Samuels vội vã chạy tới vương cung.
Mặc dù cậu là người được mời tới để hỗ trợ giải quyết phiền phức, nhưng mà để được yết kiến quốc vương, cậu cũng phải trải qua rất nhiều lần kiểm tra. Trước tiên, Samuels bị tạm giữ vũ khí, hạn chế pháp lực, sau đó cậu mới được thả vào tẩm cung của quốc vương, vừa vào thì thấy… quốc vương bé bỏng đang ngồi cùng kỵ sĩ trưởng.
Quốc vương bệ hạ khoác trên người một tấm áo choàng nhỏ, ngồi trên giường, hai chân tung tẩy trên không trung, bĩu môi nói với Samuels, “Trẫm rất không vui.”
Mà kỵ sĩ trưởng thì đứng ở một bên, tay giữ khư khư cây kiếm so với bé còn cao hơn một khúc, sau lưng chống cái khiên to như muốn đè bẹp bé.
Bé khó khăn từ trong hàm răng cắn chặt phun ra một câu hỏi, “Samuels, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Ta nghĩ là do một loại hắc ma pháp bí ẩn nào đó làm ra,” Samuels dở khóc dở cười, “Nếu ngài cảm thấy khó chịu, có thể bỏ cái khiên ra một chút.”
Kỵ sĩ trưởng ôm tay nhíu mày, dùng giọng trẻ con non nớt của bé la lớn, “Không! Bảo vệ bệ hạ là chức trách của ta!”
Samuels: “…”