Hoa Tình chớp mắt với Chu Nghi, không nhịn được cười toe toét, rồi bày ra vẻ mặt như kế hoạch đã thành công "anh có thể làm gì được em nào?"
Chu Nghi nhìn cô chăm chú, không hiểu nổi, rõ ràng cô có đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, trông ngây thơ trong sáng, sao lại nhiều mưu mẹo thế?
Anh không nói gì, cầm mũ bảo hiểm của mình nhẹ nhàng đội lên đầu cô, rồi cúi người xuống giúp cô cài khuy.
Động tác của anh nhẹ nhàng, ngón tay chạm vào tóc cô còn khẽ vuốt nhẹ.
Sự ân cần của anh khiến Hoa Tình cảm thấy ấm áp trong lòng, trái tim lo lắng suốt mấy tháng trời cuối cùng cũng được an ủi phần nào, cô cười tươi rói lộ ra tám chiếc răng trắng, giống như nụ cười hồn nhiên vui vẻ thuở nhỏ.
“Cảm ơn anh Chu Nghi!”
Chu Nghi khẽ cử động môi, nhanh chóng hạ tấm chắn gió của mũ bảo hiểm xuống.
“Lên xe đi.”
Hoa Tình vui vẻ nhảy lên xe, nhưng thân xe máy quá cao, cô giơ chân lên không giữ được thăng bằng suýt ngã. Chu Nghi vội vàng đỡ cô, anh nhẹ nâng một cái thì cô đã ngồi vững trên xe.
Cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, cô rung động không thôi, ánh mắt không nỡ rời khỏi anh, đợi anh lên xe xong lập tức ôm chặt lấy eo anh.
Chu Nghi đã lường trước được, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu nhìn xuống tay cô ôm mình, rồi chú ý đến ngực mình phập phồng rõ rệt, lập tức cảm thấy mùa hè này thật quá nóng bức!
Anh phóng xe máy lao đi, hy vọng dòng khí lưu chuyển nhanh sẽ mang lại cho anh chút mát mẻ, nhưng gió mùa hè oi ả vẫn nóng, không làm dịu được chút nào cơn nóng bức trong lòng.
Ngay sau đó, Hoa Tình áp sát vào lưng anh, “Anh Chu Nghi, chỗ ngồi sau xe anh có để cho phụ nữ khác ngồi qua chưa?”
“Ngồi ngay, đừng đùa giỡn!”
Hoa Tình ôm chặt lấy tay anh lắc lắc, “ Có không nào?”
“Không có.”
Hoa Tình vui mừng khôn xiết, “Oa. Vậy em là người phụ nữ đầu tiên được ngồi xe rồi.”
Gió mùa hè thổi qua tai, chẳng biết đã làm đỏ tai ai rồi.
Xe máy chạy vào “Gặp được ngày trời quang”, tiếng động rõ ràng khiến mọi người trong sân đều quay lại nhìn.
Lúc này màn đêm buông xuống, sân nhà sáng đèn, dưới những chiếc ô La Mã, đèn sao lung linh tôn lên vẻ rộn ràng và ấm áp quyến rũ.
Khúc Tiểu Mi chạy đến trước tiên, Trương Nguyên theo sát phía sau.
“Hoa Tình, anh ấy là ai vậy?” Trương Nguyên cảnh giác nhìn Chu Nghi.
Hoa Tình tháo mũ bảo hiểm trả lại cho Chu Nghi, “Anh ấy là chủ homestay này, anh Chu Nghi nhà bên cạnh nhà tôi, chúng tôi quen nhau từ nhỏ.”
“Ồ, trông anh ấy có vẻ lớn tuổi nhỉ.”
“Cái gì trông lớn tuổi, 28 tuổi quyến rũ hơn nhiều hiểu không? Không được phép nói vậy về anh Chu Nghi!”
Chỉ cần nghe thấy ai đó nói Chu Nghi lớn tuổi, Hoan Tình liền nổi giận, mặc dù Chu Nghi lớn hơn cô bảy tuổi, cộng thêm việc thường xuyên phơi nắng nên có làn da nâu khỏe mạnh, thực sự trông chững chạc hơn nhiều, nhưng trong mắt cô, anh tràn đầy sức hấp dẫn nam tính, hơn nữa, trong kỳ nghỉ hè cô 18 tuổi, anh đã dùng lý do chênh lệch tuổi tác quá lớn để từ chối lời tỏ tình của cô!
Hoa Tình nhìn về phía Chu Nghi, Chu Nghi không nói gì chỉ im lặng cầm lấy trái cây, với vẻ mặt không cảm xúc gì bước về phía mọi người đang tụ tập ngồi lại với nhau.
Anh vẫn để ý, để ý đến sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người!
Nhận thấy Hoa Tình đang giận, Trương Nguyên miễn cưỡng xin lỗi, “Không nói nữa là được rồi.”
Chu Nghi đặt trái cây lên bàn gỗ, quay người rời đi.
Hoa Tình đuổi theo, “Anh Chu Nghi, ở lại chơi cùng mọi người đi?”
“Các em trẻ tuổi cứ ở lại chơi vui vẻ nhé”
Lúc này Tô Cẩm bưng khay xiên nướng cuối cùng đi tới, thấy Hoa Tình buồn bã và lo lắng liền ra hiệu bằng ánh mắt cho cô, cô lập tức hiểu ra.
“Chu Nghi, hôm nay là sinh nhật Hoa Tình, anh là ông chủ, Hoa Tình còn đặc biệt đến ủng hộ kinh doanh của anh, anh không ở lại cùng ăn mừng thì không được rồi chứ? Ít nhất cũng nên cho người ta một chút thể diện, cô bé này dễ xấu hổ, anh không nể mặt chút nào, làm sao để con bé có thể giữ thể diện trước mặt bạn bè của nó?".
Hoa Tình nắm lấy tay Chu Nghi lắc lắc, mắt nhìn anh, lo lắng và mong đợi, dáng vẻ không hề giả bộ mà rất thật lòng.
Chu Nghi tim đập mạnh, cuối cùng vẫn mềm lòng đồng ý ở lại.
Hoa Tình cười tươi như hoa nở rộ sau cơn mưa, kéo Chu Nghi định tìm chỗ ngồi cùng mọi người, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thèm thuồng của một đám con gái, cô đổi ý, kéo Chu Nghi đến bên cạnh bếp nướng.
“Anh Chu Nghi, chúng ta cùng nướng đồ ăn nhé?”
Trương Nguyên chạy đến với vẻ mặt ân cần, “Hoa Tình, cậu muốn ăn gì, tôi nướng cho cậu.”
“ Tôi thích nướng đồ ăn, cậu đừng tranh với tôi. Ừm? Nhạc sao chưa bật, cậu mau đi bật nhạc đi!” Hoa Tình quay đầu gọi mọi người, “Mọi người cứ tự nhiên ăn uống, Khúc Tiểu Mi cậu cắt dưa hấu trước đi nhé?”
“Được rồi!” Khúc Tiểu Mi đáp lại.
Thấy Trương Nguyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, Hoa Tình nhìn về phía sân khấu biểu diễn vẫn trống trơn, vội vàng giục cậu ta, “Đồ đạc của cậu sao chưa mang ra? Mau mang ra chuẩn bị đi! Cậu tối nay không hát à?”
“Hát, đương nhiên là hát rồi. Tôi đang đói mà, ăn vài xiên nướng trước đã.”
Trương Nguyên nhìn Chu Nghi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy dò xét, cậu ta phớt lờ mọi người, đang cúi đầu lật từng xiên thịt cừu, phết dầu, phết sốt, rồi rắc thêm thì là, dáng vẻ thuần thục, động tác nhanh nhẹn, không khỏi thầm nghĩ, cậu ta trước kia chắc chắn là người bán hàng rong.
Ánh mắt đột nhiên dừng lại trên cánh tay nổi rõ cơ bắp của Chu Nghi, rồi lại nhìn cánh tay trắng trẻo của mình, tự an ủi, con gái bây giờ ai cũng thích những anh chàng nhỏ nhắn dễ thương, tất nhiên là trắng trẻo thon dài là tốt rồi!
Đột nhiên, hai xiên thịt cừu nướng chín được đưa đến trước mặt Trương Nguyên, mùi thơm phức. Trương Nguyên hít hít mũi, rồi nhìn lại xiên thịt, hai mặt vàng ươm, mỡ gầy xen kẽ, Trương Nguyên không nhịn được nuốt nước bọt, nhận lấy xiên thịt cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, thơm ngon vô cùng.
“Ngon tuyệt vời!” Nói xong nhận ra không ổn, Trương Nguyên khịt mũi hai cái, “Khụ khụ, ý tôi là thịt ướp rất ngon! Ừm, tôi đi chuẩn bị thiết bị biểu diễn. Hứa Đa Đa, Lưu Chí, mau lên, đừng cứ mãi ăn dưa hấu!”
“A, đến rồi!” Hai cậu con trai đang ngồi cạnh đám con gái gặm dưa hấu nghe thấy tiếng gọi, vội vàng ăn thêm vài miếng dưa rồi chạy đến.
Đợi Trương Nguyên và những người khác đi xa, Chu Nghi hỏi một cách vô tư, “Em lát nữa cũng hát hả?”
“Anh muốn nghe không? Anh muốn nghe em sẽ hát.” Hoa Tình nghiêng đầu nhìn Chu Nghi một cái, quay đầu lại liên tục lật từng xiên nướng trên tay, phối hợp với điệu nhạc líu ríu trên môi, cánh tay cứ động đậy liên tục đụng vào cánh tay của Chu Nghi.
“Em hát cũng được đó, anh Chu Nghi muốn nghe bài gì?”
“Đừng lật nhanh thế, lật quá nhiều thịt không ngon.”
“Không lật nhanh thì làm sao thể hiện kỹ thuật của em? A, không được rồi, xiên này bị cháy rồi!” Hoa Tình lấy xiên thịt bị cháy bỏ vào đĩa giấy dùng một lần bên cạnh, “Sai rồi, sai rồi, anh Chu Nghi, đây không phải là trình độ thật của em, anh xem mấy xiên này nướng vẫn khá tốt.”
Chu Nghi khẽ cong khóe môi, đặt xiên thịt nướng chín lên đĩa xếp gọn gàng, rồi nhận lấy xiên thịt trên tay Hoa Tình, “Để anh làm, em mang những xiên đã nướng xong đi cho mọi người ăn.”
“Rõ! Em tiện thể đi lấy cho anh chút hoa quả.”
Hoa Tình bưng một đĩa xiên nướng đầy ắp đi về phía mọi người phía sau, đặt lên bàn đồng thời tiện tay lấy miếng dưa hấu ăn.
“Mọi người mau đến nếm thử tay nghề của ông chủ, ngon lắm đó!”
“Hoa Tình, hôm nay em mới là nhân vật chính, mau ngồi xuống cùng chơi đi.”
Lúc này Hoa Tình mới để ý, mọi người ba người một nhóm, hai người một cặp, tụ tập lại với nhau, người chơi người ăn, náo nhiệt vô cùng.
Khúc Tiểu Mi kéo cô ngồi xuống bên cạnh, rồi chỉ vào đống quà đã chất thành đống nhỏ trên bàn bên cạnh, “Bên đó là quà mọi người tặng cho cậu. Cậu biết rồi đấy, dạo này tớ khó khăn về kinh tế, quà tặng cậu không đáng giá bao nhiêu, nhưng mà, tớ đã làm phép thuật cho nó rồi.” Nói xong đột nhiên áp sát vào tai cô, “Chúc cậu tỏ tình anh Chu Nghi thành công!”
“Biết rồi, biết rồi, lát nữa tớ chuyển tiền cho cậu.” Hoa Tình cười rồi ăn thêm miếng dưa hấu, sau đó vội vàng lấy điện thoại chuyển tiền mua trái cây cho Khúc Tiểu Mi.
“Hehe.” Khúc Tiểu Mi từ phía sau móc ra hộp quà, lấy chiếc kẹp tóc bên trong ra, nhẹ nhàng thổi một hơi “khí tiên” lên nó, rồi vuốt nhẹ mái tóc dài của Hoa Tình cài lên.
“Lời chúc phúc của tiên nữ đã đến, hy vọng công chúa của chúng ta sẽ thành công mỹ mãn!”
Hoa Tình mở camera điện thoại nhìn chiếc kẹp tóc, chiếc kẹp tóc hình ngôi sao bằng đá quý, tuy không phải là hàng hiệu, nhưng chất lượng và kiểu dáng rất tốt.
“Khúc Tiểu Mi, gu của cậu không tồi."
Lúc này nhạc cụ phát ra một loạt âm thanh du dương, Trương Nguyên gõ vào micro hai cái, mọi người đều nhìn về phía đó, Đa Đa đang thử đàn điện tử, Lưu Chí cũng đang loay hoay với cây đàn guitar, còn hai người khác đã chuẩn bị sẵn bộ trống và đàn bass.
Trương Nguyên quay lại hỏi Đa Đa và Lưu Chí, họ ra hiệu OK, Trương Nguyên nở nụ cười đắc ý.
“Hello, hello. Chương trình biểu diễn sắp bắt đầu, trước hết, chúng ta hãy chúc mừng nhân vật chính ngày hôm nay, Hoa Tình, sinh nhật vui vẻ!”
Trương Nguyên đưa micro cho mọi người, mọi người đều hưởng ứng, đồng thanh hô to, “Wow! Sinh nhật vui vẻ Hoa Tình!”
Trong không khí náo nhiệt và lời chúc phúc, Hoa Tình vẫy tay chào mọi người, “Cảm ơn, mọi người cứ vui vẻ chơi nhé! Trương Nguyên cậu hát một bài để làm nóng không khí đi nào?”
“Vâng! Vậy thì tôi sẽ hát bài “Hạnh phúc nhỏ” tặng cho Hoa Tình của chúng ta!”
“Wow!” Lại một tràng pháo tay vang lên.
Hoa Tình lấy một cái đĩa đựng dưa hấu và xoài đã cắt, kéo ghế cao ngồi xuống bên cạnh Chu Nghi.
“Anh Chu Nghi, ăn dưa hấu.”
Hoa Tình dùng tăm xiên một miếng dưa hấu đưa lên miệng Chu Nghi, cùng lúc đó bài hát “Hạnh phúc nhỏ” của Trương Nguyên hát có phần không được mĩ mãn cho lắm.
Chu Nghi né ra phía sau một chút, nhận lấy tăm xiên. “Tự anh làm được rồi.”
Hoa Tình ôm chậu trái cây, cười khúc khích lắc lư đôi chân, bắt đầu thưởng thức Trương Nguyên hát.
Phía sau có vài cô gái tụm lại quanh Khúc Tiểu Mi thì thầm:
“Sao thế này, lúc nãy tớ đã nhìn ra rồi, Hoa Tình và ông chủ homestay kia có gian tình đấy?”
“Cái gì có gian tình, dùng từ cho cẩn thận chút! Cậu không nghe Hoa Tình nói à, họ là hàng xóm, quen nhau từ nhỏ mà?” Khúc Tiểu Mi nói.
“Thanh mai trúc mã à? Nhưng mà nhìn chênh lệch tuổi tác có vẻ hơi lớn đấy?”
“Nhưng mà nói thật, anh ấy đẹp trai thật đấy!”
“Đúng rồi đúng rồi, tớ cũng nghĩ vậy. Ước gì tớ có được người yêu như anh ấy.”
“Hi hi, thế là Trương Nguyên xui xẻo rồi! Tớ đoán tối nay cậu ta không có cơ hội đâu.”
Trong tiếng hát vang dội của Trương Nguyên, Hoa Tình cũng thỉnh thoảng nghe vài lời, nhưng cô không hề để tâm. Dù sao thì những người không quen biết nhau thường họ chỉ nhìn thấy bề ngoài, chứ chẳng thể hiểu được những chi tiết bên trong.
Cô nhìn về phía Chu Nghi, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh, nhìn nghiêng sang, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt dưới ánh sáng vừa phải, chính là đối tượng phác họa hoàn hảo nhất trong tâm trí của sinh viên mỹ thuật. Hơn nữa anh không chỉ có ngoại hình đẹp, mà nội tâm cũng như ngọc bích, chất lượng thượng thừa. Nhưng có vẻ như anh không hiểu mình tốt đến mức nào, vì vậy cô lo lắng anh sẽ để ý đến những lời bàn tán xung quanh.
Editor: Kites
Nguồn: Tấn Giang