Vườn Hồng Của Leoches

Chương 18: Chương 17






“Đúng vậy.”
“Có người có thể làm chứng không?”
“Không… không có.” Biểu tình của anh ta có hơi mất tự nhiên, “Có gì không đúng sao? Tôi có thể hưởng thụ không gian một mình chứ?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Thám tử Splett trưng ra vẻ mặt ‘tôi hiểu’, “À… vậy có thể nói sơ qua vè quan hệ của ngài và tiểu thư Bernstein không?”
“Cô ấy… là vị hôn thê của tôi.”

Lúc này McWebber bưng cà phê tới cho chúng tôi, công tước và nghe hai người kia vấn đáp, vừa đưa cho tôi một ly:
“Không thêm đường.” Hắn cười nói.
“Cám ơn.” Tôi nhìn thấy hắn đã khôi phục sắc mặt bình thường, vô cùng bội phục khả năng kiểm soát của hắn.
“Cậu có cảm thấy nơi này có gì không đúng không, Jean?” Hắn xích lại gần lỗ tai tôi mà nói.
“Là có chút… có mùi trong không khí…”
“Hơn nữa còn rất nóng.”
Quả thật là vậy, hắn nói tôi mới cảm thấy: gian phòng này mặc dù cửa sổ lớn đã mở rồi nhưng vẫn rất oi bức, trên người tôi cũng sắp toát mồ hôi rồi.

Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy, căn phòng này còn được bóng râm che phủ nên đáng lẽ ra phải mát hơn bên ngoài mới đúng.


Tôi thả lỏng một chút rồi đánh giá tứ phía, ánh mắt vô tình lướt qua lò sưởi cháy xém.
“Chẳng lẽ anh ta đã nhóm lửa lên sao?”
Công tước chậm rãi hớp một ngụm cà phê: “Thoạt nhìn là như thế… có điều cũng sắp đến tháng 7 rồi…”
“Có lẽ anh ta đã đốt gì đó?”
“Có thể… đúng vậy, nhất định thế.” Công tước thấp giọng, “Nhìn qua đầu giường… áo sơ mi và quần dài của anh ta đều không thấy.”
Tôi quay đầu lại nhìn kỹ Warrene, trên người anh ta chỉ mặc áo choàng tắm, mà thứ được máng lên móc áo chỉ là một cái áo khoác mà thôi.

Lúc này tôi mới hoảng hốt nhận ra rằng thứ mùi kì lạ trong không khí rất giống với mùi hôi của vải dệt, nhưng lại bị lấn át bởi mùi gì đó giống với mùi kem cạo râu hương chanh.
Chẳng lẽ là anh ta, là vì ở hiện trường giết người bị dính máu nên đi đốt rụi hết quần áo sao?
“Nhưng mà,…” Tôi vẫn không dám chắc chắn, “Anh ta vừa mới tắm xong, cũng có thể để quần áo trong phòng tắm mà.”
Công tước hừ một tiếng: “Vậy lập tức có thể nghiệm chứng.”
Tôi còn chưa kịp hiểu gì, cổ tay hắn ta đột nhiên trượt một cái làm đổ cả ly cà phê lên người tôi.
Tôi nhảy bật dậy quát to một tiếng, mọi người cũng lập tức nhìn tôi.

Công tước luôn miệng xin lỗi rồi lấy tay lau vạt áo giúp tôi.
“Anh làm gì vậy?” Tôi bị hắn chọc tức rồi, nhất định vừa rồi là cố ý.
Cái tên đầu têu đó lấy khăn kín đáo chưa cho tôi: “Đi tắm sơ một lượt đi, trong cà phê có cho nhiều đường, không tắm sạch sẽ sẽ rất dính đó.

À, phòng tắm ở bên kia.”
Ánh mắt lúc hắn đưa cho tôi, tôi nhìn là biết ngay.
Warrene có chút bất an muốn đứng lên ngăn cản tôi, nhưng công tước chen trước một bước đứng trước mặt anh ta: “Không cần lo lắng, Fries, cậu ấy không bị phỏng, chỉ cần rửa cho sạch sẽ là được rồi.”
Tôi chen vào tấm cửa kính hẹp kia, đóng cửa cái rầm.
Sắc mặt Warrene khó coi cực kỳ.
Tôi mở vòi hoa cho chảy xuống áo khoác bị bẩn, đồng thời đảo mắt nhìn quanh căn phòng tắm không tính là rộng rãi này.

Căn phòng này mới được xây lại trên mảnh đất cũ, trên góc cái gương mới tinh tinh còn dính vài mảnh giấy.


Ở đây thật sự không có áo sơ mi và quần dài của Warrene.

Nhưng tôi không bỏ qua các chi tiết khác, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ…
“Nói vậy thì ngài cũng không phải là người cuối cùng thấy tiểu thư Bernstein?” Thám tử Splett vẫn tiếp tục câu hỏi của mình.
“Tất nhiên rồi!” Nhưng Warrene đã biết đầu không nhịn được.
“Vậy thì ai có thể gặp cô ấy sau tám giờ tối qua chứ?”
“Làm sao tôi biết?”
“Là tôi.” Công tước bình tĩnh trả lời vấn đề này, “Khoảng chín giờ cô ấy chờ tôi ở hành lang lầu hai, nói là muốn nói chuyện với tôi một lát nhưng tôi từ chối.”
“Mày…”
Lúc tôi đi ra từ phòng tắm vừa vặn nhìn thấy Warrene nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn công tước.

Tôi ho khan một tiếng, từ phía sau cầm ra một cái bọc nhỏ: “Thám tử, tôi tìm ở phía sau tấm gương trong phòng tắm… thấy được chút đồ này.”
Trong phòng lập tức yên lặng như tờ, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên tay tôi: Đó là một thứ gì đó được quấn trong một chiếc khăn tay, phía trên thấm ra những vệt màu đỏ kì lạ.

Tôi mở khăn tay ra, một chiếc dao găm dính đầy máu đen bất ngờ hiện ra.
Warrene gào lên một tiếng rất đáng sợ, đột nhiên nhào về phía tôi.

Tôi bị doạ sợ té lộn mèo một cái, ngã nhào trên đất.

Thám tử Splett và hai vị cảnh sát chen nhau lên, khống chế Warrene đang nổi điên kia lại.

Dáng vẻ anh ta giống hệt như dã thú, đôi mắt ứ máu, gương mặt đỏ bừng, giãy giụa đến nỗi lật ngược cái ghế và bàn uống trà nhỏ, ly và bình trà rơi xuống vỡ đầy đất.
Công tước đến bên đỡ tôi rồi kéo tôi vào trong lòng, nhìn ba người đàn ông lực lưỡng và Warrene dây dưa một chỗ, cố gắng đeo còng tay cho anh ta.
“Khốn kiếp.” Warrene còn đang tức miệng mắng to, giống như muốn nhào lên cắn tôi vậy, “Đám người chó đẻ các ngươi! Đây là vu khống! Buông ta ra, buông ta ra.”
Công tước nhíu mày không để ý tới anh ta, chỉ an ủi tôi: “Cậu có khoẻ không, Jean?”
“Không sao, tôi không sao.” Thật ra sắc mặt tôi tối sầm, cả người run rẩy, hiển nhiên sau sự kinh sợ vẫn chưa hoàn hồn được.
Lâu sau đó, Warrene sức cùng lực kiệt cũng ngưng giãy giụa, thám tử Splett thở hồng hồng đem anh ta giao cho hai vị cảnh sát, ông lau mồ hồi trên trán: “Xin lỗi, ngài Warrene… Mời ngài nghe cho kỹ, ngài đã bị bắt vì tình nghi mưu sát tiểu thư Berntein, ngài có gì muốn nói không?”
Người đàn ông bị còng hai tay vẫn hung tợn như cũ nhìn chằm chằm chúng tôi, thở hổn hển: “Tôi không có… Không phải tôi làm… Đây là vu khống…”
“Bất kể thế nào, chứng cứ đã có rồi, ít nhất thì ngài có đi đến hiện trường án mạng đúng không?” Thám tử Splett sáng suốt quyết định không tranh luận với anh ta ở đây, “Ngài muốn phản bác thì theo tôi trở về đồn đi.”
Ông ra dấu một cái, hai vị cảnh sát kia đưa Warrene ra cửa.

Vừa lúc đó người đàn ông ngang ngược kia còn nghiêng đầu sang lớn tiếng mắng, mãi đến lúc anh ta đi xuống lầu âm thanh mới dần biến mất.
Thám tử đi tới hỏi thăm người suýt chút nữa bị công kích là tôi, sau đó đem thanh dao găm kia bỏ vào túi: “Quả thật ngài đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, bác sĩ, nhờ có ngài anh ta mới lộ cái đuôi hồ ly ra.”
“Không có gì.” Tôi mất tự nhiên tránh thoát ra khỏi lồng ngực công tước, miễn cưỡng cười cười, “Cái này là… tình cờ…”
Ông vỗ vai tôi, nhìn quanh một chút, sau đó lấy một chút tro trong lò sưởi ra gói lại, “Ngài cũng ngửi thấy mùi kỳ lạ trong không khí mà, phải không?”
“Đúng vậy, rất rõ ràng.”.