nghĩ rằng Bạch cô nương sẽ không còn ý nghĩ muốn rời khỏi chủ nhân? Nếu như Bạch cô nương không thích sơn trang này, chủ nhân còn có rất nhiều sơn trang khác.”

Nàng nói rất chậm, đôi mắt bình tĩnh nhìn Thủy Lung, giống như muốn nhìn xuyên qua nàng. Chỉ là lời nói vừa nói xong, nàng vẫn là thất vọng. Ánh mắt của Thủy Lung không có một chút biến đổi, biểu cảm cũng như thường.

“Hắn kêu ngươi tới hỏi ta?” Thủy Lung hỏi.

Ngõa Lặc Oa vội vàng xua tay, trang sức trên tay không ngừng va chạm vào nhau tạo ra thanh âm thanh thúy, vang dội: “Bạch cô nương, ngươi ngàn lần đừng có hiểu lầm, những lời này đều là ta nói, chủ nhân hoàn toàn không có một chút ý định thăm dò cô nương hết.”

Nếu như bởi vì mình mà làm cho Thủy Lung hiểu lầm chủ nhân, mạng nhỏ của nàng còn có thể có không?

Nhất thời nóng nảy, Ngõa Lặc Oa không có chú ý tới ánh mắt Thủy Lung thoáng qua gợn sóng.

“Ừ.” Thủy Lung thản nhiên đáp một tiếng, không có nói gì nữa.

Nàng cố ý hỏi đối phương như vậy, là vì muốn quấy rầy tâm trí và thăm dò của đối phương, làm cho đối phương không có biện pháp tiếp tục hỏi tới vấn đề này.

Sở trường của Ngõa Lặc Oa là sử dụng Mê Hồn Thuật. Nhất định hiểu rõ lòng người. Hôm nay, nàng ta hỏi chuyện hẹn ước mười ngày, khiến cho Thủy Lung kinh ngạc trong chớp mắt. Bởi vì Thủy Lung quyết định hôm nay sẽ hành động, chỉ là không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

“Ai nha! Bạch cô nương, ngươi thật xấu, mỗi lần nói đều chỉ nói một nửa, khiến người ta sợ muốn chết.” Ngõa Lặc Oa thấy Thủy Lung khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, buồn bực giậm bước chân, dây chuông buộc ở cổ chân cũng vì vậy mà leng keng kêu vang hơn.

Chẳng qua là, tiếng chuông này thanh thúy vui tai, nhưng nghe nhiều sẽ khiến cho người ta cảm thấy bực bội.

Ngõa Lặc Oa giống như không có được đáp án quyết không bỏ cuộc, ở bên cạnh Thủy Lung nói liên tục: “Bạch cô nương, ngươi nói cho ta biết đi, thật không? Thật không? Thật sự là ngươi không có ý định rời đi?”

Từ lâu, Thủy Lung đã sớm phát hiện đối phương luôn luôn dùng âm thanh mê hoặc mình, âm thanh giòn giã của chuông bạc ở trên người nàng tạo ra Mê Hồn Thanh, để che giấu chúng, Ngõa Lặc Oa luôn dùng lời nói dời đi sự chú ý của mình.

“Nói hay không nói, đều không thay đổi được sự thật, không phải sao?” Đột nhiên, Thủy Lung dừng bước.

Lúc này, bọn họ đang đứng ở một hồ nước không xa sơn trang, xung quanh có cây tươi tốt xem ra sức sống rất tràn trề.

Ngõa Lặc Oa nhìn Thủy Lung đứng ở giữa hoa hồng lá xanh, thoáng chốc mất hồn, ánh mắt của đối phương quá dịu dàng sống động. Dường như có thể vỗ vền linh hồn con người, khiến cho hai tròng mắt của nàng bị hấp dẫn, bỏ xuống tất cả phòng bị.

“Bạch cô nương nói như vậy cũng đúng.” Ngõa Lặc Oa không chút che giấu sự tự tin của bản thân, nói: “Nhưng nếu như Bạch cô nương tự nguyện thì thật là tốt, mấy ngày nay, Bạch cô nương sống ở nơi này không phải rất tốt hay sao?”

Thủy Lung nhìn về khoảng trống phía bên phải mình, trời xanh lam mênh mông bát ngát, không nói gì.

Mặc dù nàng không có nói. Nhưng Ngõa Lặc Oa cảm giác được chính mình nghe thấy câu trả lời. Trong mắt nàng, nữ tử mặc hồng y nhẹ nhàng, còn lóa mắt hơn so với hoa và cây cảnh khắp núi đồi. Bóng dáng mảnh mai của nàng đơn độc đứng thẳng, nhưng không thể không làm cho người ta dao động, giống như tiên thú trong truyền thuyết biến hóa làm người, vẫn như cũ không che giấu được khí phách hung hãn làm người khác sợ hãi. Cả người phóng khoáng, tự nhiên giống như nháy mắt liền có thể biến hóa thành rồng, dạo chơi trên bầu trời.

Đôi mắt xinh đẹp của Ngõa Lặc Oa chuyển động, nhẹ giọng hỏi: “Đây là quyết định của Bạch cô nương? Nếu như Bạch cô nương quyết định phải rời đi, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có quyết định gì?” Mới nói xong, cũng không có chờ Thủy Lung trả lời, tự mình nói tiếp: “A! Ta đã biết, Bạch cô nương muốn làm cho chúng ta mê muội, làm cho chúng ta nghĩ rằng Bạch cô nương đã sớm bỏ cuộc hoặc là không có ý định rời đi. Vì vậy, chúng ta sẽ buông lỏng cảnh giác, như vậy tỉ lệ trốn thoát của Bạch cô nương càng cao.”

“Ta nói có đúng hay không?” Cuối cùng, Ngõa Lặc Oa đối với Thủy Lung tươi cười, bộ dạng cầu được khen ngợi.

Thủy Lung nhìn thấu sự thông minh ẩn giấu phía sau nụ cười kia, tùy ý hỏi: “Ngươi cảm thấy lúc nào ta sẽ hành động?”

Chẳng nhẽ nàng ấy thừa nhận suy đoán của mình?

Ngõa Lặc Oa đoán như thế nhưng không có cách nào nhìn ra đáp án từ biểu cảm trên mặt của Thủy Lung. Nàng liền cười, giống như hăng hái trong một lúc, cố ý trêu chọc, lại giống như có ẩn giấu suy nghĩ, cố ý thăm dò Thủy Lung.

“Aiz.” Ngõa Lặc Oa thở dài. Nàng biết mình nằm mơ cũng không thăm dò được suy nghĩ thật sự của Thủy Lung, cũng đem lòng dạ nói ra hết: “Ta nghĩ Bạch cô nương hôm này sẽ hành động.”

“Hừ.” Thủy Lung nhíu mày.

Ngõa Lặc Oa cười khẽ giải thích: “Lúc đầu giao hẹn, Bạch cô nương không có hiểu rõ địa hình của sơn trang, nếu tùy ý hành động, tỉ lệ thành công rất nhỏ, đồng thời còn có thể chọc chủ nhân không vui. Sau này, muốn rời đi càng khó. Mặc kệ Bạch cô nương có giả bộ không có ý định muốn bỏ đi, thì bọn ta vẫn đặc biệt cẩn thận canh gác như cũ, không cho Bạch cô nương có cơ hội trốn đi. Nhưng ngày hôm nay không sớm cũng không muộn, coi như một ngày không có gì đặc biệt, ngược lại, đối với Bạch cô nương đó là ngày thích hợp nhất để bỏ trốn.

Trong lòng Thủy Lung hơi ngạc nhiên.

Ngay lúc đầu Ngõa Lặc Oa mở miệng hỏi hẹn ước mười ngày, nàng liền nghĩ tới Ngõa Lặc Oa phân tích ra những cái này.

“Bạch cô nương.” Ngõa Lặc Oa nói tiếp: “Chuyện ta có thể nghĩ tới, chủ nhân nhất định cũng sẽ nghĩ tới.”

Thủy Lung tùy ý nhún vai, cười nói: “Đều bị các ngươi nhìn rõ, xem ra ta không có cơ hội bỏ trốn rồi.”

Ngõa Lặc Oa ngây người.

Thái độ của Thủy Lung quá tùy ý, làm cho nàng nhịn không được cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.

Chẳng qua là tu luyện Mê Hồn Thuật, cần phải am hiểu lòng người, nàng nghĩ cái này chắc là do Thủy Lung cố ý làm cho nàng mê muội.

Nàng hoạt động môi, muốn hỏi Thủy Lung sự thật.

Mặc dù biết rõ đáp án nhận được tám phần là không thể tin.

Nhưng lời nói còn chưa có thốt ra, liền thấy hàn quang chợt lóe, bóng dáng của Trưởng Tôn Vinh Cực liền hiện ra, đứng ở bên cạnh Thủy Lung.

“Tham kiến chủ nhân.” Ngõa Lặc Oa vốn đã quen với sự xuất hiện đột ngột của Trưởng Tôn Vinh Cực, nên không cảm thấy kì lạ.

Mỗi lần Trưởng Tôn Vinh Cực lo lắng hoặ nhớ Thủy Lung, tự hắn sẽ tới tìm nàng.

“Đi thôi.” Trưởng Tôn Vinh Cực không có để ý đến Ngõa Lặc Oa, nắm tay Thủy Lung dắt đi.

Thời gian này, bọn họ phải đi luyện kiếm.

Thủy Lung gần như có bản lĩnh xem qua là nhớ, năng lực lĩnh ngộ đối với võ học cũng rất mạnh. Mới có vài ngày nàng đã có thể nắm vững Thiên Tuyền kiếm pháp, nhưng cái này chỉ có thể giúp nội lực tăng nhanh, muốn hiểu rõ tinh hoa thật sự của Thiên Tuyền kiếm pháp, không phải mỗi ngày luyện kiếm pháp là thành công.

Bởi vậy, trừ bỏ Thiên Tuyền kiếm pháp, Trưởng Tôn Vinh Cực còn dạy Thủy Lung một bộ thân pháp.

Tên của bộ thân pháp này, mặc dù trong trí nhỡ của Thủy Lung chưa từng nghe nói qua, nhưng sau khi nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực thi triển liền biết giá trị của nó không thua kém gì Thiên Tuyền kiếm pháp.

Nếu như không phải có hẹn ước mười ngày, Thủy Lung còn muốn nán lại sơn trang vài ngày, để cho Trưởng Tôn Vinh Cực dạy nàng một số thứ tốt.

Nhưng mà, nàng tin rằng, cho dù nàng có rời khỏi sơn trang, sau này bọn họ vẫn như cũ gặp nhau.

… Không biết sau khi hắn phát hiện nàng rời đi, sẽ có phản ứng gì?

Một ý nghĩ chợt lóe trong lòng Thủy Lung.

Chớp mắt một cái, chợt hình dáng của Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh gấp đôi, nháy mắt liền tới trước nàng, một cước làm rối loạn thân pháp còn chưa có thành thạo của nàng, khi thân thể ngã sang một bên, đã bị một cánh tay ôm lấy.

Thủy Lung cũng đã quen với việc hắn tập kích đột ngột như vậy, không có kháng cự đứng trong ngực hắn, thân thể nàng xoay một độ cong yêu cầu kĩ thuật cao, giống như một con cá chạch trợt ra khỏi ôm ấp của hắn: “Ngươi lại làm sao vậy?”

Lúc này, bọn họ đang ở bãi cỏ trống trên tuyệt nhai, chỗ này trở thành sân luyện công đặc biệt của hai người.

Lúc trước, Trưởng Tôn Vinh Cực dạy cho nàng thân pháp. Hắn liền thích chơi trò tập kích bất ngờ.

Chuyện giống như thế này cũng không phải lần đầu tiên mới xảy ra, biểu hiện của Thủy Lung rất bình tĩnh, không một chút kinh ngạc.

Trưởng Tôn Vinh Cực lại túm lấy nàng, hỏi: “Hồi nãy ngươi suy nghĩ cái gì?”

Thủy Lung thấy tốc độ của hắn gần như sánh ngang với nàng, lại nghiêng người tránh né: “Không nhớ.”

Lời này vừa nói xong, tốc độ Trưởng Tôn Vinh Cực lại nhanh hơn một chút, ép Thủy Lung tránh né hơi khó khăn, vẫn như cũ sử dụng thân pháp của hắn dạy, bước chân không tính là thông thạo, ổn định.

“Ngươi gạt ta.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng nghiêm túc luyện công, liền có xúc động muốn đem Tiểu Hỏa Hồ này ôm vào trong lòng.

Thủy Lung nhíu mày: “Ngay cả chuyện ta suy nghĩ cái gì ngươi cũng muốn quản lý?”

“Muốn.” Ai biết được Trưởng Tôn Vinh Cực lại trả lời cực nhanh, không một chút do dự.

Thủy Lung hơi ngẩn ra, sau đó cười thoải mái: “Muốn quản? Ngươi có thể quản được sao?”

Nụ cười của nữ tử rất tự do tự tại, không một chút rụt rè, giống như dục hỏa sinh yêu liên, Trưởng Tôn Vinh Cực không có cách nào nhịn được xúc động muốn bắt nàng ôm vào trong lòng, giọng nói độc đoán bá đạo: “Ta không thể quản? Ngươi là người của ta, tất cả đều là của ta, đương nhiên suy nghĩ cũng là của ta.”

Ha. Như vậy suy đoán đúng rồi. Ban nãy, nàng vừa mới nghĩ tới hắn.

Lời nói của hắn vừa bá đạo vừa độc đoán, Thủy Lung cũng học được không thể cùng hắn đánh nhau, bằng không sẽ làm cho sự việc hoàn toàn trái ngược.

“Được rồi.” Dáng vẻ Thủy Lung có chút bất đắc dĩ, đối với Trương Tôn Vinh Cực chân thành nói: “Hồi nãy ta nghĩ tới ngươi.”

“Hử?” Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên chút tò mò.

Rõ ràng muốn biết còn làm bộ làm tịch, Thủy Lung liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Nàng cũng giả bộ như không có nhìn thấy, làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy trong lòng giống như bị mèo cào, vừa nhột vừa ngứa. Một lúc sau, vẻ mặt hắn dần dần trở nên lạnh nhạt, thanh âm lười biếng chậm rãi, nhẹ nhàng nghe không ra tâm trạng khó dò của hắn vang lên: “Ừ… Nghĩ ta cái gì?”

Tuy rằng, bề ngoài thờ ơ, nhưng tò mò trong đáy mắt vẫn không có giảm.

Điều này làm cho Thủy Lung cảm thấy, ở trước mặt nàng, Trưởng Tôn Vinh Cực gần như càng ngày càng lộ rõ vui mừng trên nét mặt, cảm xúc thật nàng vừa nhìn liền hiểu.

“Ta đang nghĩ ngươi…” Thủy Lung híp mắt, thấy gợn sóng trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lay động, khẽ cười nói: “Nhớ đêm qua trong mộng của ta, ngươi biến thành con bọ hung. A, ngươi không biết đây là con gì? Nó chính là một loại côn trùng chuyên ăn phân người mỗi ngày.”

Nếu bọn Phong Giản nghe thấy những lời này, e rằng sẽ bị dọa tới mức hồn rời khỏi xác.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhướng mày, có chút không vui.

Thủy Lung vẫn cười yếu ớt như cũ. Những lời này coi là cái gì? Kiếp trước ở hiện đại cùng đám anh em đùa giỡn, nói những lời buồn nôn như thế này còn nhiều hơn gấp trăm lần.

Chỉ là lúc này Thủy Lung tính sai, Trưởng Tôn Vinh Cực đáp lại…

“Phân người há có thể so sánh với ngươi.”

“…” Khóe mắt Thủy Lung giật giật, nhưng không có nổi đóa, trái lại nghiêm túc đánh giá Trưởng Tôn Vinh Cực.

Nàng đang nghĩ chẳng lẽ mắt mình bị mù, căn bản người này là một kẻ che giấu tính phúc hắc rất kín đáo.

“A Lung, sau này không được tự coi nhẹ bản thân.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng chậm chạp nói.

Ngày hôm nay, lời này do Thủy Lung nói thì thôi, nếu hắn biết ai dám so sánh Thủy Lung như vậy, hừ hừ, người đó nhất định sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày hôm sau.

Thủy Lung miễn cưỡng liếc hắn một cái, lười tranh cãi với hắn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời dần ngã về tây. Chân trời phía xa mơ hồ có thể nhin thấy được ánh trăng.

Trưởng Tôn Vinh Cực sau khi ăn xong cơm chiều, một mình đi nơi khác. Thủy Lung vẫn như trước đi tới hồ nước ở khe núi tắm rửa.

Hết thảy đều không có gì đặc biệt, nhưng mà khi Trưởng Tôn Vinh Cực đi tới hồ nước trong khe núi, chỉ thấy một cái áo khoát đỏ và giày để ở một bên, không thấy hình bóng của Thủy Lung đâu hết, tim hắn bắt đầu đập mạnh, ngây người một lúc.

“A Lung.”

“A Lung, ra đây.”

“Ta nói, đi ra.”

Từ tiếng gọi thứ nhất có thể nghe thấy sự khẩn trương để lộ ra bên ngoài. Tiếng gọi phía sau, âm thành càng lúc càng lạnh lùng, tới cuối cùng âm thanh dần lạnh nhạt, chán nản giống như tiếng nói từ trong bóng đêm bay tới. Xinh đẹp như bóng đêm mê hoặc, nguy hiểm làm cho người ta sởn tóc gáy.

Không lâu sau, hồ nước trong khe núi không thấy một chút tiếng động gì, gió thổi xung quanh cũng vì khí thế của hắn làm cho ngừng lại, toàn bộ không gian yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn hồ nước, nội lực hùng hậu dần ngưng tụ trong tay, cuối cùng lại biến mất không thấy tăm hơi. Hắn đứng tại đó không hề nhúc nhích. Một chưởng vung về phía mặt đất, tạo thành một hố sâu cao nửa thước, đá vụn tung bay, tiếng vang truyền ra xa.

Đám người Phong Giản nghe tiếng vang này đều nhìn về phía ngày thường Thủy Lung hay đến tắm. Hồ nước trong khe núi kia, từ lần đầu tiên Thủy Lung đến tắm thì nơi đó hoàn toàn thuộc riêng một mình nàng, ngoại trừ Trưởng Tôn Vinh Cực, người khác không được tùy tiện bước vào nơi đó.

“Nguy rồi!” Ngõa Lặc Oa giống như nghĩ tới chuyện gì đó, hốt hoảng kêu lên, vội chạy đi.

Phong Giản và Tiếu Tuyền cũng vội vàng đuổi theo, trên đường hỏi Ngõa Lặc Oa: “Ngươi biết chuyện gì à?”

Ngõa Lặc Oa cười khổ: “Ta đoán, Bạch cô nương có lẽ đã bỏ trốn rồi.”

Phong Giản và Tiếu Tuyền nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi.

Bọn họ đều biết ước hẹn mười ngày giữa Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, ngày thường đều dựa theo căn dặn của Trưởng Tôn Vinh Cực, tuyệt đối không đi quấy rầy sinh hoạt của Thủy Lung, không được âm thầm theo dõi nàng. Nhưng mà xung quanh sơn trang thủ vệ được bố trí nghiêm ngặt, lấy võ lực hiện tại của Thủy Lung, muốn trốn khỏi sơn trang là điều không có khả năng.

Bọn họ không nghĩ rằng Thủy Lung có thể trốn khỏi sơn trang, chỉ có điều hành động bỏ trốn của nàng, cũng đủ để khiến bọn họ sợ hãi rồi.

Bây giờ người trong sơn trang ai mà không biết Trưởng Tôn Vinh Cực cực kỳ yêu thích Thủy Lung, trừ bỏ thời gian ăn cơm và làm việc, thì hắn luôn luôn chẳng xem ai ra gì quấy lấy Thủy Lung, còn không ngừng dung túng cho Thủy Lung.

Bọn họ chưa từng thấy Trưởng Tôn Vinh Cực yêu thích một người như vậy, đừng nói là người, ngay cả thực vật, động vật cũng không có. Đặc biệt là còn yêu thích lâu như vậy, chẳng những không thấy ghét bỏ, ngược lại càng ngày càng có dấu hiệu yêu thích sâu đậm.

Hôm nay, bảo bối mà Trưởng Tôn Vinh Cực nâng niu ở trong lòng bàn tay, vô cùng yêu thích tìm không thấy, chính là lén bỏ trốn, lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực, có thể tưởng tượng được hiện tại Trưởng Tôn Vinh Cực nguy hiểm tới mức nào.

Vẻ mặt đám người Phong Giản đều nghiêm lại, nhanh chóng chạy về phía hồ nước trong khe núi.

Bọn họ liếc mắt một cái liền thấy được dáng vẻ lạnh lùng, đáng sợ của Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên cạnh một cái hố sâu, cùng cái áo khoát màu đỏ và giày đặt bên bờ sông, không thấy bóng dáng Thủy Lung đâu.

— Thật sự bỏ trốn! —

Suy nghĩ này cùng lúc xuất hiện trong óc của đám người Phong Giản, làm cho bọn họ đau đầu.

“Chủ tử / Chủ nhân.” Phong Giản, Tiếu Tuyền, Ngõa Lặc Oa cung kính hành lễ đối với Trưởng Tôn Vinh Cực.

“Tìm kiếm.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói.

Thanh âm của hắn làm cho thân thể của đám người Phong Giản cứng đờ.

Đột nhiên bọn họ hoảng sợ, từ lúc Thủy Lung đến sơn trang, bọn họ rất ít nghe thấy âm thành trong trẻo, lạnh lùng chứa đầy hơi thở nguy hiểm này. Bây giờ, thình lình nghe lại cảm thấy rất đáng sợ.

“Dạ.” Ba người không dám kéo dài thời gian, nhanh chóng dẫn người đi tìm.

Ngõa Lặc Oa bình tĩnh nhìn hồ nước, nhớ tới nàng từng nói chuyện trên trời dưới đất với Thủy Lung. Trong lúc vô ý, Thủy Lung đã hỏi trong sơn trang có hồ nước nào thông với biển hay không? Khi đó, nàng đã bắt đầu nghĩ cách trốn khỏi sơn trang.

Đáng tiếc nàng không biết, cho dù trong núi có vài hồ nước thông với biển cả, nhưng mà lối đi này cũng bị bọn họ cho người canh gác hết rồi. Nếu nàng thật sự dự định từ trong hồ nước này bơi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bắt.

“Chủ nhân, ta vào trong nước tìm thử.” Ngõa Lặc Oa nghĩ tới nội lực của Thủy Lung yếu ớt, Cũng không biết nàng có biết thuật ngừng thở hay không, bị nhốt ở đường thủy quá lớn, cũng có thể.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn qua hồ nước Thủy Lung hay tắm một lúc, gật đầu.

Ngõa Lặc Oa không có đem trang sức trên người lấy xuống, trực tiếp nhảy xuống hồ nước, chớp mắt liền không thấy bóng.

Khoảng chừng nửa nén hương sau, sắc trời đều dần tối, ánh trăng ở chân trời cũng bắt đầu lộ ra.

Mặt hộ gợn sóng lăn tăn, Ngõa Lặc Oa ngoi lên khỏi mặt nước, vẻ mặt thất vọng đi ra khỏi hồ nước, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Thuộc hạ bất lực.”

Cả người nàng đều là ấm ướt, nhưng không hề thảm hại, ngược lại giống như hoa sen mới nở, đặc biệt phong tình.

Đáng tiếc, Trưởng Tôn Vinh Cực đối với cảnh đẹp trước mắt này coi cũng như không.

Ngay từ đầu, khi Ngõa Lặc Oa xin được xuống hồ nước tìm người, hắn cũng không có ôm bất kỳ hi vọng nào.

Ngõa Lặc Oa thấy hắn không nói gì cũng không có trách tội, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Liền dùng nội lực hong khô tóc và y phục. Trưởng Tôn Vinh Cực không đếm xỉa tới, Ngõa Lặc Oa cũng đã quen rồi, nên cũng không có cảm thấy thất bại. Bởi vì nàng nhìn thấy có rất nhiều nữ tử đẹp hơn mình rất nhiều, ở trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn bị hắn coi như là không khí đó thôi.

Nàng còn từng nghĩ rằng, chủ nhân không có tình căn?

Khi Bạch Thủy Lung xuất hiện mọi nhận thức của nàng đều bị phá vỡ.

Nàng thật không hiểu, nhan sắc của Thủy Lung như vậy làm sao có thể khiến cho chủ nhân yêu thích cơ chứ?

Khi nàng im lặng suy nghĩ, Phong Giản và Tiếu Tuyền cũng đã trở lại.

Ngõa Lặc Oa nhìn thấy sắc mặt của bọn họ liền biết, mọi chuyện không được thuận lợi rồi.

Phong Giản nói: “Chủ tử, các con đường xung quanh cũng không có tìm thấy tung tích của Bạch cô nương, nhất định nàng vẫn còn trốn trong sơn trang.”

Tiếu Tuyền nói tiếp: “Căn cứ vào hồi báo của hạ nhân, bọn họ tận mắt nhìn thấy Bạch cô nương vào đây, không có nhìn thấy Bạch cô nương đi ra.”

“Trong rừng hoa.” Trưởng Tôn Vinh Cực mở miệng nói.

Đây cũng là lí do hắn không rời đi chỗ này.

Hắn đoán Thủy Lung có lẽ đang trốn ở chỗ nào đó, bản lĩnh trốn kỹ của nàng ra sao, chỉ có Trưởng Tôn Vinh Cực là rõ nhất. Một khi hắn rời đi, nhất định sẽ tạo cơ hội cho nàng bỏ trốn.

Nhưng mà một nén hương trôi qua, bọn người của Phong Giản cũng không có tìm được tung tích của Thủy Lung.

Lúc này, trên trán bọn Phong Giản đều toát mồ hồi, sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt. Lấy thực lực của bọn họ, đương nhiên không phải vì làm một chút chuyện đã đổ mồ hôi. Chẳng qua là, mồ hôi này là do bị hù dọa mà đổ ra thôi.

Bọn họ đều hiểu rõ, bọn họ tìm rất lâu mà cũng không tìm ra một chút tung tích, lửa giận của Trưởng Tôn Vinh Cực càng lúc càng lớn, tính mạng bọn họ sẽ càng nguy hiểm.

“Bạch Thủy Lung a Bạch Thủy Lung, rốt cuộc cô nương ấy trốn ở đâu?” Phong Giản cười khổ.

Tiếu Tuyền nói: “Chỉ cần chủ tử đem ám vệ sắp đặt ở bên người nàng, hoặc là cho nàng ấy ăn Mê Tung Hương như vậy sẽ không cần lo lắng nàng ấy bỏ trốn.

“Ngươi thì biết cái gì?” Ngõa Lặc Oa cũng là nữ tử, trừng mắt nói: “Đó gọi là tôn trọng. Nếu có một nam tử lúc nào cũng phái thuộc hạ tới giám sát ta, còn cho ta ăn Mê Hương Tung để bất cứ lúc nào cũng có thể bắt ta, như thế có khác gì dùng một sợi dây cột vào cổ thú cưng hay là một con chó đâu?”

Phong Giản mấp máy môi một lúc, cuối cùng không thể nói được lời nào.

Ban đầu, hắn muốn nói, có thể chủ tử không có coi Bạch Thủy Lung là thú cưng hay đồ chơi. Nhưng nghĩ tới mấy ngày qua, Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử với Thủy Lung rất khác biệt, thế nên liền xua tan đi ý nghĩ này.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, bọn họ gần như đem các phạm vi xung quanh hồ nước trong khe núi lật tung lên, cuối cùng cũng tìm ra được một nữ tử. Nhưng nữ tử này không phải là Bạch Thủy Lung, người bọn họ muốn tìm. Lúc tìm ra nữ tử này, nàng ta đang hôn mê nằm ở động, sau gốc cây to.

Nếu như không phải Ngõa Lặc Oa kêu phải tìm cho thật tỉ mỉ mọi ngõ ngách, thì rất khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của người này.

Sau khi Phong Giản làm cho người tỉnh dậy, liền dẫn tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Chủ tử, trong rừng chỉ có nàng ta.”

Nữ tử này là một trong số những người hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung. Sau khi nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực liền vội vàng quỳ xuống đất, đem những chuyện mình biết đều nói ra: “Nô tỳ không biết tại sao đến nơi này, chỉ nhớ Bạch cô nương nói gì đó với nô tỳ… Đúng rồi, nô tỳ ở bên hồ nước cởi y phục, sau đó thì ở rừng cây này,… Sau đó…”

Lời nói của nàng đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, cuối cùng liền hôn mê.

Ngõa Lặc Oa hốt hoảng nói: “Nàng ta trúng Mê Hồn Thuật.”

Trước kia, nàng đã sớm đoán ra Thủy Lung biết sử dụng Mê Hồn Thuật, bây giờ nhìn thấy nô tỳ này, liền khẳng định suy đoán của mình.

Hiện tượng không biết những chuyện mình làm, giống như bị người khác thao túng, chỉ có Mê Hồn Thuật mới làm ra được.

Tiếu Tuyền cau mày, ngập ngừng nói: “Đám người kia tuy nhìn thấy Bạch cô nương nhưng không quen thuộc với Bạch cô nương lắm. Bên trong sơn trang chỉ có Bạch cô nương mặc y phục màu đỏ, không chừng bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng, không nhìn rõ chính diện nên nhận sai người?”

Phong Giản trợn mắt nhìn: “Như vậy, người nọ dùng mê hồn thuật mê hoặc chúng ta, khiến cho chúng ta ở đây lãng phí thời gian. Nhưng mà xung quanh đây đều có bố trí người canh gác, nàng lợi dụng thời gian này chạy ra ngoài cũng sẽ bị bắt lại.”

Tiếu Tuyền dè dặt liếc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đang im lặng suy nghĩ, cũng phân tích: “Người canh gác ở bên ngoài không có một chút tung tích gì, chứng tỏ Bạch cô nương vẫn còn ở trong sơn trang, chỉ là không biết đang trốn ở đâu.”

Ngõa Lặc Oa ngầm trấn an Trưởng Tôn Vinh Cực: “Không cần biết Bạch cô nương trốn ở chỗ nào, chỉ cần nàng ấy không ra khỏi sơn trang là được, qua hai ngày nàng ấy sẽ thua.”

Đáng tiếc, lời này của nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có hiệu quả gì. Chỉ thấy mặt của hắn không một chút thay đổi gì, bí hiểm đến mức người ta không thể nào đoán ra được suy nghĩ của hắn.

Ở đâu? Ở đâu?

Lúc này, trong đầu Trưởng Tôn Vinh Cực đều là câu hỏi này.

Hắn hiểu rõ Thủy Lung hơn đám người của Phong Giản. Biết rõ, từ trước đến giờ nàng luôn lập kế hoạch trước rồi mới hành động, không lên tiếng thì thôi, một khi đã nói thì sẽ khiến người khác phải kinh ngạc. Lần này bỏ trốn, nhất định nàng ấy đã nắm chắc tám phần nên mới dám hành động.

Hắn tự trách bản thân, tức giận chính mình nhất thời mềm lòng, không ngửi ra được mùi hương đặc biệt trên áo khoác màu đỏ nằm trên bờ, ngoài mùi hương đặc biệt trên người của Thủy Lung ra, còn có một mùi hương xa lạ, không rõ ràng.

Hắn rũ mắt xuống nhìn nữ tử hôn mê nằm trên đất, lướt qua y phục của Thủy Lung đang được mặc trên người nữ tữ đó. Một đạo kiếm quang xẹt qua, nữ tử kia liền trở thành người không đầu.

Thân thể của đám người Phong Giản đồng loạt cứng ngắc, cố gắng hô hấp càng nhẹ càng chậm.

Hiện tại, bọn họ không dám nói chuyện, cho dù là một vấn đề nêu ra để bàn hay là một lời an ủi, không ai dám phát biểu. Lúc này, bọn họ cũng vô cùng bội phục và kính sợ Thủy Lung, không biết gan nàng lớn cỡ nào mới có thể ba lần bốn lượt chọc giận Trưởng Tôn Vinh Cực, rồi bình tĩnh đối mặt với lửa giận của hắn, dễ dàng dỗ dành hắn bình phục lại y như cũ.

Bạch Thủy Lung / Bạch cô nương, ngươi rốt cuộc đang trốn ở đâu?

Phong Giản, Tiếu Tuyền, Ngõa Lặc Oa hò hét ở trong lòng, hi vọng Bạch Thủy Lung có thể xuất hiện, đem nam tử đã hóa thân thành Tu La này vỗ về thành trích tiên thanh nhã.

“A Lung…” Một tiếng gọi khẽ, khàn khàn, âm u, trầm thấp, đầy gợi cảm và không thiếu phần nguy hiểm.

Một tiếng này có sử dụng nội lực, với bản lĩnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, đủ để làm cho âm thanh này vang xa khiến cho mọi người trong sơn trang đều nghe được, tất nhiên, kể cả Thủy Lung đang trốn ở chỗ nào đó cũng nghe được.

Phong Giản, Tiếu Tuyền, Ngõa Lặc Oa đều biết chủ tử / chủ nhân tức giận rồi, lời nói tiếp theo chắc chắn sẽ là những lời mang đậm tính chất uy hiếp đối với Thủy Lung.

Bọn họ không dám nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, nên không thấy Trưởng Tôn Vinh Cực mím chặt môi, trong mắt sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Một lúc sau, rốt cuộc Trưởng Tôn Vinh Cực cũng dùng nội lực đem lời nói truyền ra lần thứ hai…

“Hai ngày ngươi sẽ bị đói.”

Ế…khụ khụ.

Phong Giản bị sặc nước bọt của chính mình, không chỉ hắn, mà Tiếu Tuyền và Ngõa Lặc Oa đứng bên cạnh nét mặt cũng giống như vừa bị sét đánh.

“Ngoan, đừng cáu kỉnh nữa.” Trưởng Tôn Vinh Cực chậm rãi nói: “Trong phòng bếp đã làm xong đồ ăn khuya cho ngươi rồi.”

Trong trời đất chỉ còn lại âm thanh của Trưởng Tôn Vinh Cực, âm thanh của hắn vừa biến mất, cả không gian lặng ngắt như tờ, im lặng kỳ lạ.

Trưởng Tôn Vinh Cực đứng yên tại chỗ một lúc, không nghe thấy tiếng Thủy Lung đáp lại, trong lòng hắn cảm thấy chua xót vô cùng, hai mắt càng ngày càng u ám, ẩn ẩn một tia huyết quang lóe qua.

Đám người Phong Giản vốn đã hóa đá lại bị sát khi của hắn làm cho khôi phục lại thần trí, cùng nhau quỳ xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

“Nếu ngươi không tự mình quay trở về, chờ khi ta bắt được, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội chạy thoát nữa.”

“Ta sẽ đem ngươi cột vào trên giường, không cần biết ngươi có đồng ý hay không, hung hăng ‘yêu’ ngươi.”

Vẻ mặt của hắn không chút thay đổi, giọng điệu chậm chạp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lười biếng giống như chưa tỉnh ngủ hẳn, nhẹ nhàng bay bổng truyền khắp sơn trang, nguy hiểm mà lại rất đáng tin.

“Ngươi tốt nhất có thể chạy thoát…”

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ rũ mắt xuống, che giấu hồng quang yêu dị bên trong.

Hắn nghĩ nếu lúc này bắt được Thủy Lung, tuyệt đối sẽ làm được giống như lời đã nói.

Hắn không muốn tổn thương nàng, cũng biết làm như vậy Thủy Lung sẽ tức giận. Nhưng hiện tại, hắn rất tức giận, cảm xúc có chút không thể khống chế được. Trái lại, trong lòng hắn hi vọng Thủy Lung có thể trố thoát khỏi sự đuổi bắt của hắn, như vậy hắn sẽ không làm chuyện tổn thương nàng, mới có thời gian khiến mình tỉnh táo lại.

Được rồi, ở đó…

Đột nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu lên, u quang trong mắt gần như khiến cho ánh trăng u ám. Chớp mắt một cái người đã nhảy lên ngọn cây, nhoáng mấy cái đã không thấy bóng người đâu.

Hắn rời đi không bao lâu, đám người Phong Giản giống như quả bóng xì hơi, mềm nhũn xuống, y phục của bọn họ đều bị mồ hôi thấm ướt.

Vẻ mặt Ngõa Lặc Oa lo lắng, do dự nói: “Chủ nhân, có phải khi nãy chủ nhân lại phát tác?”

“Hình như là vậy.” Tiếu Tuyền nhớ tới luồng sát khí khi nãy hắn cảm nhận được, thấp giọng nói.

Vẻ mặt Ngõa Lặc Oa càng lo lắng hơn: “Chẳng phải là Bạch cô nương lành ít dữ nhiều sao?”

Phong Giản nói: “Ngươi nên ít lo lắng nhiều như vậy đi. Chuyện của chủ tử, chúng ta không thể nhúng tay vào, huống chi lại là chuyện tình cảm.”

Ngõa Lặc Oa hiểu ý của hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn cầu nguyện không cần xảy ra chuyện gì mới tốt.

Cũng không phải vì nàng có nhiều tình cảm tốt với Thủy Lung, chỉ là giác quan thứ sáu của nữ tử cho nàng biết, nếu ngày hôm nay, Thủy Lung thật sự bị Trưởng Tôn Vinh Cực bắt được, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện không tốt. Mặc kệ là đối với Thủy Lung hay Trưởng Tôn Vinh Cực, hoặc là đối với đám thuộc hạ thề sống chết phục tùng là bọn hắn.

Trong đêm tối, ánh trăng sáng tỏ, đem trời đất chiếu sáng rõ ràng nhưng mà có một số chỗ từ đầu tới cuối vẫn tối om không rõ.

Thân hình của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhanh giống ánh trăng, giống như có thể thấy nhưng không thể tìm.

Mãi cho đến mái đình dưới tuyệt nhai, Trưởng Tôn Vinh Cực mới dừng lại một chút, đôi mắt đen láy trong màn đêm quét qua.

Không có.

Chẳng lẽ thật sự đã lên đó?

Chỗ này là tuyệt nhai mà ngày thường bọn họ luyện công. Lấy nội lực hiện tại của Thủy Lung không thể đi lên đó được, mỗi lần đều là hắn ôm nàng lên. Nhưng mà vừa mới nghĩ tới đây, đầu óc hắn liền lóe lên, nhớ tới cái này, hắn luôn cảm thấy mình quên cái gì đó, trong đầu hắn tràn ngập suy nghĩ: Nói không chừng, A Lung có bản lĩnh lên tuyệt nhai, nhưng lại cố ý che giấu.

Tuyệt nhai gần biển, vị trí hẻo lánh, dốc đứng khó leo, đặc biệt là trên đó trống trải, cũng không thể dễ dàng giấu người.

Trưởng Tôn Vinh Cực càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy Thủy Lung nhất định đang trốn ở trên đó.

Nàng luôn luôn không giống người, cách làm cũng trái ngược.

Nghĩ như vậy, Trưởng Tôn Vinh Cực liền chuẩn bị leo lên, trước khi leo lên cũng không biết là xuất phát từ loại tâm trạng gì, sử dụng nội lực khuếch tán âm thanh, kêu to: “A Lung…” Hắn đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy gần đỉnh núi có một bóng đen chợt chui ra, nên quên mất câu nói tiếp theo.

“A Lung!” Trưởng Tôn Vinh Cực phi thân bay lên.

Hắn rõ ràng không nhìn thấy dung mạo lẫn thân hình của người kia nhưng hắn dám khẳng định người này là Thủy Lung.

Lúc này, bóng đen nhanh chóng vọt tới đỉnh tuyệt nhai, đúng là Thủy Lung.

Lấy bản lĩnh leo trèo của nàng để cố gắng leo lên tuyệt nhai, không chỉ phải cố sức leo lên đỉnh tuyệt nhai mà còn phải tránh né người đang đuổi ở phía sau. Lời lúc nãy Trưởng Tôn Vinh Cực nói, nàng đều nghe hết, nhưng không ngờ hắn lại tới nhanh đến vậy, vì để hắn không tìm ra nên nàng mới trốn trong một chỗ tối của vách đá.

Khi phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực có ý lên tuyệt nhai, nàng liền biết không thể trốn nữa, bằng không sẽ không có cơ hội.

Nàng nhảy lên về phía đỉnh tuyệt nhai, cũng không thèm nhìn tới tình huống ở phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới sát mép đình nghỉ mát.

“A Lung, đừng chạy.” Thanh âm của Trưởng Tôn Vinh Cực giống như làn gió truy hồn, gần trong gang tấc.

Thủy Lung không quay đầu lại, nàng biết nếu nàng quay lại thì nàng liền hủy đi tất cả đường lui của mình.

Người này rõ ràng còn giấu giếm thực lực.

Trong lòng nàng suy nghĩ.

Trước đây, tốc độ của người nào đó ôm nàng lên đỉnh tuyệt nhai cũng không có nhanh như vậy, cơ hồ chỉ thở ra một hơi, nội lực và thân pháp mạnh mẽ biết bao nhiêu mới có thể làm được. (Ngữ: -_- tốc độ nhanh, ôm chị đâu có được lâu *nhìn khinh bỉ* ~ ngốc thế.)

Nàng làm sao biết được ngày xưa, Trưởng Tôn Vinh Cực không nhanh như vậy, không phải vì muốn che giấu thực lực. Chỉ là người nào đó ngày thường nhàn rỗi lại thêm tính cách lười biếng, phóng túng, không muốn bởi vì tốc độ quá nhanh mà trúng gió khó chịu. >.

Sắp tới đình nghỉ mát ở tuyệt nhai, bên tai của Thủy Lung cảm thấy có hơi thở, bàn tay trắng nõn như ngọc đưa tới trước người nàng.

Trong nhay mắt chuẩn bị đem nàng bắt lấy, thân thể nhạy bén của nàng nhảy lên cao, xoay người một cái tránh thoát, thân mình nhẹ như yến, linh hoạt di chuyển. Khi rơi xuống mặt đất, nàng quay người lại đối mặt với Trưởng Tôn Vinh Cực gần ngay trước mắt, ánh mắt dịu dàng nhoẻn miệng cười, nụ cười giống như hấp thu hết tất cả tinh hoa của trăng và biển, mềm mại gọi: “Đế Duyên.”

Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người. (TN: =w= dại gái quá đê!!)

Đúng là lúc này!

Thủy Lung nhìn thấy đã đạt được mục đích, thừa dịp hắn ngây người trong chốc lát, nhảy lên hai bước, thả người rơi xuống đình nghỉ mát của tuyệt nhai.

Gió biển thổi lồng lộng vào người, Thủy Lung cũng không sợ hãi.

Kiếp trước, lúc còn ở hiện đại, nàng từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống biển không dưới hai lần.

Biển… mới là nơi sinh sống quen thuộc của nàng.

Nhưng mà nàng nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh như làn gió đuổi theo thì nét mặt không còn nhẹ nhõm như vậy nữa.

“Ta thắng.” Nàng nói với hắn, âm thành mềm mại bị gió mạnh thổi tan thành từng mảnh vụn.

Nhưng, Trưởng Tôn Vinh Cực lại nghe rõ, tốc độ rơi xuống của hắn và Thủy Lung không khác nhau, như là lần trước hạ nhai đi giết Giao Long, dùng thân pháp cao thâm chân giẫm trên không trung cũng như mặt đất, thế nên tốc độ rơi xuống nhanh hơn so với Thủy Lung.

“Ở đây vẫn còn nằm trong phạm vi của sơn trang.” Thanh âm rõ ràng của Trưởng Tôn Vinh Cực truyền vào tai của Thủy Lung, nhẹ nhàng, chậm chạp lại độc đoán: “Mắt của ta nhìn tới chỗ nào, thì chỗ đó đều là sơn trang của ta.”

Thủy Lung cũng không phản bác, nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực sắp bắt được mình, ở giữa không trung xoay người làm cho bản thân rơi xuống nhanh hơn.

Tầm mắt của ngươi có thể nhìn tới chỗ nào thì chỗ đó nằm trong phạm vi sơn trang của ngươi, như vậy ở dưới biển ngươi có thể nhìn thấy được không?

Đây là con đường duy nhất giúp Thủy Lung thoát thân.

Thời gian hai người đối thoại hai câu thì bọn họ cũng đã đến gần mặt biển.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn ra ý đồ của Thủy Lung, hai tay của hắn liền cởi áo khoác ra, cầm áo khoác trong tay hướng về phía Thủy Lung, muốn đem nàng cuộn lại, kéo trở về.

Thủy Lung làm sao có thể chiều theo ý hắn, nhanh nhẹn phản ứng rút ra chủy thủ, cắt đứt trường bào của hắn.

“Cắt bào đoạn nghĩa?” Trưởng Tôn Vinh Cực quét mắt qua trường bào bị cắt rách của mình, nhìn chằm chằm Thủy Lung.

Thủy Lung nghe hắn nói câu này, trong lòng có chút ngột ngạt, cười mà không nói.

Trưởng Tôn Vinh Cực vứt trường bào đi, nói với nàng: “Trường bào này vừa cắt đứt. Cuộc đời này, ta cùng ngươi cũng sẽ không còn là huynh đệ nữa.”

Gió thổi khiến tóc đen của hắn rối tung, y phục tung bay, giống như trích tiên tuyệt thế.

Thủy Lung nghe lời hắn nói, vẻ mặt cũng không thay đổi. Ánh mắt nàng càng lúc càng sâu sắc, khiến người ta cả đời khó có thể quên được. Nàng không cúi đầu nhìn xuống phía dưới nhưng đã cảm nhận được nước biển ẩm ướt quen thuộc, may là không buông lỏng cảnh giác — Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực biểu hiện rõ ràng hắn không có ý định buông tha.

Thủy Lung hiểu rõ, nếu lúc này Trưởng Tôn Vinh Cực ra tay với nàng, chắc chắn nàng không trốn thoát.

Nhưng mà, từ lúc bắt đầu trò chơi, nàng đã ngăn chặn khả năng này xảy ra. Cùng Trưởng Tôn Vinh Cực nói ra quy tắc trò chơi.

“A Lung!” Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ gọi một tiếng, u quang trong đôi mắt tăng vọt, sau đó, một chưởng vỗ xuống biển.

Ầm ầm…Oanh Oanh!

Mặt biển bị đánh, từng cơn sóng dữ dội, to lớn đánh vào chỗ Thủy Lung đang dần rơi xuống, thậm chí còn đem nàng đẩy về phía trên — phía trên nàng chỉ có Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung không ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực còn có chiêu đó.

Hết thảy gần như đã phân ra thắng bại. Thủy Lung cũng không hoảng hốt.

Phù phù phù phù.

Mười hai thân ảnh đột nhiên từ trong biển vọt ra, đánh về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

“Cút!” Cả người Trưởng Tôn Vinh Cực khí thế vô cùng đáng sợ, cuối cùng cũng làm cho mười hai thân ảnh lui sang một bên.

Lúc này, một cái trường tiên bay ra rất nhanh, cuốn lấy vòng eo của Thủy Lung, trong nháy mắt liền đem nàng kéo vào trong biển cả, biến mất.

Trưởng Tôn Vinh Cực hơi sửng sốt nhìn về phía trước, tay phải giống như muốn ôm cái gì đó.

Vừa nãy, hắn vừa đụng tới thân thể ấm áp của nàng, nhưng chớp mắt một cái, người từ trong tay hắn liền bị cướp đi!

Hắn nhanh chóng nhìn ra ngoài khơi, trước sau vẫn không tìm được bóng dáng của Thủy Lung. Khi tay phải định hóa thành chưởng phong đánh về phía mặt biển, đột nhiên ngừng lại.

A Lung ở trong biển…

“Đi.”

Một đạo thanh âm cực nhỏ bị hắn nghe được.

Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn mười hai người đang định rút lui, đôi mắt sâu thẫm dần dần lúc ẩn lúc hiện hồng quang.

Hắn không nói lời nào, thân thể giống như quỷ quái, cầm thanh kiếm Tranh Vanh trong tay, sử dụng chiêu thức của kiếm pháp Thiên Tuyền.

Lúc này, bộ kiếm pháp Thiên Tuyền được hắn sử dụng toát ra sát khí lẫm liệt, vô cùng thất vọng, đau khổ. Khi đám người Phong Giản chạy tới nơi này, nhìn thấy cả người Trưởng Tôn Vinh Cực không hề dính máu đứng trên mặt biển cùng với huyết nhục còn chưa chìm xuống đáy biển.

Bọn họ không dám thở mạnh, giống như tượng đá đứng bên bờ biển.

“Thiêu.” Trưởng Tôn Vinh Cực quăng lại thanh kiếm còn đang nhỏ máu, xoay người rời đi.

Nhìn hắn đi chậm nhưng thoáng chốc liền biến mất không thấy.

Phong Giản đi gọi đám thuộc hạ đốt sơn trang.

Hiệu suất làm việc của bọn họ rất nhanh, một tòa sơn trang rộng lớn trong nháy mắt liền biến thành biển lửa, khói đen ngút trời.

Đột nhiên, Ngõa Lặc Oa nhớ tới gì đó, đối với Phong Giản và Tiếu Tuyền nói: “Đúng rồi, Tây Lăng Vũ vương còn đang ở trong tù!”

Nàng nói xong, bước chân của Phong Giản và Tiếu Tuyền hơi dừng lại, hai mặt nhìn nhau.

Tối hôm nay, bọn họ chịu kích thích hơi bị nhiều nha. Hồi nãy, Trưởng Tôn Vinh Cực kêu đốt sơn trang, lại quên mất trong sơn trang còn có người ngoài ‘làm khách’.

Phong Giản đứng ở xa nhìn về phía sơn trang đang bị đốt cháy bừng bừng, nói với hai người kia: “Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ người đã chết cháy rồi.”

Ngõa Lặc Oa không nói gì, nàng cũng nhìn về phía ngọn lửa đang cháy dữ dội kia, thầm nghĩ: Hôm nay, đúng là một ngày mệt chết người mà. Liền nói: “Ngược lại ta mặc kệ, người kia là do các ngươi bắt về, chuyện này không liên quan tới ta.” Nói xong nàng liền phóng lên ngựa, lao nhanh ra ngoài.

Phong Giản và Tiếu Tuyền đều là người trong giang hồ, lại là hộ về bên người Trưởng Tôn Vinh Cực, đối với chuyện Trưởng Tôn Lưu Hiến sống hay chết cũng chẳng thèm quan tâm. Trái lại, nếu lúc này bọn họ có đi vào bên trong thì cũng chỉ nhìn thấy một thi thể bị cháy sém thôi.

“Nếu như tuổi thọ của hắn còn chưa hết, nói không chừng còn chưa chết.” Tiếu Tuyền thờ ơ nói.

Sau khi bọn họ sai người đốt sơn trang, chuyện của sơn trang bọn họ không còn quan tâm nữa, cũng không tính cho Trưởng Tôn Lưu Hiến một con đường sống. Tuy rằng, đường sống này rất mong manh.

Phong Giản cũng không có ý định tiếp tục tham khảo vấn đề này.

Hai người liền cưỡi ngựa rời đi.

Còn về phần lửa của sơn trang muốn cháy ra sao thì kệ nó, chờ sơn trang bị cháy sạch, tự nhiên sẽ có người tới dập lửa.