Vườn Trẻ Của Vương Quốc

Chương 31




Sáng sớm ngày hôm sau, Cecil vất vả đánh thức từng đứa nhỏ, sau đó tiếp tục vất vả nhắc từng đứa từng đứa cách mặc quần áo.

Khổ không thể tả.

Quốc vương bệ hạ mặt ngây ngốc nhìn hắn, ra hiệu hắn tới mặc quần áo cho mình, thân là bá chủ một vương quốc, ngài chưa bao giờ đích thân tự mặc quần áo.

Al thần quan ngoan ngoãn cởi áo ngủ, đang định mặc vào áo choàng nhỏ của bé thì Bly bỗng từ đâu bay tới như một vị thần, giựt lấy áo choàng rồi cười há ha hà ha, vô cùng thô bỉ giơ cao cánh tay, so với bọn nhóc cùng tuổi thì Bly cứ như một người không lồ vậy, mà Al thần quan từ đó đến giờ đều luôn nhỏ gầy, cố gắng đến đâu cũng không lấy lại được áo choàng trong tay Bly.

Bly cảm thấy vô cùng vui vẻ sảng khoái, còn Al thần quan thì oa oa khóc lớn.

Quốc vương bệ hạ vẫn chờ người đến thay y phục cho ngài, còn kỵ sĩ trưởng thì thừa dịp hỗn loạn nằm bẹp xuống, núp dưới gối nhỏ, một lần nữa rơi vào mộng đẹp.

Cecil bị tiếng khóc của trẻ con làm nhức đầu không thôi, hắn không giống Samuels tính tình hiền dịu ôn hoà, Cecil là một vị người lớn siêu ghét trẻ con, đồng thời cũng vô cùng không nhẫn nại, hắn không biết làm thế nào để dỗ Al thần quan, cũng không biết làm thế nào để cái đám siêu quậy này chịu nghe lời mình.

Cecil cực kì ghét bỏ giựt lấy quần áo của Al thần quan trong tay Bly, đưa lại cho bé, sau đó hung tợn trừng Al thần quan một cái, khiến bé sợ tới ngừng khóc, sau đó quay đầu lại quát Bly, “Không cho bây nghịch nữa!”

Loại trẻ con thiếu đánh nhây lầy như Bly cũng bị hắc pháp sư hung ác doạ sợ, bé bất mãn lầm bầm ngồi xuống, sợ sệt mặc quần áo, quốc vương bệ hạ phía sau cũng cầm lên áo choàng nhỏ, thậm chí kỵ sĩ trưởng đang ngủ chảy cả dãi cũng mở mắt ra.

Samuels ngồi ở một bên, đã mặc xong quần áo chỉnh tề từ lâu, cau mày nhìn hành động của Cecil, không nhịn được la lớn, “Bại hoại!”

Cecil: “…”

Nói xong câu đó, Samuels lập tức bưng kín miệng mình, tại sao cậu lại nói ra lời này cơ chứ..? Thậm chí… khi cậu nhìn thấy Al thần quan đang gào khóc, cũng khó giải thích được mà có chút oan ức, nước mắt dần dần được lấp đầy, như muốn trào ra bất cứ lúc nào.

Cecil nhất thời luống cuống, không biết phải làm sao.

“Ta sai rồi.” Hắn hoảng loạn xin lỗi, “Ngươi ngươi ngươi đừng khóc mà…”

“Ta…ta cũng có muốn khóc đâu…” Samuels lau nước mắt của chính mình, thút thít nói, “Hắc ma pháp này… càng ở lâu trong người… sẽ càng biến mình thành trẻ con đó…”

Cecil: “…”