Bọn họ định sáng sớm ngày mai đi tới bên hồ qua trận pháp truyền tống, lấy bọt khí trên mặt nước, tiếp theo mới đi tìm quái vật ngàn mắt kia.
Samuels tạo cho Cecil một cái thân phận mới, chuyên gia đến từ Hiệp hội pháp sư chuyên nghiên cứu hắc ma pháp. Hai người cùng quay về vương cung, bỗng phát hiện ra bên trong vương cung đã sớm loạn lung tung beng.
Có rất nhiều người đã biến thành trẻ con, toàn bộ vương cung nhao nhao ồn ào, chạy ngang chạy dọc, khiến Samuels vừa nhìn đã đau đầu.
Cecil ngạc nhiên nhìn bọn nhỏ chạy lung tung khắp nơi, vạn phần kinh ngạc, cảm thán, “Trông đáng sợ thật.”
Samuels thở dài, nói, “Bởi vậy ta mới muốn mau mau giải trừ ma pháp, sớm được ngày nào hay ngày ấy.”
Bọn họ cùng đi yết kiến quốc vương, kỵ sĩ trưởng chẳng biết vì sao đang cùng Bly đánh loạn thành một cục, ngươi túm tóc của ta, ta cắn tay của ngươi, quốc vương bệ hạ ngồi một bên kích động khen hay, Al thần quan sợ đến trợn to hai mắt, viền mắt đã hơi ửng hồng, thoạt nhìn như sắp gào khóc tới hỏng mất.
Seanal thì vẫn giữ được bình tĩnh, ngồi một bên ôm chặt búp bê của nàng, không muốn chơi cùng đám trẻ con ngu xuẩn này.
Samuels hỏi nàng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Seanal bi bô trả lời cậu, “Bly giành lấy bánh ngọt của thần quan lớn, lại muốn cướp tiếp bánh ngọt của kỵ sĩ trưởng, bệ hạ ở một bên ồn ào kêu gọi bọn họ đánh nhau, thế là họ xông vào oánh luôn.”
Samuels: “…”
Cecil nhịn không được, nói, “Quốc vương của các ngươi thật ấu trĩ.”
Samuels nhanh chân tiến tới, một tay túm lấy Bly, một tay nắm áo kỵ sĩ trưởng xách lên, hết sức tức giận, “Từ nay đến hết tuần này các ngươi ai cũng không được ăn bánh ngọt!”
Bly bưng miệng mình, bên trong vẫn còn phồng lên do bánh ga tô dâu tây nhỏ của kỵ sĩ trưởng, bé hết sức cố gắng nhai nhai nhai. Kỵ sĩ trưởng bên kia thì vô cùng oan ức, không tình nguyện giãy dụa thân thể nhỏ bé, đạp đạp chân ngắn cách mặt đất tới cả mét, ý muốn thoát ra khỏi tay Samuels.
“Đây không phải là lỗi của ta!” Bé la lớn, “Rõ ràng là tại Bly mà!”
Quốc vương bệ hạ cũng ngoác miệng xen vào, “Trẫm chẳng hề làm gì!”
Samuels mặc kệ bọn họ, cậu quay lưng nhìn Al thần quan nước mắt lưng tròng, ngữ khí trở nên mềm mại, nói, “Đương nhiên là thần quan lớn ngoan ngoãn cùng Seanal có thể ăn.”
Nói xong, cậu đem Bly cùng kỵ sĩ trưởng thả xuống, không để ý tới đám nhãi con đang chơi xấu khóc lóc om sòm, nắm tay nhỏ của Seanal cùng Al thần quan đi ra ngoài.
“Samuels đại nhân,” Seanal nhỏ giọng dò hỏi, “Ngài đã tìm ra biện pháp giải lời nguyền chưa?”
Samuels nhớ Seanal từng nói, tháng sau nàng sẽ cử hành lễ cưới, người thân họ hàng cha mẹ nàng, còn cả vị hôn phu nữa, nhất định không thể nào chấp nhận việc nàng đã biến thành hình dáng này.
“Ta sẽ tìm được biện pháp.” Samuels gật đầu, “Nhất định.”