Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 113: Ân uy đều có




Edit: Tịch Ngữ

Thủy Lung xuất hiện khiến toàn dân thành Nam Vân chấn động.

Ban đầu bọn họ đều hít thở không thông, mặt dại ra, cả đám nín thở suýt tắt thở luôn, giật mình hoàn hồn mới thở hổn hển không ngừng. Nhưng trong tiếng thở dốc lộ ra đè nén, dường như lo sợ ấm thanh quá lớn sẽ đánh tan hình ảnh ảo mộng trước mắt.

Bọn họ khiếp sợ, bọn họ sững sờ, giờ khắc này mới hiểu được, lời đồn kia không phải là giả, thành chủ của bọn họ thật sự là giai nhân tuyệt sắc. Thậm chí khó có thể hình dung, cái loại tốt đẹp này khó có thể dùng từ để miêu tả rõ. Chỉ có linh khí trong thiên địa mới có thể nuôi dưỡng ra nhan sắc tuyệt thế như vậy.

Trong sự yên tĩnh này, đám người Lục Quyển từng người đi lên đài cao, rất cung kính đứng bên cạnh Thủy Lung.

Bây giờ, Thủy Lung chính thức xuất hiện trước mắt dân chúng thành Nam Vân, đồng thời là ngày cô lập uy.

Thủy Lung đứng trước án kỷ, vẻ mặt ung dung mỉm cười nhìn mọi người: “Ta tên Bạch Thủy Lung, chính là thành chủ thành Nam Vân. Từ khi chiếu chỉ hạ xuống, thành Nam Vân chính thức thuộc về ta. Đúng vậy, ta, không thuộc về Tây Lăng, chỉ thuộc về lãnh địa của ta. Các ngươi có thể hiểu nơi này chính là một quốc gia độc lập, mà hoàng đế của quốc gia này là Bạch Thủy Lung ta, người các ngươi phải trung thành và phục tùng, cũng chỉ có Bạch Thủy Lung ta!”

Lời này nói ra, có thể nói là đại nghịch bất đạo. Cố tình ngẫm lại, không thể tìm ra lỗi trong lời nói của Thủy Lung.

Giống như nàng nói, mảnh đất này chỉ thuộc quyền sở hữu của Thủy Lung. Mặc dù Thủy Lung là người Tây Lắng quốc, chỉ cần nàng không muốn, thành Nam Vân cũng có thể chống lại hoàng quyền Tây Lăng.

Dân chúng thành Nam Vân sững sờ. Bọn họ thật không dám nghĩ, cô gái tuyệt sắc trước mắt cư nhiên có thể nói chuyện bá đạo như vậy. Cố tình giọng điệu của nàng hời hợt, lại khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ không thể nghi ngờ được, mâu thuẫn khiến tâm tình người ta khó chịu, chính là không khỏi im lặng ngây ngô.

Thủy Lung ngồi trên ghế lớn có lưng dựa, ánh mắt chuyển từ người dân phía dưới đến người bọn đàn ông bị trói.

“Trong thành có không ít người từng nghe tin đồn về ta, cũng biết sơ sơ thân phận của ta. Tin đồn có liên quan đến ta_ra làm sao? Tàn bạo, không nhân tính? Giết người như ngóe? Kẻ điên? Người cổ quái?” Nàng cười nhẹ một tiếng, âm thanh rất dễ nghe, khiến trái tim đám đàn ông đều rung động, lại nghe thấy âm thanh u lạnh kì lạ của nàng: “Những thứ này… ta không phủ nhận.”

Mọi người nghe lời này của nàng, khí lạnh tản ra từ lòng bàn chân chui thẳng vào trái tim.

Đám người bị trói trên đài cao càng thêm run sợ.

Thủy Lung nhẹ nhàng chậm rãi cười nói: “Từ khi ta đến thành Nam Vân, mặc dù luôn ở trong phủ thành chủ, không có nghĩ là ta không hay biết chuyện ở bên ngoài. Ta ra lệnh mua lại khế đất của các ngươi, có người cảm kích cũng có người cũng có người hoài nghi, có dụng ý xấu, lòng tham không đáy.” Lúc nói, ánh mắt nàng khẽ lướt qua đám người bị trói kia.

“Trong mắt mọi người, ta là người không biết cuộc sống bên ngoài khó khăn, giả nhân giả nghĩa để thỏa mãn thói hư vinh của mình.”

Hổ Tứ đứng đằng sau nghe lời này, lập tức muốn phủ quyết, miệng vừa mở liền bị người che lại. Người nọ lạnh lùng cảnh cáo cậu, bây giờ không phải lúc cậu nên nói chuyện.

Mặc dù, Hổ Tử không thông minh, nhưng cậu cũng không ngốc, lập tức hiểu rõ ý của người này, xấu hổ cúi đầu không biết làm sao.

Dân chúng dưới đài cao cũng chột dạ cúi đầu. Lời của Thủy Lung đã nói trúng ý đồ của bọn họ. Quả thật bọn họ đều có ý nghĩ này. Hiện tại, Thủy Lung dùng giọng điệu hời hợt nói thẳng ra, bọn họ có cảm giác trốn rỗng bất an như bị người ta khoét tim.

“Các ngươi có ý nghĩ này cũng đúng. Chỉ cần không làm chuyện gây tổn hại đến lợi ích của ta, ta cũng không so đo làm gì. Nhưng có số người được voi lại đòi tiên, ta không có tốt tính như vậy đâu.” Thủy Lung nói.

Đa số người dân đứng bên dưới đều hiểu được ý của Thủy Lung, cũng đoán được nàng muốn làm gì. Những người bị trói trên đài nhất định là những kẻ được voi đòi tiên như nàng nói rồi.

Thủy Lung liếc nhìn về Lục Quyển.

Lục Quyển hiểu ý liền bước lên một bước, mặt lạnh như tiền đem mấy lời đám người bị trói trên đài thuật lại lần nữa, ngay sau đó nói: “Dựa theo pháp luật, kẻ sỉ nhục thành chủ, nhẹ thì bỏ tù, nặng thì xử quyết tại chỗ.”

“Ô ô ô!” Mấy tên đàn ông bị trói trên đài mặt tái nhợt, cũng có kẻ phẫn hận không cam lòng. Đáng tiếc miệng bọn họ bị nhét vải trắng, khiến bọn họ không thể nói được lời nào, chỉ có thể phát ra âm thanh không rõ.

Bầu không khí an tĩnh ban đầu bị thái độ và lời nói lạnh lùng của Lục Quyển dẫn dắt vào yên lặng.

Lúc này bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ, tỉnh lại từ huyền ảo mà Thủy Lung đưa tới, cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.

Giojng nói Thủy Lung nhàn nhạt không lớn, trong bầu không khí vắng vẻ bất kì ai cũng nghe được: “Các ngươi là con dân của ta, ta có trách nhiệm cho các ngươi cuộc sống phồn vinh an ổn, đồng thời các ngươi cũng phải cố gắng thể hiện lòng tín ngưỡng và trung thành của các ngươi.”

Bỗng nhiên, âm thanh của nàng lạnh thấu xương: “Giống như đứa trẻ kia nói, nếu ta muốn đất đai nhà ở của các ngươi, không cần mua cũng có thể cướp bóc trắng trợn, các ngươi có bản lĩnh gì ngăn cản ta? Ta không phải kẻ ngu, chỉ làm người lãnh đạo, cho các ngươi tôn trọng và nhã nhặn, nhưng phần tôn trọng nhã nhặn này chỉ thuộc về con dân của ta, còn người ngoài hay ‘điêu dân’ tổn tại đến ta…”

Thủy Lung không nói rõ với bọn họ, chuyện xảy ra tiếp theo đủ để chứng minh câu trả lời của nàng rồi.

Một lực mạnh từ đầu ngón tay Thủy Lung bắn ra, không có ai nhìn rõ, liền thấy gã đàn ông khỏe mạnh bị bắn xuyên óc, máu tươi phun trào, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không có, liền ầm ầm ngã xuống, bụi bặm văng tứ tung.

Mọi người đầu tiên là ngẩn người, không ai ngờ mọi chuyện sẽ thế này. Có lẽ do tên đàn ông mạnh khỏe kia chết quá nhanh, chết rất đột ngột, khiến bọn họ không có thời gian phản ứng, chờ khi hồi phục tinh thần, lại bỏ lỡ kêu thất thanh, làm tình cảnh càng thêm quỷ dị.

Đối với thành Nam Vân người chết cũng không có gì lạ, thỉnh thoảng sẽ có xác chết vứt trên đầu đường, hoặc là chết đói trong nhà, thậm chí là bị chém chết. Nhưng bị giết trong nháy mắt như gã đàn ông mạnh khỏe kia, đối với người dân thành Nam Vân, coi như là chết bình thường lắm rồi, chưa đủ khiến bọn họ kinh sợ.

Ngược lại điều khiến bọn họ thật sự phải giật mình chính là màn này từ tay Thủy Lung tạo thành.

Thành chủ đại nhân của bọn họ không chỉ có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, mà còn có thân thủ cao thâm, khó lường.

Giờ khắc này, đáy lòng người dân thành Nam Vân rất phức tạp.

Đối với chuyện thành chủ là cô gái, bọn họ cũng không có mâu thuẫn nhiều. Ngược lại thành Nam Vân chính là một thành chết, không có chỗ nào tốt đẹp hết, mặc kệ thành chủ nhà ngươi là nam hay nữ, cuộc sống khó khăn nhất bọn họ cũng đều thể nghiệm qua, không sợ thành chủ làm khó dễ. Nhưng không ai ngờ rằng, thành chủ này cư nhiên mang đến nhiều thay đổi cho bọn họ, không những tiêu diệt khối u ác tính, mà còn đem tiền tài đến cho bọn họ.

Một lần nữa bọn họ cảm thấy may mắn vì thành chủ là cô gái, bởi vì chỉ có con gái mới nhẹ dạ ngu ngốc như thế, làm ra chuyện bốc đồng.

Giờ phút này, đột nhiên bọn họ hiểu ra. Thành chủ bọn họ không nhẹ dạ, không ngốc chút nào. Nàng là vị thành chủ lạnh lùng uy nghiêm, khi cần độc ác tuyệt đối sẽ không nương tay. Nàng chính là vị thành chủ chân chính, không phải cô gái tùy hứng thích làm bậy.

Thành Nam Vân có thành chủ, thành Nam Vân cũng sẽ có quy cũ, sẽ có người trừng phạt kẻ ác làm điều xằng bậy, cũng sẽ có người cai quản thành Nam Vân. Như vậy sẽ mang đến đổi mới cho thành Nam Vân sao? Lại mang đến thay đổi gì cho bọn họ?

Trên đài cao, một người vừa chết đi, những người còn lại đều luống cuống. Cả đám không ngừng kêu ‘ô ô’, còn ngọ nguậy thân thể, muốn thu hút sự chú ý của mọi người, muốn giành được đường sống.

Lúc Thủy Lung giết một người, lại không có tiếp tục rat ay nữa, thản nhiên nói với mọi người: “Vì sao các ngươi bán đi khế đất ta đều hiểu rõ. Ở đây ta nói thẳng luôn, các ngươi muốn rời khỏi thành Nam Vân, ta không ngăn cản, nhưng một khi đã rời đi thành Nam Vân này, các ngươi không còn là người của thành Nam Vân nữa.”

Toàn trường sửng sốt, nhưng không có người phản bác. Dù sao thì trong lòng bọn họ cũng suy nghĩ như vậy, một khi rời khỏi thành Nam Vân, bọn họ không có ý định quay về đây nữa. Có phải là người nơi này hay không, cũng chả còn quan trọng.

Thủy Lung nói: “Hay là các ngươi lo lắng mất đi đất đai nhà ở, các ngươi làm sao sống tiếp ở trong thành Nam Vân. Cái này ta có thể quyết định. Trong mấy năm kế tiếp, thành Nam Vân sẽ kiến nghiệp dài dài, các ngươi có thể có công việc, ta sẽ cung cấp nơi ở và tiền công cho các ngươi, chờ khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, đất và nhà ở các ngươi cũng không thiếu.”

Dân chúng lại ngớ người. Hóa ra thành chủ đại nhân đã sớm sắp sếp mọi chuyện cho bọn họ.

Nhưng rốt cuộc là công việc gì, không chỉ cho bọn họ tiền công còn cho bọn họ nhà ở? Nói như vậy chẳng phải là bọn họ chỉ cần đếm bạc, không có chỗ để tiêu tiền?

Thành chủ đại nhân của bọn họ thật sự không ngu si hử?

Mọi người không nhịn được hoài nghi lần nữa. Nhưng lần này họ chỉ nghi ngờ mà không có ác ý, bọn họ cần tìm một lí do để giải thích nghi hoặc trong lòng thôi.

Thủy Lung sẽ làm chuyện lỗ vốn à? Đáp án đương nhiên là: Không!

Những chuyện này làm bây giờ đều là bỏ tiền vốn, chờ hồi báo trong tương lai thôi.

Hiện tại, thành Nam Vân là một viên ngọc chưa được mài giũa. Để mài giũa viên ngọc này, cần rất nhiều nhân công. Nàng không để người ngoài nắm vững mảnh đất thuộc về nàng, cho nên mới giữ đám dân thành Nam Vân này làm gốc.

Một thành thị cần phải có người, không có người thì làm sao gọi là thành thị được. Chỉ dùng người nàng mang tới, hoàn toàn không đủ để hoàn thành kế hoạch của nàng. Tuy rằng dân chúng thành Nam Vân không đoàn kết với nhau, thế nhưng cuộc sống và hoàn cảnh như vậy bọn họ càng thêm cẩn thận và đa nghi hơn, càng không có lòng trung thành đối với Tây Lăng, cũng không có nhiều tín ngưỡng với quân vương đương triều, dễ dàng bị Thủy Lung bắt gọn đào tạo thành người một nhà.

Nàng tin, hiện tại giữ đám dân này lại làm gốc. Một ngày nào đó thành Nam Vân đi vào quỹ đạo, ân uy nàng đều sử dụng, để đám dân này nhận được lợi ích, đối với những thứ bọn họ tạo nên trong tương lai sau này, nhìn thành Nam Vân từng bước trưởng thành, tuyệt đối sẽ sinh lòng trung thành, đồng thời cũng kính nể đối với vị thành chủ như Thủy Lung.

Mọi việc làm đến nước này đã đủ rồi, Thủy Lung không có ở lâu, sau khi đem sự tình còn lại giao cho Lục Quyển, một mình nàng quay về phủ thành chủ.

Lúc này trở về, người giữ cửa cũng không phát hiện. Chờ khi đến đại viện, thấy Lâu Thiến Trúc đứng ở trong sân.

Chỉ là tình huống của hắn hình như có chút khác thường.

Bên người hắn còn có một cô gái, một cô gái xinh đẹp mặc quần áo màu xanh tím.

Cô gái này có dung mạo tươi đẹp, mũi cao thẳng tắp, màu son như có thể nhỏ ra nước. Một đôi mày cong cong, đôi mắt đáng yêu chỉ cần liếc nhẹ liền khiến đàn ông phải mềm nhũn. Hơn nữa lúc nàng cười, sóng mắt như làn thu thủy, đủ loại thâm tình đong đưa, để người bị nàng nhìn chằm chằm có ảo giác mình bị nàng yêu thương nhung nhớ rất lâu.

Nữ tử như vậy nhìn như vô hại, lại yếu ớt không xương. Đứng cách Lâu Thiến Trúc không gần không xa, vừa đúng thôi. Ngón tay nàng đem cằm Lâu Thiến Trúc nâng lên, cười khanh khách, môi nhẹ nhàng hoạt động, không biết nói lời âu yếm gì với Lâu Thiến Trúc.

Thủy Lung thấy vậy, rất hứng thú đứng ngoài xem trò vui.

Chỉ là ánh mắt sắc bén của Lâu Thiến Trúc liếc cái liền phát hiện nàng đến, kêu: “Thành chủ đại nhân ~~~~”

Giọng điệu này nhão nhoẹt, tựa như con gái nhà lành bị lưu manh trêu ghẹo, giống như vô tội ủy khuất nhờ phu quân nhà mình rat ay cứu giúp. (N: =]])

Khóe mắt Thủy Lung co giật.

Cô gái đang đùa giỡn Lâu Thiến Trúc lại như con mèo dựng lông, tóc gáy dựng đứng, khí chất xinh đẹp trên người không còn sót một mảnh, lúc xoay người nhìn về Thủy Lung, vẻ mặt thuần khiến khỏi phải nói, ngượng ngùng cười với Thủy Lung: “Chủ tử, Hồng Yến không biết…” Không biết người này có quan hệ đặc thù với người TT_TT

Thủy Lung không cần suy nghĩ cũng biết nàng ta muốn nói cái gì.

Nàng chậm rãi nói: “Ta có nói cái gì sao?”

Hồng Yến: “Úi cha.”

Thủy Lung liếc Lâu Thiến Trúc: “Ngươi có thể tùy ý hưởng dụng.”

Hồng Yến lập tức hiểu, quay đầu trừng Lâu Thiến Trúc. Thật không ngờ tên đàn ông thoạt nhìn có vẻ thân thiện lương thiện lại có thể giả bộ y như thật luôn? Hận nhất chính là nàng không có chút nghi ngờ nào hết, nháy mắt liền tin sái cổ!

Lâu Thiến Trúc cố tình gây hiểu lầm bị Thủy Lung vạch trần, nhưng nét mặt không hề lúng túng, đối với Thủy Lung nói: “Thành chủ đại nhân, tiểu sinh không phải là đồ ăn, càng không phải là đồ ăn hợp khẩu vị của Hồng Yến cô nương, sợ là Hồng Yến cô nương ngửi chút thôi cũng khó chịu.”

Hắn cố tình hạ thấp bản thân xuống, Hồng Yến không tìm ra chỗ bắt bẽ. Nếu nàng nói hắn hợp khẩu vị của nàng, chẳng phải càng đánh giá thấp bản thân sao? Tên này thật là gian xảo, mình vừa bị hắn lừa!

Lúc này, câu hỏi của Thủy Lung hấp dẫn sự chú ý của Hồng Yến.

Thủy Lung: “Mọi chuyện làm xong chưa?”

“Dạ.” Hồng Yến nghe tới chính sự, sắc mặt liền nghiêm túc, chăm chú nói: “Thuộc hạ dựa theo mệnh lệnh của chủ tử, đem thư phát ra hết rồi. Cố gắng như vậy, vị công tử kia vẫn đi theo Hồng Yến.”

“Ừ.” Như thế này thật là ngoài dự liệu của Thủy Lung: “Người nọ?”

Hồng Yến bất đắc dĩ: “Người thứ nhất, nghe nói thành chủ không ở trong phủ liền ra ngoài tìm người.”

Nàng ta vừa nói xong, bên ngoài có một người đi vào. Người này cúi đầu đưa thiếp mời lên cho Thủy Lung, rất cung kính: “Chủ tử, có vị công tử họ Đổng dâng thiếp mời.”

Thủy Lung nhận thiếp mời, mở ra xem, nội dung bên trong rất đơn giản. Một thư mời vô cùng đơn giản, mời Thủy Lung đến gặp mặt. Điều đặc biệt chính là, thiệp mời không có ghi thời gian và địa điểm, khiến người ta không khỏi suy nghĩ người viết thiệp sơ ý hoặc là cố tình sơ suất.

Trừ bỏ không có thời gian và địa điểm, lời nói trong thiệp mời rất thành khẩn, khiến người ta không có cảm giác thờ ơ.

Đối với biểu hiện này Thủy Lung có thể hiểu.

Bình thường, người có bản lĩnh đều có sở thích đặc biệt, thủ đoạn chơi đùa đặc biệt ta cũng có.

Thủy Lung xem thiệp mời xong liền ném cho Hồng Yến đang hứng thú đứng bên cạnh.

Hồng Yến cười cực kì xinh đẹp, đọc nội dung trong thiệp xong, đôi lông mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, hướng Thủy Lung nói: “Thuộc hạ phái người đi thăm dò hành tung của hắn?”

"Không cần." Thủy Lung lắc đầu, cười nhạt nói: “Không cần gấp gáp gặp hắn. Hắn là người làm ăn, tất nhiên lấy lợi ích làm chính. Hiện giờ là hắn chủ động cầu kiến ta, bởi vì chưa nhìn thấy lợi ích đầy đủ, chờ khi hắn nhìn thấy, tự nhiên hắn sẽ xuất hiện.”

Hồng Yến bĩu môi: “Đúng là phiền.” Nàng ta nhìn về Thủy Lung, đột nhiên nghĩ: Nếu Đổng công tử gặp chủ tử, có phải hay không vẫn chậm trễ như vậy? Nếu thật sự là như vậy, Đổng công tử cũng coi là nhân vật có máu mặt. Trong thiên hạ này, có bao nhiêu người có thể chống lại sức quyến rũ của chủ tử…. Nam tử có thể đối xử bình thường với chủ tử, ngoại trừ là đoạn tay áo (N: BL á.), thì cũng là người có tâm tính quá sức nguội lạnh. Người như vậy, đều không phải không có ngoại lệ.

Nàng ta không biết, Đổng công tử kia chính là một trong sống những nhân vật như vậy.

Hoàn cảnh thành Nam Vân lộn xộn, không thể nói rõ quá bẩn, nhưng cũng khó tìm được nơi sạch sẽ, chung quanh trống trải lại đầy bụi bặm. Thoạt nhìn có vẻ tiêu điều hoang vắng.

Lúc này, Lục Quyển đã xử lý xong chuyện ở trên đài cao, tất cả các tên đàn ông bị trói, trừ kẻ bị Thủy Lung giết, còn có mấy người không chịu phục bị Lục Quyển giết chết, chỉ còn lại hai người được tha mạng, nhốt vào đại lao.

Sự việc kết thúc, dân chúng rất lâu mới tản ra.

Không có bao nhiêu người chú ý, trong đám đông có ba người ăn mặc không coi là gọn gàng, nhưng cũng không thể coi là cũ nát.

Bốn người này lấy nam tử đội mũ sa làm đầu lĩnh, xoay người rời khỏi đài cao, nhàn rỗi bước trên đường phố vắng lặng, mọi cử động đều phát ra ý vị đặc biệt, giống như đi dạo trong vườn hoa, có chút lười nhác.

Bốn người đi được một đoạn đường, nam tử áo xám đằng sau nam tử đội mũ sa nói: “Bạch Thủy Lung này đúng là diễn trò hay. Nhưng nàng ta nắm giữ thành Nam Vân thì làm sao. Chỉ dựa vào hoàn cảnh và địa lí này của thành Nam Vân, cộng với khí hậu quanh năm ở nơi này, muốn phát triện thật sự rất khó.” Dù miệng nói không thể nhưng lòng hắn lại tin tưởng, hoàn toàn có khả năng.

Nam tử đội mũ sa không nói gì, tiểu nha đầu có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đầu vấn song tấn tiếp lời: “Cái này không nhất định, nếu thành Nam Vân thật sự không có khả năng phát triển, công tử sẽ không cần tới đây. Nếu công tử đã tới, nói rõ thành Nam Vân rất có cơ hội sinh sống, mà còn là cơ hội to nữa chứ.”

Nam tử đội mũ sa nghe vậy quay đầu lại, gõ vào đầu tiểu nha đầu, thanh âm ôn nhuận mang theo ý cười: “Chỉ có ngươi là nhiều lí do.”

“Rõ ràng là vậy mà.” Tiểu nha đầu cười hì hì.

Nam tử đội mũ sa quay đầu lại, cách tầng sa mỏng nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói: “Hoàn cảnh thành Nam Vân không tốt ư? A Nam, ngươi đoán sai rồi. Địa lí thành Nam Vân rất tốt. Từ trước tới giờ, ta luôn có ý hướng đến thành Nam Vân, chỉ là xưa nay chưa có cơ hội đến thành Nam Vân buôn bán, kéo dài đến tận bây giờ.”

Ba người nghe lời hắn nói, đều nhìn lẫn nhau. Bọn họ đều biết công tử không phải người dở hơi. Hắn chỉ là luôn chạy theo sự hoàn mỹ. Hắn có hứng thú với thành Nam Vân, cũng không phải không có cách khiến thành Nam Vân cải tử hoàn sinh, cố tình biện pháp này cũng không phải là tốt nhất, không có cách tốt nhất để thành Nam Vân biến thành thành thị hoàn mỹ nhất, hắn không thể thực hiện được.

Nam tử đội mũ sa cười nhẹ nhàng, nói: “Ta không biết Bạch Thủy Lung đang định làm gì, nhưng từ khi nàng ta thu mua đất đai ở thành Nam Vân, cái dự tính này… Ta có dự cảm, nàng ta sẽ đem đến cho ta một cái kinh hỉ, khiến thành Nam Vân thay đổi hoàn toàn.”

Tiểu nha đầu chu môi, không vui khi thấy công tử của mình đặt nhiều hi vọng cho cô gái khác.

Tuy rằng cô gái kia rất đẹp. Bao gồm cả nàng là con gái cũng kinh hãi khi thấy dung mạo của nàng ta.

“Hi vọng, nàng ta sẽ không làm ta thất vọng.” Nam tử nhỏ giọng thì thào một câu.

Hắn kì vọng nhưng cũng nghi ngờ.

Ngay cả bản thân hắn cũng không có biện pháp tốt nhất, Bạch Thủy Lung thật sự nghĩ ra được, làm được hay sao?