Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 105: Chương 105.2: Họa từ miệng mà ra




Edit: Tịch Ngữ

Bởi vì có mùi hương hấp dẫn, Thủy Lung không cần Trưởng Tôn Vinh Cực dẫn đường, tự giác hướng về phía đó mà đi.

Nhiệt độ trong băng cốc rất thấp, thế nhưng Thủy Lung lại không có khó chịu, ngửi mùi thơm của trái cây kia khiến cơ thể nàng cảm thấy ấm áp, cảm giác rất thoải mái. Làm Thủy Lung cảm thấy tham luyến.

Nàng bước về phía trước, xuyên qua băng tinh, tiếp đó nhìn thấy nơi đá lởm chởm trên nền tuyết. Sai rồi, nói là băng tinh còn không bằng gọi là băng ngọc đi. Băng tinh ngọc thạch ngưng kết, một gốc cây thực vật leo lên phía trên đó.

Cỏ cây bình thường nên sống trong đất bùn mới đúng, nhưng cố tính Phượng Nhãn Quả lại sinh trưởng trên băng, nó giống như đứa trẻ, tham lam hấp thu khí lạnh xung quanh, giống như lấy chất dinh dưỡng từ băng ngọc.

Rể cây của nó giống như dây mây, xanh sẫm có chút đỏ tươi, khắp mình không có một cái lá, chỉ có một trái cây màu vàng đỏ. Quả màu vàng đỏ kia không giống thực vật, ngược lại giống tác phẩm nghệ thuật hơn. Ánh sáng trên người nó còn xinh đẹp hơn cả ráng chiều.

Thủy Lung híp mắt, đè nén chộn rộn trong đáy lòng.

Nàng cảm thấy nội lực trong người vận chuyển nhanh hơn ngày thường rất nhiều, nàng cảm thấy chướng ngại trước đây cũng hơi buông lỏng. Cái này khiến cho Thủy Lung càng không tin tưởng lời Túc Ương nói. Quả thực Phượng Nhãn Quả đối với nàng có chỗ dùng rất mãnh liệt, nàng có một loại trực giác, Phượng Nhãn Quả vốn là một thể bí tịch võ công nàng đang luyện. Thiếu một thứ cũng không được.

Trường Tôn Vinh Cực vẫn nhìn nàng.

Mùi vị của Phượng Nhãn Quả cũng không nồng nặc, ít nhất không thể truyền vào lối vào. Thế mà Thủy Lung không cần hắn dẫn đường vẫn có thể đến đây dễ dàng, để hắn hiểu rõ kì quặc trong đó, cũng biết được Phượng Nhãn Quả đối với Thủy Lung rất quan trọng.

Trưởng Tôn Vinh Cực ngoéo khóe miệng một cái. Phượng Nhãn Quả đối với nàng càng quan trọng thì càng tốt, như vậy nàng có được sẽ càng vui sướng hơn, không phải sao?

“Ngày mai sẽ chín.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn màu sắc bên ngoai của Phượng Nhãn Quả, phán đoán.

Thủy Lung lắc đầu, nói: “Bảy canh giờ.” Trực giác mười bốn tiếng đồng hồ, Phượng Nhãn Quả đã chín mùi.

Trưởng Tôn Vinh Cực không có hoài nghi tìm tòi nghiên cứu câu nói của nàng, đem tay nàng nắm lấy, phát hiện tay nàng không lạnh một chút nào, nhiệt độ vừa vặn nên hắn không có truyền nội lực cho nàng, nhưng mà cầm tay nàng rồi lại không chịu buông.

“Đi lên trước dùng bữa.”

Thủy Lung liếc nhìn Phượng Nhãn Quả, sốt ruột cũng không làm được gì, gật đầu đáp ứng.

Lần này, Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn đi lên ôm nàng đi. Thì ra, Trưởng Tôn Vinh Cực đã chế tạo chỗ dừng chân ở đây, nhưng rất khó chú ý trong bóng tối. Chắc là Trưởng Tôn Vinh Cực hay nghỉ ngơi ở đây mỗi khi đến.

Thủy Lung suy nghĩ, hèn chi Liêu Ngân không chút lo lắng bảo vật bị người ta trộm mất. Đúng là Phượng Nhãn Quả được giấu ở nơi rất khó tìm. Ở đằng sau thác nước, trong hang động lại có mê cung, kế đó là vực sâu ở cuối đường. Nào có ai vô duyên vô cớ nhảy xuống vực thẳm, cho dù nhảy cũng sẽ không tìm ra phương hướng và chỗ dừng chân, chỉ có một con đường chết mà thôi.

Lúc hai người trở lại Lan Viễn sơn trang, Liêu Ngân vẫn quỳ gối ở chỗ cũ, chỉ là không thấy bóng dáng của Liêu Vân Vân.

Phong Giản biết Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung chưa có ăn cơm. Bây giờ liền hỏi thăm một câu, sau khi nhận được câu trả lời liền xoay người chuẩn bị rời đi. Liêu Ngân quỳ ở nơi đó, muốn mở miệng nói cái gì đó lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ sợ chọc cho Trưởng Tôn Vinh Cưc tức giận thêm.

Chờ sau khi ăn uống no nê, Thủy Lung liền đi dạo ở chung quanh, Trưởng Tôn Vinh Cực vốn muốn cùng đi với nàng, lại bị bồ câu đưa thư giữ lại.

Thủy Lung làm bộ như không thấy ánh mắt chờ mông của Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, hi vọng nàng ở lại cùng hắn xử lý công việc. Hững hờ dùng khinh công rời đi, biến mất khỏi tầm mắt hắn. Khiến Trưởng Tôn Vinh Cực buồn bực. Giận chó đánh mèo lên đầu con bồ câu đưa tin vô tội kia, giọng nói lạnh như băng ra lệnh cho Phong Giản: “Nướng.”

Khóe mắt hắn giật giật, yên lặng đáp ứng. Trong lòng rầu rĩ, từ khi chủ tử bị tẩu hỏa nhập ma, tính cách vẫn khiến người ta kính nể bí hiểm, lười biếng lạnh nhạt như trước. Nhưng liên quan đến Bạch Thủy Lung, tại sao lại thể hiện tính trẻ con hả?

Ban đầu, còn có thể không nhìn ra, nhưng hai lần, ba lần, bốn lần, nếu vẫn không nhìn ra thì đó chính là kẻ đần!

Phong Giản cầm lấy con bồ câu đưa tin đáng thương, kêu rít trong lòng: Chủ tử, hành động như vậy, thật sự tổn hại đến hình tượng của ngài!

Liêu Ngân không biết chuyện Phong Giản đang xoắn xuýt, hắn thấy hình như Trưởng Tôn Vinh Cực đã quên mất sự hiện diện của chính mình. Vừa mừng vừa lo. Lúc này, hắn mới nhỏ giọng: “Phong Giản đại nhân, Lan Viễn sơn trang có không ít người đến đây, người xem…nô tài có nên đi xử lí công chuyện không?”

Phong Giản nhìn về phía hắn, phất tay.

Vẻ mặt Liêu Ngân cười tươi rói giống như được đặc xá, lảo đảo nghiêng ngã đứng lên, đi ra bên ngoài.

Trường Tôn Vinh Cực ở lại làm việc. Thủy Lung ra khỏi cửa thì không có nhìn thấy người. Ước chừng mười phút sau, mới nhìn thấy cảnh vật khác và người giang hồ.

Ở đây không có phồn hoa như hoàng thành Tây Lăng. Con người cũng không có ăn mặc tinh xảo như người ở hoàng thành, còn rất nhiều đầu tóc bù xù, quần áo đầy bụi, vừa nhìn thấy liền biết là người phiêu bạc giang hồ, không có tiền tài cũng không có để ý nhiều thứ.

Nhìn đa số bọn họ mà nói, Thủy Lung không ngừng nghe được vô số phiên bản chuyện Liêu Ngân quỳ gối trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực. Suy đoán về thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực, cùng với chuyện tin đồn bảo vật là thật hay giả.

“Mau nhìn, mau nhìn, lại đánh nhau!”

“Ha ha ha, có ý tứ, ta cũng đến!”

Đột nhiên đám người náo nhiệt lên, sóng triều vọt tới phía trung tâm.

Thủy Lung nhún chân một cái, cả người liền dừng trên núi giả. Nàng nhìn về phía đám người kia. Nàng phát hiện mọi người đang vây xem nhìn hai người đang chiến đấu với nhau, cẩn thận lắng nghe tiếng huyên náo của đám người, mới biết thì ra là một trò vui, còn có tiền đặt cược.

Đúng lúc nàng nhàn rỗi không có chuyện gì để làm, nàng yên lặng ngồi trên núi giả làm quần chúng,tham gia náo nhiệt.

Cách đó không xa, Thích Tu Kiệt cũng chú ý đến bên ồn ào đó, đối với cô gái bên cạnh hỏi: “Đây là?”

Bên cạnh hắn là một cô gái áo hồng, dung mạo bình thường, nhưng khí chất mềm mại, ánh mắt sợ hãi giống như tiểu bạch thỏ, ngược lại lại có vài phần hàm súc. Nhưng cẩn thận nhìn lại, chỉ là thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi, rất là trẻ con.

Thiếu nữ này tên là Liêu Hiểu Châu, là con gái thứ hai của Liêu Ngân.

Liêu Hiểu Châu dường như không dám nhìn Thích Tu Kiệt, gương mặt đỏ ửng nói: “Là bọn họ tự động tổ chức đánh lôi đài, đấu võ.”

Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng, mềm mại, không biết là không thích nói chuyện hay là không có ý nói nhiều.

“À.” Thích Tu Kiệt không hề có hứng thù nhìn đám đông ầm ĩ. Hắn hỏi ý Liêu Hiểu Châu chỉ vì kiếm đề tài. Cô gái này có bộ dạng rất tầm thường, nhưng tính cách đơn thuần lại xấu hổ, thỉnh thoảng trêu chọc một chút thật dễ chịu.

Bất ngờ, một bóng dáng đỏ như lửa đập vào khóe mắt hắn.

Thích Tu Kiệt không khỏi quay lại nhìn lần nữa, chỉ thấy bóng dáng mặc hồng thường lười biếng ngồi trên núi giả, dáng vẻ ung dung thoải mái, phác họa ra đường cong tốt đẹp trên người nàng, cần cổ trắng ngần tắm dưới ánh nắng càng thêm mươt mà rung động lòng người, tầm mắt chuyển lên, lại thấy làn da vàng như nghệ của nàng.

Thích Tu Kiệt nhìn chằm chằm cần cổ mê người kia, thỉnh thoảng lại nhìn lên làn da vàng trên mặt nàng, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Nói không chừng, cô gái này thật sự mang mặt nạ da người, tháo mặt nạ xuống có lẽ là gương mặt xinh đẹp động lòng người.

Dù sao thì dùng ánh mắt nhìn người của hắn mà nói, liếc một cái liền nhìn ra được dáng người dụ hoặc của cô gái, khí chất phi phàm, làm sao lại có dung mạo xấu xí được chứ?

Trong ánh mắt hắn lóe lên hứng thú, liền đi về phía Thủy Lung.

"Lung cô nương."

Thanh âm dịu dàng, nhã nhặn từ phía dưới truyền tới, Thủy Lung liếc mắt nhìn xuống liền thấy người quen. Đầu óc lóe sáng, lập tức nhớ ra người này chính là Thích Tu Kiệt, người đã giải đáp thắc mắc cho nàng dưới chân núi.

"Có chuyện?" Thủy Lung mỉm cười trả lời. Ánh mắt thản nhiên liếc về cô gái áo hồng bên cạnh hắn.

Cô gái này không phải là cô gái mà hắn mang theo bên người. Bộ dạng nàng kia xinh đẹp hơn cô gái này, trái lại tâm tư không đơn thuần như cô gái này. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn luống cuống, gò má đỏ bừng của cô gái áo hồng, chỗ nào cũng tiết lộ vẻ yếu đuối của nàng ta.

Thích Tu Kiệt thấy nàng cười, ánh mắt liền sáng lên. Mặt dù biểu tình cũng như vậy, nhưng khi cười càng có chút mùi vị.

“Không có chuyện gì. Chỉ vì thấy Lung cô nương ở chỗ này một mình nên tại hạ mới kêu lên một tiếng.” Thích Tu Kiệt không thích ngửa đầu, thấy Thủy Lung không có ý định xuống đất, đành tự mình nhảy lên núi giả, ngồi bên cạnh nàng, nhìn một vòng chung quanh, giống như tùy tiện hỏi: “Vị công tử đi cùng Lung cô nương đâu?”

Thủy Lung không có hứng thú nói hành tung của Trưởng Tôn Vinh Cực cho người xa lạ biết, lắc đầu! lại nhìn cô gái áo hồng bên dưới càng luống cuống, nhíu mày cười nhìn Thích Tu Kiệt: “Đem mĩ nữ vứt bỏ một bên, cũng không phải là hành vi của…quân tử.” Nàng vốn định nói là thân sĩ, nửa đường lại sực nhớ, người ở nơi này có lẽ nghe không hiểu.

Liêu Hiểu Châu nghe Thủy Lung nhắc tới mình, càng thêm hoảng loạn: “Ta…không..”

Thích Tu Kiệt ngẩn ra. Sau đó, cẩn thận quan sát Thủy Lung, ý tìm tòi trong đáy mắt càng sâu. Rõ ràng là dung mạo Chung Vô Diệm, cố tình một cái nhíu mày, một cái liếc mắt của nàng, đều hết sức phong tình.

Hắn muốn gần gũi với Thủy Lung, đương nhiên sẽ không để lại ấn tượng xấu với nàng. Nhìn Liêu Hiểu Châu cười nói: “Là ta sơ ý.” Ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Liêu Hiểu Châu: “Liêu cô nương, nơi này cũng gần đại sảnh đãi tiệc, ta không thể đưa nàng đi nữa, Liêu cô nương có thể tự mình đi được chứ?”

Liêu Hiểu Châu không ngốc, nghe xong liền nói: “Có thể.” Nói xong liền đỏ mặt, xoay người nhanh chóng rời đi.

Thủy Lung nhíu mày, nàng không có hứng thú nghiên cứu tìm tòi Thích Tu Kiệt có thật là ‘đơn thuần’ đưa tiễn Liêu Hiểu Châu không? Nhưng hiểu rõ, hiện tại Thích Tu Kiệt đột nhiên kêu Liêu Hiểu Châu rời đi, bản thân hắn lại ở lại với nàng, rõ ràng là có mục đích với nàng.

Mục đích này là cái gì,Thủy Lung thật sự không có tự kỉ về bản thân.

Nàng không dám thừa nhận mình là người ai cũng phải mê luyến, sức quyến rũ bắn ra bốn phía. Không đủ sức hấp dẫn, dựa vào khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường được hơn nữa, bị nam nhân nhớ thường mới là lạ.

Thích Tu Kiệt thấy Liêu Hiểu Châu rời đi, chủ động khơi mào trọng tâm câu chuyện: “Lần đầu tiên gặp ta đã thấy Lung cô nương và vị công tử kia có khí chất bất phàm, không giống như người giang hồ. Không biết Lung cô nương là người của đại gia tộc nào? Hay là nhà quyền quý?”

Thủy Lung cười nhạc: “Ngươi đoán thử xem?”

Thích Tu Kiệt không nghe được câu trả lời chính diện của Thủy Lung cũng không có tức giận, ngược lại còn nghiêm túc trả lời: “Cô nương không sử dụng võ công, ta thật sự không đoán được cô nương thuộc dòng tộc nào trong giới võ lâm, càng không đoán được môn phái của cô nương. Nếu nói là người quyền quý, ta đoán cô nương là hoàng thân quốc thích của hoàng thất Tây Lăng.”

Thủy Lung kinh ngạc chớp mắt: “Lí do?”

Thích Tu Kiệt nhìn vẻ mặt của nàng, đáy mắt hiện lên chút đắc ý, không ngờ y chỉ tùy tiện đoán vài cái liền đoán trúng được vài phần.

“Lung cô nương không nói họ tên cho ta biết, chỉ nói một chữ Lung. Trong thiên hạ, người của hoàng thất đều dùng rồng để đại biểu thân phận, hơn nữa cô nương và vị công tử kia có khí chất bất phàm, hành vi cử chỉ đều tao nhã lịch sự lại quý phái. Ra tay hết sức hào phóng, cho nên ta mới đoán như vậy.”

Thủy Lung cười khẽ: “Những gì ngươi nói đều là hắn, không có liên quan gì đến ta.”

Nàng nhớ đến hành động cầm nguyên bình nước uống, tuyệt đối không thể gọi là hành vi tao nhã lịch sự. Dung mạo bất phàm gì chứ? Dung nhan của nàng mà coi là bất phàm, như vậy người trong thiên hạ đều có thể tự xưng là tuyệt sắc. Ra tay hào phóng? Tất cả đều không liên quan nàng.

Thích Tu Kiệt híp mắt lại, đột nhiên nhích lại gần nàng, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là có quan hệ.” Vừa mới xít lại gần, y liền ngửi được mùi hương đặc thù trên người nàng, cảm thấy mùi thơm này rất đặc biệt, không giống huân hương, chẳng lẽ là hương thơm trời sinh đã có?

Trong mắt Thích Tu Kiệt hiện lên hưng phấn, thầm nghĩ biết đâu cô gái này chính là một giai nhân tuyệt sức, càng muốn tới gần trộm hương một chút.

“Lung cô nương, nàng không cần che giấu.”

Thủy Lung nghe vậy càng thấy buồn cười: “Che giấu cái gì?”

Thích Tu Kiệt dùng ánh mắt hài hước nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, giống như muốn nhìn xuyên qua lớp da ngoài của nàng để nhìn dung mạo thật bên trong: “Con gái đều thích chưng diện, Lung cô nương lại cố tình khiến bản thân xấu đi, e là không muốn người ta nhìn thấy.”

Thủy Lung cuối cùng cũng hiểu ý hắn. Nhìn bộ dạng tự cho là đúng của Thích Tu Kiệt, nụ cười trên môi Thủy Lung vẫn không đổi, nhiệt độ trong mắt từ từ thấp xuống, biến thành hầm băng, để lộ tiếng cười nhạo lạnh lùng sắc bén.

Thích Tu Kiệt nhận ra ánh mắt khác thường của Thủy Lung, nụ cười trên mặt không duy trì được nữa. Ánh mắt tà nghễ của đối phương, còn khó chịu hơn cả việc bị coi thường, ánh mắt này khiến y cảm thấy bản thân giống như con khỉ nhảy nhót làm trò mua vui.

Y không nhịn được tức giận, nàng dựa vào cái gì mà nhìn mình như vậy?

Nhưng mà, cư xử với mĩ nhân, đặc biệt là mĩ nhân tuyệt sắc, từ trước đến nay Thích Tu Kiệt đều rất thương hoa tiếc ngọc. Bởi vậy, hắn đè nén khó chịu trong đáy lòng, vẫn mỉm cười với Thủy Lung: “Lung cô nương giả bộ như vậy, có lẽ là muốn tránh khởi phiền phức. Còn chứng tử vị công tử kia không có đủ năng lực để bảo vệ cô nương. Nếu như là ta, ta sẽ không để nữ nhân của mình bị uất ức. Nếu có người dám ao ước đến vẻ đep của nàng, ta sẽ giải quyết hết bọn họ.”

Tuy rằng hắn suy đoán Thủy Lung là thân thích của hoàng gia, cho nên mới có tình lấy lòng Thủy Lung. Nếu nói Trưởng Tôn Vinh Cực là hoàng thân quốc thích, ngược lại hắn thấy tin tưởng hơn nhiều, nhưng nghe lời nói của Thủy Lung, y cảm thấy nàng giống như một gã cơ thiếp được cưng chiều hơn. Nên lời nói cũng tùy ý trắng trợn hơn nhiều.

Thủy Lung hiểu được mục đích của Thích Tu Kiệt, trong mắt hiện lên tia tối tăm. Nụ cười trên mặt không được rõ ràng lắm, nhưng lại sinh ra vài phần ý nhị tao nhã.

Thích Tu Kiệt thấy vậy càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cảm giác bản thân làm rung động được mĩ nhân, nụ cười tươi càng thêm đắc ý.

Thủy Lung cầm một cục đá lên tùy ý ném đi, cười khẽ nói: “Ý của ngươi chính là…ngươi rất lợi hại?”

Thích Tu Kiệt giả vờ khiêm tốn: “Đủ để bảo vệ người mình yêu mến.”

Thủy Lung híp mắt, thanh âm càng mềm mại: “Vậy ngươi chứng mình đi.”

“Chứng minh bằng cách nào?” Thích Tu Kiệt nháy mắt, chợt trước mắt có chút mơ hồ, tầm mắt chuyển lên cục đá, cùng với khuôn mặt thản nhiên cười yếu ớt, đúng là rất đẹp.

Thủy Lung nói: “Dùng năng lực của ngươi, khiêu chiến tất cả những người có mặt ở đây?”

“Được.” Thích Tu Kiệt lên tiếng, liền đứng dậy, bay vào khoảng sân trống thi đấu bên dưới, cất cao giọng nói: “Hôm nay ta dùng năng lực của chính mình, khiêu chiến toàn bộ mọi người.”

Y vừa gật đầu, toàn trường đều yên tĩnh. Ngay sau đó tiếng cười vang lên kèm với tiếng mắng chửi.

“Người kia là ai? Sao lại ngông cuồng như vậy?”

“Ha ha, hắn không phải là bị ngu chứ?”

“Hắn là ai, thật sự là coi trời bằng vung.”

Thích Tu Kiệt giống như bị âm thanh nghị luận bên dưới kích thích, hướng mọi người cười nhạo một tiếng, giọng điệu trào phúng: “Các ngươi sợ à? Nếu sợ thì mau cút, đừng ở đây làm dơ bẩn mắt ta!”

Tiếng ché nhạo vừa nói ra, lập tức rước lấy mọi thù hận của mọi người.

Thủy Lung ngồi trên núi giả, thích ý nhìn tuồng hài, khẽ vứt cục đã trong tay, thỉnh thoảng giống như ám chỉ thôi miên sâu sắc với Thích Tu Kiệt.

Khi một người cố tình gây hấn với người khác, bất cứ lời nói khó nghe nào cũng nói ra được. Mọi người ở đây đều là người trong giang hồ, vừa nhìn thấy trang phục của Thích Tu Kiệt liền biết đối phương là người phú quý. Không ít người ghen ghét đố kị nhưng lại không dám ra tay, sợ chọc phải thế lực đằng sau Thích Tu Kiệt, tránh cho bản thân gặp phiền phức. Vì vậy, Thích Tu Kiệt càng khiêu khích táo bạo hơn, vẻ mặt mọi người đều khó coi, nhưng thủy chung vẫn không ra tay.

Thủy Lung làm sao có thể để trò hay này kết thúc như vậy? Búng ngón tay một cái, một cục đá liền đánh về phía Thích Tu Kiệt, khiến đai lưng của hắn bị cắt đứt, xiêm y trên người liền mở ra, dáng vẻ rất chật vật.

Mọi người đều ngẩn người, sau đó đồng loạt cười to.

Vẻ mặt Thích Tu Kiệt tức giận, không chờ bọn họ ra tay trước, chính y liền xông vào đám người.

“A a a a.” Tiếng kêu sợ hãi của mọi người vang lên, đồng thời liền rối loạn.

Cảm thấy Thích Tu Kiệt động thủ, mọi người còn cố ý nhân nhượng hắn. Nhưng qua một thời gian, máu huyết trong lòng mọi người đều dâng lên, một, hai, ba người… càng ngày càng nhiều người chủ động đánh tới Thích Tu Kiệt.

Một trận hỗn chiến bắt đầu.

Thích Tu Kiệt bị mọi người quần ẩu. Không cần tiếp tục ám chỉ nữa. Trong tình huống này, dù Thích Tu Kiệt tỉnh táo lại cũng hết cách, y bị mọi người đánh đến mức không kịp trở tay. Mọi người cũng không vì vậy mà buông tha cho y.

Trong hỗn chiến, đương nhiên chỉ có Thủy Lung là coi như người ngoài. Trên một thân cây khác, Phong Giản đứng gần đó. Y nghe theo mệnh lệnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, đến săn sóc Thủy Lung, không để nàng bị người khác bắt nạt. Tuy Phong Giản cảm thấy, Thủy Lung bị người khác bắt nạt là chuyện không thể xảy ra. Nhưng hắn lại không thể cãi lời Trưởng Tôn Vinh Cực , đương nhiên phải tới.

Lúc hắn đến liền phát hiện đoạn đối thoại giữa Thích Tu Kiệt và Thủy Lung, nhưng không có đứng ra ngăn cản. Sau đó nhìn một màn trước mắt này, tâm liền không nhịn được rét lạnh, nghĩ: Quả nhiên, hắn đoán không sai, Bạch Thủy Lung làm sao bị người ta bắt nạt được, hoàn toàn không thể!

“Đông đông đông…” Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên.

Những người đang quần ẩu bên dưới cũng yên tĩnh vì như vậy.

Mọi người đều tản ra, để lộ ra khuôn mặt bị đánh bầm dập như đầu heo của Thích Tu Kiệt.

Võ công của hắn không tệ, nhưng một tay khó chống lại quần hùng. Ban đầu y còn có thể chiếm ưu thế, nhưng cuối cùng lại bị đánh tả tơi. Y vốn có lòng rời đi, nhưng mấy cái tên vô sỉ này nắm chặt áo y, cứng rắn không cho hắn bỏ chạy.

Lúc này, mặt mũi y bầm dập đến khó coi, không còn thấy dáng vẻ anh tuấn như hồi nãy nữa. Quần áo tán loạn trông rất nhếch nhác, vạt áo đều dính bùn đất.

“Các ngươi!!!” Thích Tu Kiệt cắn răng nghiến lợi rống giận, mặc dù muốn nói lời nói độc ác, chợt cảm thấy phần dưới mát lạnh… Lời sắp ra khỏi miệng bị nghẹn lại, cúi đầu nhìn xuống, mới thấy quần của mình bị tuột tự bao giờ, lộ ra một đôi chân trăng nhẵn. Nếu như vạt áo của hắn không đủ dài, e là…

Mặt Thích Tu Kiệt đột nhiên đỏ bừng, giống như đít khỉ.

“A!” TRong đám đông có một ít con gái, mỗi người đều thất kinh kêu lên.

Đột ngột, Thích Tu Kiệt nhớ tới điều gì đó, nhìn về phía núi giả, lại không thấy ai hết.

Không biết Thủy Lung bỏ đi từ khi nào, nàng rời đi tựa như áng mây trôi.