Vườn Hồng Của Leoches

Chương 10: Chương 9






Công tước bình tĩnh đón nhận chỉ trích của anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn sang: "Ta không biết anh có hiểu rõ sự nghiêm trọng của chuyện này hay không, Warren: Một vị phu nhân đã chết, cứ như vậy mà ngã trong sàn nhảy, ta là chủ nhân phải làm rõ ràng chuyện này, đồng thời cũng là vì danh dự của khách khứa tham dự."
"Danh dự?" Người trẻ tuổi thân hình cao lớn cười lạnh một tiếng, "Đến tột cùng là danh dự của khách hay là danh dự của gia tộc Saint Clair các người? Nếu như ngài thật sự cho là phu nhân Berry chết không đơn giản, vậy thì đi báo cảnh sát đi, để chó săn Scotland Yard ngửi ra mùi hung thủ."
"Ta sẽ làm nếu cần thiết, nhưng không phải bây giờ."
Người kia lại hừ một tiếng: "Vậy thì tôi cũng sẽ đem lời tôi muốn nói để nói cho cảnh sát.

Xin lỗi, không tiếp."
Anh ta xoay người đi ra khỏi sảnh phụ, cũng không nhìn chúng tôi lấy một lần.

Công tước không tức giận cũng không gọi anh ta lại, hắn đứng lên, chỉ chuyển đến chiếc ghế gần chúng tôi hơn một chút.

"Không còn ai muốn nói gì thêm?"
"Đại nhân." Linh mục đi về phía trước mấy bước, dáng vẻ người trong ánh sáng nhập nhoè càng thêm nhu hoà, "Quả thật tôi không có cách nào cung cấp cho ngài thứ gì.

Dạ vũ tiến hành được phân nửa tôi mới gia nhập, chỉ cùng ngài Pontona trò chuyện mấy câu, ngay cả phu nhân Berry cũng không gặp được, mãi đến khi mọi người hét lên tôi mới biết bà ấy xảy ra chuyện."
"Tôi tin người, thần phủ." Công tước bày tỏ cám ơn với người, đồng thời nhìn sang hai cô gái vẫn không lên tiếng.

"Tiểu thư Bernstein, cô và phu nhân Berry gặp nhau cũng chỉ có một lúc như lời ngài Pontona nói thôi sao?"
"Đúng vậy..." Thiếu nữ miễn cưỡng lên tinh thần, "Tôi không muốn nói xấu người chết, nhưng...!nhưng phu nhân Berry khiến tôi rất khó chịu...!Tôi cũng không muốn đứng cạnh bà ấy."
Tôi hiểu ý của tiểu thư Bernstein, nghe thấy những lời nói chói tai kia thì quả thật cô ấy không có cách nào thích nổi vị bà con xa này.

"Cô thì sao, nữ nam tước? Ta biết khi dạ vũ bắt đầu cô đứng cùng ta, nhưng trong lúc nghỉ cô có chú ý đến phu nhân Berry không?"

Giọng nói của công tước không hề thân mật và ôn hoà, điều này làm tôi rất bất ngờ.

Mỹ nhân tóc đen từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn xuống váy mình.

"Ta hy vọng cô nói cho ta, phu nhân." Công tước lại nhấn mạnh lần nữa.

"Không có..." Âm thanh của cô như tiếng muỗi kêu, "Tôi không có...!không có nhìn bà ấy..."
Đại khái là dáng vẻ nữ nam tước quá đáng thương, tôi nhìn không nổi nữa.

"Đại nhân." Tôi đề nghị với công tước, "Hay là mời các nữ sĩ về phòng nghỉ ngơi đi, xảy ra chuyện này nhất định bọn họ đều bị doạ sợ."
Công tước cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu thư Bernstein và nữ nam tước đang đờ đẫn, hắn cầm chuông đồng trên bàn lên lắc một cái, quản gia ngoài cửa lập tức đi vào.

"Lawrence, thay ta đưa phu nhân và các tiểu thư về phòng."
Hắn đứng lên đi đến bên cạnh bọn họ, nhẹ nhàng nói mấy câu an ủi và xin lỗi, đưa bọn họ ra khỏi sảnh phụ.

Cùng lúc đó, linh mục lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra nhìn một chút, quyết định cáo từ với chủ nhân.

"Mọi người." Linh mục nhìn phu nhân Berry nằm trên ghế sa lông.

"Tối nay tôi sẽ đến Old Johns để tìm một chiếc quan tài phù hợp.


Tạm thời có lẽ ngài cần dùng đến."
"Cám ơn người, thần phủ." Công tước cảm kích vỗ vai người, "Để ta cho xe ngựa tiễn người về."
Vì vậy nên sảnh phụ lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi, và một cái thi thể.

Công tước dùng sức kéo nơ, ngồi xuống bên cạnh phu nhân Berry.

"Jean, cậu có thể nhìn ra bà ấy trúng loại độc gì không?"
Tôi lại cẩn thận kiểm tra sắc mặt quỷ dị và thớ cơ co rút của bà, ngửi mùi từ miệng bà ấy, cuối cùng chần chừ nói: "Nhìn qua giống như là xyanua...!kali xyanua..."
(Kali xyanua, xyanua kali là tên gọi của một loại hợp chất hóa học không màu của kali có công thức KCN.

Nó có mùi giống như mùi quả hạnh nhân, có hình thức bề ngoài giống như đường và hòa tan nhiều trong nước.

Là một chất kịch độc, gây chết người với liều lượng cực thấp.

Chỉ cần ăn nhầm từ 200 đến 250 gam chất này thì một người khỏe mạnh có thể mất ý thức trong vòng 1 đến 2 tiếng.

Sau khoảng năm tiếng thì rơi vào trạng thái hôn mê và có thể tử vong sau khoảng 3 giờ nếu không có các biện pháp điều trị kịp thời.

– Nguồn: Wiki)
"Kịch độc?"
"Đúng vậy, có thể lấy mạng rất nhanh, hơn nữa triệu chứng hít thở khó khăn rất giống."

"Nói vậy chính là bà ấy thật sự vị hạ độc ở dạ vũ." Hắn lấy tay di chuyển đầu và cánh tay thi thể: "Không vết thương gì, có phải bị chích không?"
"Không thể là chích được.

Thứ này đâm vào da một cái là lập tức phát tác, mà trước khi chết một, hai phút phu nhân Berry còn đứng chung với chúng tôi."
"Vậy thì có thể là bà ấy đã ăn phải thứ gì..." Công tước đưa tay của thi thể trả lại chỗ cũ, "Tôi nhớ bà ấy ở dạ vũ cũng không thích ăn gì, chỉ có uống chút rượu..."
"Rượu Brandy." Tôi đột ngột kêu lên, "Bà ấy uống một ly rượu Brandy."
"Đúng vậy, rượu Brandi." Công tước lại không bị kích động như tôi, "Mấy chục ly Brandi để chung một chỗ, chỉ riêng ly của bà ấy có độc sao?"
"Không phải như vậy.

Anh có nhớ không? Lúc anh mờ phu nhân Berry nhảy điệu vũ thứ hai, bà ấy vui vẻ không để ý đưa ly rượu cho tôi, muốn nhờ tôi cầm.

Mà lúc đó tôi nhìn thấy linh mục, nên đưa lại ly rượu cho tiểu thư Bernstein.

Khi anh muốn tôi mời phu nhân Berry nhảy điệu thứ ba, bà ấy đứng đó uống rượu xong..."
"Ý cậu nói là nếu như bà ấy uống ly rượu có độc, thì người hạ độc chính là..."
"Không, không! Ý tôi không phải thế." Lời nói của công tước khiến tôi toát mồ hôi lạnh, "Tôi không có mục đích tố cáo ai.

Tôi nhớ lúc anh đẩy tôi đến trước mặt phu nhân Berry thì tiểu thư Bernstein cũng không có ở đó, mà tôi tin rằng cô ấy cũng không muốn ở đó chờ mọi người nhảy xong, cho nên rất có thể cô đã đặt ly rượu lên bàn rồi rời đi.

Vì thế bất kỳ người nào đi qua chỗ ấy đều có thể hạ độc vào ly rượu, dĩ nhiên cũng bao gồm cô ấy, chỉ cần kiểm tra cặn trong ly rượu đó..."
"Tất cả các ly rượu trống ở đây đều được đưa đến nhà bếp rửa sạch, bây giờ e rằng ngay cả nước đọng cũng khô rồi.

Nhưng mà Jean này..." Công tước đột nhiên chăm chú nhìn tôi, "Cậu vừa nói "cô ấy không muốn đợi ở đó" là có ý gì?"
Nhìn thấy không thể che giấu nữa, tôi quyết định nói thật: "Thật ra thì phu nhân Berry và tiểu thư Bernstein trong lúc trò chuyện có một chút va chạm nho nhỏ, nếu như anh nguyện ý, có thể gọi chuyện đó là ghen."
"Ghen?"

"Đúng vậy, hơn nữa còn là vì anh."
Trên gương mặt công tước hiện ra ý cười, trong mắt tôi nụ cười như thế chỉ những tên công tử ăn chơi mới có được.

Nhưng công tước không thu lại, ngược lại cười ra tiếng: "Vì tôi? Ha, trời ạ, thật vinh hạnh."
"Anh không tin sao?" Phản ứng của hắn cũng phô trương quá đi.

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên tôi tin tưởng." Nhưng vẻ mặt của công tước khiến tôi rất tức giận: Hắn thấy buồn cười? Tự hào? Hay là hắn cho rằng tôi chỉ đang nói về chuyện hắn có hai con chó săn xinh đẹp?
"Jean, cậu cảm thấy nếu như tôi không phải công tước, không có tiền, dáng dấp lại thấp bé xấu xí, những người đó có cần phải làm vậy không?"
Tôi ngây người, nhất lời không nói lên lời.

"Nhìn dáng dấp cậu cũng biết, tôi không cần phải giấu giếm gì cậu, người đàn bà này..." Hắn đưa tay nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc rối bời của phu nhân Berry, khoé miệng còn lưu lại nụ cười, "...!là một người em gái không có quan hệ máu mủ với cha tôi, bà ấy nói năng tuỳ tiện, phóng đãng, nông cạn, nhưng cũng rất thông minh, luôn đoán được đàn ông muốn gì.

Không cần dỗ dành, tuổi tác nhiều lên khiến bà ấy rất biết che giấu sự kinh tởm của mình.

Vậy nên ở cùng bà tôi không có gánh nặng..."
Tôi không chịu nổi chuyện dùng giọng điệu như đang nói chuyện trên trời dưới đất để nói về chuyện này: cùng cô mình thông gian (mặc dù không có quan hệ máu mủ)! Hẳn rằng tôi cho là hắn vô sỉ, tôi khinh bỉ hắn, nhưng vẫn không tự chủ được quay đầu tránh ánh mắt của hắn.

"Tôi không có hứng thú đàm luận chuyện riêng của anh."
"Sao không thẳng thắn nói ra đi: cậu rất ghét loại hành vi không có tiết tháo này của tôi." Công tước không định bỏ qua cho tôi, ngược lại còn chăm chú nhìn vào mắt tôi, "Jean, không biết tại sao, cậu khiến tôi có chút ý tưởng điên cuồng."
Ánh mắt hắn khiến tôi sợ hãi, tôi hoảng loạn đứng lên: "Thật xin lỗi, ngài đây, nếu như ngài không có việc khác, tôi...!tôi muốn trở về phòng."
Trên khuôn mặt hắn hiện ra vẻ cười nhạo, nhưng rồi gật đầu một cái bày tỏ đồng ý: "Thật là xin lỗi, tối hôm nay cậu cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi."
"Cám ơn, vậy...!ngủ ngon."
"Ngủ ngon.".