Vườn Hoa Của Anh Chu - Tri Tiểu Ngư

Chương 5: Trồng Hoa 05




Trong sân nhà họ Hoa, Ba của Hoa Tình và Chu Nghi đang đứng giữa sân, vừa nói chuyện vừa chỉ tay sang chỗ này chỗ kia.

Dù ba Hoa hỏi gì, có ý kiến gì, Chu Nghi đều trả lời rất chi tiết và đưa ra những lời khuyên rất hữu ích.

Hoa Tình đứng bên cạnh quan sát, nhận ra sự ngưỡng mộ và yêu mến của ba dành cho Chu Nghi.

"Ba!”

Hoa Tình như chú chim nhỏ vui vẻ chạy đến trước mặt ba mình, “Sao hôm nay ba lại đến đây?”

“Vì phải cải tạo nhà làm homestay, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, đúng lúc con lại về chơi, nên ba tranh thủ ghé qua xem con có vui vẻ không?”

“Có chị Tô Cẩm, và anh Chu Nghi nữa, con sao có thể không vui chứ!” Hoa Tình ôm tay ba cười ngọt ngào.

Ba Hoa vẻ mặt vừa cưng chiều vừa bất lực gật đầu, “Thật sự không biết phải làm sao với con nữa. Chu Nghi à, tính tình Hoa Tình thẳng thắn, từ nhỏ được chú chiều chuộng quá mức, lại còn bướng bỉnh nữa, cháu phải bao dung cho con bé nhiều vào nhé.”

Hoa Tình hai má ửng đỏ, “Ba, sao ba lại nói con gái mình tệ như vậy, con rõ ràng là hiểu chuyện, dịu dàng chứ bộ?”

“Được được được.” Ba Hoa liếc nhìn đồng hồ, “Chiều ba còn phải họp, bây giờ phải đi rồi. Chu Nghi, Hoa Tình nhờ cháu chăm sóc nhiều nhé. Còn về chi tiết sửa chữa nhà cửa cháu cứ quyết định đi, có vấn đề gì thì chúng ta liên lạc qua WeChat!”

“Vâng, chú Hoa.”

Ba Hoa đi rồi, Hoa Tình nghiêng đầu nhìn Chu Nghi từ trái sang phải.

Chu Nghi bị cô nhìn thấy hơi ngại ngùng, “Em đang nhìn gì vậy?”

“Thật sự là nhìn thế nào cũng thấy vừa ý. Em nói ba em, và cả em nữa.”

Chu Nghi quay người định đi, Hoa Tình giữ lấy anh, “Anh Chu Nghi, anh xấu hổ rồi hả?”

Chu Nghi quay mặt đi, khóe môi khẽ cong lên, bên cạnh bụi cỏ với vài bông cúc dại vừa hay nở rộ đúng lúc.

“Ba mẹ em đều rất thích anh, điều này là nhờ em suốt ngày nhắc đến anh trước mặt họ, lần trước đài truyền hình tỉnh phỏng vấn anh, dù anh chỉ nói vài câu thôi, nhưng ba em xem đi xem lại nhiều lần, khen ngợi anh không ngớt.”

“Hôm nay anh không về nhà à?”

“Anh đã về rồi mà, đây không phải nhà anh sao?”

“Ý em là về thành phố.”

Hoa Tình hơi nghi hoặc, “Tờ giấy anh để lại là có ý này sao? À, em không quan tâm, anh chính là muốn em đến tìm anh!”

“Gần trưa rồi, anh phải đến ‘Vườn Hoa Thái Nguyệt’ một chuyến, chọn một ít hoa cỏ. Em về homestay tìm bạn tới chơi cùng đi.” Nói rồi anh quay người rời khỏi sân.

“Em đi cùng anh.” Hoa Tình đuổi theo.

“Hôm nay nắng rất to.”

“Nắng to thì hoa mới nở đẹp. Anh đến ‘Vườn Hoa Thái Nguyệt’ không phải để chọn cây trồng phù hợp cho nhà em sao? Em đi cùng anh, nhất định sẽ chọn được những cây hợp ý ba nhất, đúng không?”

Chu Nghi không nói gì, quay người đi lấy xe, cũng không ngăn Hoa Tình leo lên ghế phụ.

“Thắt dây an toàn.”

Hoa Tình vừa chạm vào dây an toàn, linh cảm chợt lóe lên, buông tay ra, “Anh Chu Nghi, em kéo cái dây an toàn này không xuống được.”

Chu Nghi biết dây an toàn ghế phụ của mình thực sự khó kéo ra, nghĩ thầm, có lẽ nên thay cái mới rồi.

Anh duỗi dài cánh tay, vượt qua cô để lấy phần cài dây an toàn, Hoa Tình không lùi lại, nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt anh, hơi thở khẽ phả vào tai anh.

Chu Nghi cả người giật mình, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt cười gian của Hoa Tình, không kìm được kéo mạnh dây an toàn nhưng lại không thể kéo xuống được.

Lại kéo thêm hai lần vẫn không được, tai Chu Nghi đỏ bừng.

“Hahaha.” Hoa Tình mỉm cười đầy vẻ đắc ý.

Chu Nghi vừa tức vừa buồn cười, lại vừa bất lực, anh ngồi lại vào ghế lái, “Dây an toàn bị hỏng rồi, không còn cách nào khác, chắc là em không đi được nữa nhỉ".

Hoa Tình nghe anh nói vậy liền kéo dây an toàn xuống. “Nhìn này, không hỏng! Kéo từ từ là được.”

Nhìn cô thắt dây an toàn xong, Chu Nghi cưng chiều thở dài một tiếng, “Vậy em ngồi cho ngay ngắn, đừng có giở trò nữa.”

“Vâng, Bác tài! Em đảm bảo ngoan ngoãn!” Hoa Tình giơ tay lên làm một động tác như đang thề, rồi tươi cười nói “Đường có muôn vàn lối, nhưng an toàn vẫn là số một mà, em biết! Anh lái xe cẩn thận, em nhất định sẽ kiềm chế bản thân, không trêu anh nữa!”

Chu Nghi hơi chút kinh ngạc, bây giờ cô gái nào cũng nói những câu gây sốc thế này sao?

Anh cười nhạt lắc đầu, khởi động xe.

“Đến Vườn Hoa Thái Nguyệt rồi về chắc phải quá giờ ăn rồi, có muốn anh mua cho con một ly trà sữa không? Ở thị trấn có một quán trà sữa nhỏ rất nổi tiếng.”

“Được! Là quán trà sữa Rose mà chị Tô Cẩm nói đúng không?”

“Ừ.”

“Em vốn định đi thử rồi, lát nữa về thì tiện thể mua thêm cho Khúc Tiểu Mi một ly nữa.”

Sau khi mua trà sữa xong, Chu Nghi lại mua cho cô một phần bánh trứng, sợ cô đói.

Hoa Tình nếm thử một miếng bánh trứng, vẻ mặt rất vui mừng, xé một miếng đưa lên miệng Chu Nghi.

“Ngon lắm, anh Chu Nghi mau nếm thử đi.”

Chu Nghi đang lái xe, hai tay đặt trên vô lăng, mắt không rời khỏi đường, “Anh không ăn đâu, em ăn đi.”

“Ăn đi mà, chỉ ăn một miếng thôi.”

Chu Nghi sợ không chiều theo cô, cô lại nghĩ ra trò nghịch ngợm nào đó, liền há miệng để cô cho bánh trứng vào miệng mình.

Hai người đến Vườn Hoa Thái Nguyệt khi mặt trời đang ở ngay đỉnh đầu, Chu Nghi từ cốp xe lấy chiếc mũ rộng vành màu trắng của mình đội cho Hoa Tình, còn vỗ nhẹ lên đầu cô.

Hoa Tình giữ lấy vành mũ nhìn anh cười còn ngọt hơn cả trà sữa lúc nãy, “Vậy anh Chu Nghi thì sao?”

“Anh không cần, quen rồi.”

Hoa Tình theo Chu Nghi vào một cơ sở trồng và chăm sóc hoa có tên “Vườn Hoa Thái Nguyệt”, Chu Nghi rất quen thuộc nơi này, rõ ràng là khách quen ở đây.

Cách cánh cửa không xa có một chàng trai đang đứng đó, anh ta mặc tạp dề in logo màu xanh lá cây “Vườn Hoa Thái Nguyệt”, nhìn thấy Chu Nghi liền vội vàng bước tới chào hỏi.

“Anh Nghi, anh lại tìm giống cây gì vậy ạ?”

“Nghe Trâu Bình nói anh ấy vừa nhập về vài giống cây hoa hồng mới,  anh đến xem thử.”

“Đúng rồi, hàng mới được giao hai hôm trước. Ông chủ hôm nay không có ở đây, anh ấy dặn dò rồi, nếu anh đến thì bảo em dẫn anh đi xem.”

Mới đi vào vườn chưa được trăm mét, Hoa Tình đã ngạc nhiên, cả khu vườn rộng lớn đến mức có thể dùng từ bao la để miêu tả. Hai bên lối đi trồng cây xanh tạo thành hàng rào, chia toàn bộ khu vườn thành các khu vực khác nhau, mỗi khu vực đều trồng các loại hoa khác nhau. Một số lối đi có đặt giá đỡ hình vòm, phía trên phủ đầy các loại cây leo, nở những bông hoa màu trắng, hồng, đỏ, rực rỡ và lãng mạn.

Đi qua cổng vòm phủ đầy hoa, có cảm giác như bước vào xứ sở thần tiên của Alice.

Hoa Tình tràn đầy vẻ tò mò, cứ ngỡ ngàng trước mọi thứ, liên tục hỏi những bông hoa trước mặt tên là gì.

Chu Nghi thấy vậy nói với chàng trai bên cạnh, “Tiểu Trần, bọn anh đi dạo một vòng đã, lát nữa anh qua tìm em.”

“Được rồi, em hiểu rồi!”

Tiểu Trần nháy mắt với Chu Nghi, khéo léo đi ra. Chu Nghi cười cười, cũng không giải thích.

Hoa Tình lúc này đang nhẹ nhàng vuốt ve cụm hoa hình ô, cúi người xuống ngửi hương thơm.

“Anh Chu Nghi, đây là hoa gì vậy?” Cô ngẩng đầu lên, rất thích bông hoa trước mắt.

“Hoa bách tử liên. Em nhìn xem thân cây này cao vút, chùm hoa đầy những nụ, hoa nở rồi kết trái rất nhiều, nên gọi là bách tử liên. Nhưng cũng có một tên gọi khác, gọi là hoa hành tây.”

“Em lại thấy tên hoa hành tây hay hơn, dễ thương hơn, hahaha.”

“Nếu em thích, có thể chọn một loại về, nhưng tốt nhất là trồng trong chậu, đặt ở ban công hoặc giá đỡ hoa trên tường.”

“Được, cái màu tím kia là loại cây gì vậy?”

“Màu tím là Mãn Nguyệt, chậu màu trắng bên cạnh em là Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, chậu bên anh là Ngân Bảo Bảo.”

Hoa Tình mở rộng tầm mắt, “Những cái tên này thật thú vị! Ghép lại chẳng phải là, Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu Ngân Bảo Bảo vừa tròn một tháng tuổi sao! Không trách gọi là bách tử liên, chẳng lẽ là hoa đặc biệt dùng cho tiệc đầy tháng sao?”

Chu Nghi cười cười, “Đa số mọi người đều công nhận ý nghĩa tốt đẹp của câu đông con nhiều cháu, nhưng mà ý nghĩa của hoa bách tử liên là tình yêu ghé thăm, tình yêu đến.”

Hoa Tình nhìn vào mắt Chu Nghi, mắt anh không to lắm, nhưng rất sáng. Lúc này tình yêu của cô đang ở ngay trước mắt, tình yêu ơi, mau mau ghé thăm đi!

“Vậy mua nhiều cây một chút, Mãn Nguyệt, Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, Ngân Bảo Bảo, đều mua hết. Trồng một khu vườn nhỏ trong sân, bày hết ra, nhất định sẽ rất đẹp!”

“Được.”

Họ tiếp tục đi về phía trước, một giá đỡ hoa có đặt khoảng bảy tám loại hoa khác nhau, trong đó có một chậu hoa nở hai màu, màu sắc chuyển từ trắng sang tím, rõ ràng từng lớp, Hoa Tình lại một lần nữa tò mò và kinh ngạc.

“Anh Chu Nghi, đây lại là hoa gì, một bông hoa lại có thể nở hai màu?”

“Đây là hai giống hoa tử đằng, Vi Quang và Đảo Ảnh. Em nhìn xem cành của chúng, giống như dây thép, nên gọi là tử đằng. Tử đằng không cần chậu lớn để trồng, nên rất dễ kết hợp trồng chung trong một chậu. Hai giống này trồng chung với nhau quả thật rất đẹp và có chiều sâu.”

“Màu tím rất huyền ảo, màu tím chuyển sắc thì càng lãng mạn, hình dạng hoa tuy bình thường, nhưng sự kết hợp màu sắc thực sự là đẳng cấp thần thánh.” Hoa Tình chỉ vào chậu cây bên cạnh hoa tử đằng, cành hoa đã có vài nụ, “Đây lại là hoa gì?”

“Đây là hoa dạ hương.”

Hoa Tình nhìn sang cây bên cạnh hoa dạ hương, “Hehe, cái này em biết, là hoa bách hợp!”

“Vậy em biết đây là giống hoa gì không?” Chu Nghi cười híp mắt, rất mong chờ câu trả lời của cô.

Hoa Tình bị hỏi khó, mở to đôi mắt như đứa trẻ tò mò, “Là giống hoa gì vậy?”

“Bách hợp pháo. Khi nở sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ, *phập phập phập*, giống như một khẩu đại bác.”

“ thần kỳ vậy sao?” Nói xong Hoa Tình cảm thấy không đúng, bừng tỉnh đánh vào người Chu Nghi, “Anh Chu Nghi, anh vòng vo mắng em nói chuyện giống như pháo bông đúng không?”

“Hehehe, không có!” Chu Nghi không né tránh, mỉm cười đón lấy ánh nắng, bên cạnh có một bông huệ nở rộ hoàn toàn trong khoảnh khắc này.

Trái tim con người cũng giống như tất cả những bông hoa trên đời này, âm thầm, rồi từ từ, rồi trong một khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên nở rộ hoàn toàn, rồi anh nhận ra, mình đã rung động rồi!

Thường ngày anh Chu Nghi ít nói, trả lời cũng rất ngắn gọn, nhưng một khi nói đến hoa cỏ lại có thể thao thao bất tuyệt, còn có thể đùa giỡn với cô.

Rõ ràng có thể thấy, lúc này anh rất vui vẻ và thoải mái, Hoa Tình rất ít khi thấy anh như vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Đã lâu lắm rồi không thấy anh Chu Nghi cười như vậy, mong anh Chu Nghi luôn cười như vậy.”

Cô yên lặng nhìn anh, không chớp mắt, một lúc lâu không động đậy cũng không nói gì nữa, nhưng ngay lúc này  tim của Chu Nghi lại đột nhiên đập nhanh hơn, anh cũng nhận ra bản thân mình hôm nay rất khác thường.

Từ khi về quê ba năm trước, anh đã rất lâu rồi không vui vẻ và thoải mái như vậy, sự xuất hiện của cô như mặt trời vậy, thu hút ánh nhìn của anh, trước mặt cô, khi ở bên cạnh cô, anh luôn có tâm trạng vui vẻ, luôn không nhịn được cười một cách rất vui vẻ.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là ánh mặt trời trong mắt anh, rất hay cười, rất dễ hài lòng, luôn luôn vui vẻ. Có thể chỉ vì được anh chia cho nửa quả dưa hấu  mà vui vẻ cả ngày!

Editor: Kites

Nguồn: Tấn Giang