Trâm này được đặt tên là Bát Vân
Ngọc Đế ra lệnh, Bạch Trạch phải chấp hành. Muốn trong vòng ba ngày dạy cho bọn trẻ kỹ năng vốn có, hiển nhiên là không thể thực hiện được, nhưng dùng để khoa chân múa tay ra dáng thì vẫn có thể.
Bạch Trạch để các bạn nhỏ đứng xếp thành hàng, vuốt cằm suy nghĩ cẩn thận một lát.
Lão Quân mặc đạo bào ngẩng đầu lên nhìn y, giọng toàn mùi sữa nói: “Ta biết luyện đan, không cần ngươi dạy.” Nói xong, giơ giơ lò luyện đan trong tay lên.
“Ừ, Lão Quân đỡ lo nhất.” Bạch Trạch xoa xoa đầu nhỏ của Thái Thượng Lão Quân, trong lòng âm thầm đắc ý một phen, nhìn quanh tam giới, cũng chỉ có y là sờ được đầu Lão Quân.
“Ta, ta cũng biết!” Lý Tịnh đang cúi đầu loay hoay bảo tháp ngay lập tức giơ tay.
“Ngươi biết cái gì?” Lão Quân nhìn hắn đầy ghét bỏ.
“Cái gì ngươi biết ta cũng biết!” Lý Tịnh bận thả hồn nên ban nãy không nghe thấy gì, nhưng bản năng không muốn thua kém, nhắm mắt nói bừa.
Vương Mẫu ngậm một đầu ngón tay, chớp chớp mắt với Bạch Trạch. Thiên Tôn thì lại đứng khoanh tay, mặt không cảm xúc, chẳng nói năng gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước hết vẫn nên dạy Vương Mẫu vẽ mây, không thể lại thả ra đám mây đùi gà nữa. Nếu đã thế, bài học hôm nay cứ quyết định vậy đi.
Bạch Trạch tiện tay kéo một mảng mây xuống, cục bông trong tay y bốc hơi nước, biến thành từng tờ từng tờ giấy trắng. Bạch Trạch đem giấy mây phát cho các bé con, để mọi người học vẽ.
“Đám mây a, cũng không có hình dạng nhất định, nếu vẽ quá sức tỉ mỉ ngược lại trông không đẹp, cứ tùy tiện nguệch ngoạc mấy nét là được rồi.” Bạch Trạch nói, dùng bút vẽ mẫu lên trên giấy, nét mực nhàn nhạt lan ra, tầng tầng mây trôi xuất hiện.
Ngọc Đế nói Bạch Trạch có thể phụ trợ tất cả mọi người, kỳ thực cũng không phải nói quá, con thần thú này có năng lực thích ứng rất mạnh, hơn nữa trăm ngàn năm qua đã tiếp xúc với đủ loại thiên thượng nhân gian, nên sẽ không gục ngã.
Các bạn nhỏ rất có hứng thú với tiết vẽ tranh kiểu này, từng người từng người cúi đầu chăm chú vẽ. Thiên Tôn cẩn thận liếc nhìn tranh Bạch Trạch vẽ, từng nét từng nét học hết sức nghiêm túc, Bạch Trạch cảm động muốn khóc, chỉ có mỗi Thiên Tôn là ủng hộ mình như thế.
Lão Quân nắm chặt bút, vẽ được hai đám mây, rồi thì bắt đầu vẽ vòng tròn, nói một cách chính xác thì đang vẽ tiên đan, một vòng rồi hai vòng, cuối cùng còn đặt tên cho mỗi cái, cái này là đan Thông Thiên Thái Cực, cái kia là thuốc Cải Tử Hồi Sinh. Vẽ xong, liền đem kéo mấy cái vòng kia ra, biến thành từng mảnh từng mảnh tròn nhỏ.
Lý Tịnh thì vẽ người trên giấy, rất nhiều rất nhiều người be bé cầm đao xông lên, liên tiếp vọt tới Lão Quân trên giấy.
“Ngươi sao lại vẽ ta ở trên đó!” Lão Quân rất không vui, cầm lấy một miếng giấy nhỏ, vỗ bộp phát vào người be bé kia: “Cho ngươi một viên đan nổ tung, nổ cho đầu ngươi nở hoa!”
“Ta còn thiên quân vạn mã, ngươi chờ!” Lý Tịnh nói, kéo mấy người be bé trên giấy của mình xuống, liều chết chạy đến trước mặt Lão Quân. Lão Quân lập tức lấy ra một đống mảnh giấy tròn, tới một người đập một người, hai bé đánh nhau khó mà tách ra.
Bạch Trạch giật giật khóe miệng, ngồi xổm cạnh người Vương Mẫu, thấy nàng cúi đầu, không vẽ tranh cũng không chơi đùa, liền nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao thế?”
“Ta không cần mấy thứ vẽ vời này.” Vương Mẫu đem giấy trước mặt đẩy ra, có chút không vui.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Bạch Trạch nháy mắt mấy cái, đã thấy Vương Mẫu rút từ trên đầu xuống một chiếc trâm vàng, chiếc trâm kia nhìn hình dáng rất đơn giản, chỉ khảm bảo thạch ngũ sắc ở đuôi.
Bạch Trạch không hiểu gì, nhìn về phía Thiên Tôn.
“Trâm này tên là Bát Vân (rẽ mây).” Phù Lê liếc nhìn hai người họ một cái, lạnh nhạt nói. Thứ Bát Vân vẽ ra, chính là mây trên ba mươi ba tầng trời, mỗi ngày đám mây trông ra sao, đều do trâm này quyết định.
“Trước tiên không cần dùng cái này vội, chờ ngươi học tốt…” Bạch Trạch chưa nói xong, Vương Mẫu đã vẽ lên giấy, trâm vàng mỗi nét mỗi nét, đều hiện ra đồ án màu vàng óng, vài ba nét, liền vẽ ra một con thú nhỏ tròn vo lông xù, bé cưng thân sư tử sừng dê, nhìn thế nào cũng giống Bạch Trạch.
Chờ nét bên trái và nét bên phải chạm nhau, toàn bộ đồ án đột nhiên phát sáng, biến mất không còn tăm hơi, khoảng chừng một phút sau, trên trời xuất hiện một bé mây Bạch Trạch tròn vo lông xù.
Đồ án này sẽ được truyền trực tiếp tới nơi của Chức Nữ, trong nháy mắt sẽ dệt xong mây thành hình dáng Vương Mẫu vẽ ra. Nếu trong tình huống bình thường, Vương Mẫu luôn chỉ tùy tiện ngoáy vài nét, bây giờ lại nghiêm túc vẽ thế này…
Ngọc Đế quay về điện Lăng Tiêu tiếp tục buồn rầu, tính xem trên thiên cung còn bao nhiêu thượng tiên có thể dùng, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên trời có một đám mây hình dáng Bạch Trạch, nhất thời càng thêm tức giận! Cái tên Bạch Trạch này, không dạy tức phụ nhỏ của hắn học, mà lại đi dạy nàng vẽ nam nhân khác… À, nam thú cũng không được!
Thế là, đến khi mặt trời lặn, Ngọc Đế tức giận không đến vườn trẻ đón Vương Mẫu về nhà đúng giờ.
“Hu hu ——” Một tiếng khóc nỉ non rõ to vang vọng Ngọc Thanh Cung, Lý Tịnh cùng Lão Quân không biết đã chạy tới chỗ nào đùa nghịch, Phù Lê đang ngồi đả tọa bị làm cho đau đầu, giơ tay bắn ra một kết ấn Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên trong suốt, đem bao quanh đầu của chính mình, ngăn lại tiếng khóc chói tai.
Bạch Trạch là thú, lỗ tai y so với người thường thì nhạy bén hơn rất nhiều, tiếng khóc của trẻ nhỏ đối với y mà nói quả thực chính là tai họa, y hoảng hết tay chân đem Vương Mẫu ôm lấy: “Ngoan, đừng khóc nha.”
Nhưng mà kiểu dỗ dành đuối sức hụt hơi này không có một chút tác dụng nào, Vương Mẫu vẫn khóc đến thương tâm.
“Phù Lê, cứu mạng…” Bạch Trạch đem Vương Mẫu đội lên vai, cầu cứu nhìn về phía Thiên Tôn.
Phù Lê liếc y một cái, nâng ngón tay, đem bắn kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên trên đầu mình ra, úp vào đầu Vương Mẫu. Thế giới trong nháy mắt thanh tĩnh!
Chờ đến khi Ngọc Đế lảo đảo chạy tới Ngọc Thanh Cung, liền nhìn thấy trên đầu Vương Mẫu chụp một cái lồng, cưỡi trên cổ Bạch Trạch khóc lóc không ngừng, nước mắt rơi quá nhiều, ở bên trong bong bóng đọng thành một vũng, đã ngập đến tận cằm.
Ngọc Đế: “…”
Bạch Trạch nhìn thấy cứu tinh đã đến, đem Vương Mẫu nhét qua, rồi trong nháy mắt nhảy ra rất xa, chỉ sợ Ngọc Đế ném cho một câu sét đánh giữa trời quang như “Để Vương Mẫu ở trọ”.
Cũng may Ngọc Đế vẫn không vô lý đến mức để lão bà nhà mình ở qua đêm cùng người khác, ôm Vương Mẫu khóc đến thở không ra hơi quay về Thiên Cung.
Ngọc Thanh Cung rốt cuộc đã được thanh tĩnh, Lý Tịnh trốn ở trong rừng trúc ló đầu ra liếc nhìn, thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng đi rồi.”
Thiên giới cũng có bốn mùa, chỉ là tiên nhân có pháp lực, có thể chịu lạnh, chống nóng, nên không cảm nhận được biến hóa của từng mùa. Hiện tại thì khác, các đại thần, thượng tiên pháp lực đều giảm đi, nên cũng cảm nhận được nóng lạnh.
Bây giờ đang là giữa hạ, buổi tối có chút oi bức. Không có bé gái, Lý Tịnh trực tiếp cởi áo, để trần cánh tay chạy quanh sân. Lão Quân đem lò luyện đan đặt giữa sân, nắm cây tăm trúc xâu mấy thứ tươi non nướng ăn. Có măng đào được trong rừng trúc, nấm hương, bên trong thùng nhỏ bên cạnh, còn có một con cá béo phì.
“Con cá này, nhìn quen quá a.” Bạch Trạch ngồi xổm bên cạnh cầm măng trúc gặm rôm rốp rôm rốp, nghiêng đầu nhìn con cá trong thùng. Con cá này dáng vẻ rất xinh đẹp, toàn thân lấp lánh ánh sáng bạc, có vảy đỏ tạo thành hình dáng ngọn lửa, nhìn kiểu gì cũng giống cá chép gấm trong ao Bích Ba phía trước Ngọc Thanh Cung.
Lão Quân nhóm lửa xong, giơ tay mò con chép gấm ra, chuẩn bị dùng que trúc xuyên qua. “Ào ào ào”, cá chép gấm dùng sức giãy giụa, trốn khỏi tay nhỏ của Lão Quân lao ra ngoài, bồng bềnh trên không trung chốc lát, cái đuôi lớn “bộp bộp bộp” đánh vào mặt Lão Quân.
Bạch Trạch vội vàng đem con cá quất bay qua một bên, nâng mặt nhỏ bị đánh ửng đỏ của Lão Quân lên, thổi thổi.
Con chép gấm kia rơi xuống đất, đột nhiên hóa thành một tráng hán cao tám thước. Tráng hán kia lưng hùm vai gấu, mặc võ phục màu bạc, bắp thịt khắp người đều có mang, dáng vẻ vô cùng dũng mãnh. Cẩm Lý ở trước Ngọc Thanh Cung nghe Thiên Tôn giảng đạo ngàn năm, đã hóa hình thành tinh từ lâu, pháp lực không thấp.
Bạch Trạch lập tức đứng dậy, bảo hộ trước người Lão Quân. Nếu con nghiệt súc này dám động thủ, sẽ lập tức cho nó thành cá nướng.
Tráng hán kia căn bản không nhìn về bên này, ba chân bốn cẳng chạy đến phía sau Phù Lê Thiên Tôn cao có ba thước, nước mắt đầy mặt ngồi xổm xuống lôi kéo vạt áo của hắn: “Hức hức hức, Thiên Tôn cứu ta, hức hức!”
Phù Lê chậm rãi quay đầu, liếc nhìn tráng hán đang khóc thút thít kia, chìa tay nắm lấy cổ áo của nó vung lên một cái, nương theo tiếng nước róc rách, tráng hán biến thành một con chép gấm màu bạc, bị ném tỏm vào ao Bích Ba.
“Người tu đạo, nên ít ăn thịt.” Phù Lê liếc Lão Quân, cầm lấy xiên nấm hương trên lò luyện đan, cắn một miếng.
Một ngày náo loạn rốt cuộc cũng qua đi. Trăng treo giữa trời, bọn nhỏ nằm ngủ say trên tấm thảm ở giữa sân, nhưng Bạch Trạch không sao ngủ được, ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết như lưỡi liềm trên bầu trời. Ánh trăng mờ tối, ánh sao sáng ngời, những ngôi sao lấp lánh di chuyển trên nền trời màu xanh đen như bảo thạch.
Bạch Trạch không hiểu tinh tượng, chỉ cảm thấy những ngôi sao sáng kia xem rất vui, y đem hai tay gối sau gáy, hít sâu một hơi, nói với Phù Lê đang ngồi một bên suy nghĩ: “Trước khi tiên ma đại chiến, màn trời không phải bộ dáng thế này, khi đó trời không phân tầng, ngủ ở đâu cũng có thể nhìn thấy ánh sao. Ta nhớ khi đó, có người triển khai một loại phép thuật, có thể đem ánh sao hội tụ lại…”
Còn chưa nói dứt lời, ánh sao trong mắt bỗng nhiên giống như mưa rơi, từ chín tầng trời phía xa xa bay tới, sau đó, dường như hóa thành một đoàn đom đóm, bay lượn xung quanh, nhào tới phía bên này.
Bạch Trạch sợ hết hồn, mất một lúc mới gượng dậy được, liền thấy ánh sao rực rỡ kia hội tụ lại trên đỉnh đầu Phù Lê, lượn lờ chốc lát, lại tản ra, chậm rãi rơi quanh thân Phù Lê, bị hắn hấp thu từng chút từng chút, sau khi thu thập được một lúc, liền biến mất hết trong không trung.
Phù Lê mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một cái đầu bự, cách quá gần, nhìn không rõ ràng lắm. Giơ tay, đè trán Bạch Trạch lại, đem người ủn ra: “Đêm nay ánh trăng không đủ, chỉ có thể dùng ánh sao.” Tinh hoa nhật nguyệt chính là then chốt của việc tu luyện, bên trong ngôi sao chứa đựng ánh trăng tản mạn, cũng có thể sử dụng.
“Ban ngày tu luyện cũng được mà, trẻ con phải ngủ nhiều.” Bạch Trạch có chút đau lòng, làm Thiên Tôn, mặc dù tâm trí bị rút, vẫn cứ bình tĩnh thành thục hơn người khác rất nhiều, ở thời kỳ Hồng Hoang xa xôi ấy, vị này cũng dựa vào nghị lực, tu luyện thành đệ nhất tôn thần thiên giới.
Phù Lê không để ý tới Bạch Trạch nhiều lời, tự mình đem tiên lực vừa thu gom được hội tụ lại vào giữa hai lòng bàn tay, tay nhỏ bụ bẫm ngăn ngắn, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được biến to ra, kéo dài, cuối cùng chuyển thành một đôi tay to thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
“Oa!” Bạch Trạch kinh ngạc trợn to hai mắt, tóm lấy đôi tay kia một cái, lật qua lật lại nhìn cẩn thận. Ngón tay này to hơn của y một chút, thon dài cân xứng, nhìn rất đẹp.
“Ngươi có thể biến lớn rồi, những nơi khác thì sao?” Bạch Trạch hưng phấn không thôi ngồi trên đất, nhìn Phù Lê một cái.
Phù Lê mặt không cảm xúc nói: “Ngươi muốn xem nơi nào?” JJ =)))