Vườn Hoa Của Anh Chu - Tri Tiểu Ngư

Chương 13: Tưới nước 05




Quán bún của chú Hoàng nằm ngay trên đường vào thị trấn. Vì giá cả phải chăng và nguyên liệu đầy đủ, quán khá nổi tiếng ở địa phương, mỗi dịp cuối tuần hoặc ngày lễ đều có rất nhiều người đến ăn.

Trùng hợp thay, khi Chu Nghi dẫn Hoa Tình đến quán thì còn hai chỗ trống, lại còn ở dưới gốc cây lớn ngay cửa, đúng là vị trí đắc địa.

Vợ của chú Hoàng, dì Hiểu Quế, nhìn thấy họ liền vội vàng chào hỏi.

“Chu Nghi, lại ăn bún à!  À, Hoa Tình đây rồi! Lâu lắm mới về chứ nhỉ?”

“Dì Hiểu Quế ơi! Con với anh Chu Nghi đến ăn bún ạ!”

“Được được, dì sẽ chiên thêm trứng cho hai đứa, chờ chút nhé!”

“Cảm ơn dì Hiểu Quế ạ!”

Buổi sáng mùa hè, ánh nắng cũng rất gay gắt, nhưng dưới gốc cây vẫn khá mát mẻ, gió thổi nhẹ mang theo mùi hương của cây cỏ.

Một số người trong làng ăn sáng xong liền vội vàng phóng xe điện nhỏ vào thị trấn đi làm, những người nhàn nhã nhất trong làng chắc chỉ có Chu Nghi và Hoa Tình mà thôi.

“Quán của dì Hiểu Quế năm nào cũng đông khách hơn năm trước nhỉ! Cả làng cũng vậy, náo nhiệt hơn hồi nhỏ nhiều.”

“Hồi đó, hầu hết bố mẹ chúng ta đều tìm mọi cách vào thành phố để lập nghiệp, giờ chính sách thay đổi, thời thế cũng đổi khác, người về quê nhiều lên thì tự nhiên cũng náo nhiệt hơn thôi.”

“Con thấy công lao lớn nhất là của anh Chu Nghi, hầu như khách du lịch đều đến vì homestay của anh. ‘Gặp gỡ trời quang’ là điểm check-in nổi tiếng trên mạng, vườn hoa cỏ xung quanh cũng được thiết kế rất đẹp, cứ chụp ảnh ở bất cứ góc nào cũng đều đẹp. Bên cạnh còn có vườn rau, du khách muốn trốn khỏi thành phố bận rộn còn có thể tự tay trải nghiệm cuộc sống nông thôn. Thời gian gần đây đang rất thịnh hành đấy!”

“Những người đến đây chơi chỉ là để trải nghiệm thôi.”

Đúng vậy! Họ đến đây trải nghiệm một lần là đủ rồi. Giống như tận hưởng một buổi spa tinh thần, thư giãn xong lại tràn đầy năng lượng cho ngày mới. Làng mình cũng được lợi, thêm phần sinh khí. Đôi bên cùng có lợi, thật là viên mãn!

“Bún đây rồi!” Dì Hiểu Quế vui vẻ bưng hai bát bún đi tới, “Hai đứa nói chuyện vui vẻ quá nhỉ! Hoa Tình nên về thường xuyên hơn, dẫn anh Chu Nghi đi chơi nhiều vào, chứ thằng bé suốt ngày ở trong cái sân của nó, còn trẻ mà như ông già ấy, không đúng, ông già còn thích ra ngoài hơn nó nữa.”

“Vâng ạ, con sẽ nghe dì Hiểu Quế!” Hoa Tình cười ngọt ngào, vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

“Hoa Tình giờ vẫn đang đi học à?”

“Vâng ạ, năm sau mới tốt nghiệp.”

“Tốt nghiệp định đi làm ở đâu?”

“Vẫn chưa nghĩ ra ạ.”

“Phải tranh thủ chứ, giờ tìm việc không dễ đâu. Con trai nhà dì, Đào Tử, mấy hôm trước cũng bị mất việc, dì bảo nó nếu không được thì về bán bún với dì, giờ quán đông khách quá làm không xuể!” Dì Hiểu Quế mặt tươi như hoa, tinh thần phấn chấn, nhìn bộ dạng này thì cuộc sống quả thật rất tốt.

“Dì Hiểu Quế, nhà dì không chỉ là đông khách, mà đúng là đông khách quá trời! Mở thêm chi nhánh được rồi!”

“Đúng đúng, dì với lão Hoàng cũng có ý định này, định mở thêm chi nhánh ở thị trấn! Chỉ cần Đào Tử về, giao cho nó quản lý, tự làm chủ, tốt hơn là đi làm thuê cho người khác đúng không?”

“Hiểu Quế, đừng nói chuyện nữa, mau qua đây bê bún cho khách đi!” Chú Hoàng đang bận tối mặt.

“Đến đây đến đây! Hai đứa ăn trước đi, dì đi đây!”

Ăn xong bún, Hoa Tình mặc áo chống nắng, đội mũ rơm rồi cùng Chu Nghi về vườn nhổ cỏ.

Ở góc Tây Bắc của sân có một cái giàn dây leo, trên giàn leo đầy hoa hồng, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

“Mấy hôm trước trời mưa, sau khi mưa thì cỏ mọc rất nhanh. Nếu không nhổ cỏ kịp thời sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây.”

Chu Nghi đưa găng tay cho Hoa Tình, đợi cô đeo xong lại đưa cho cô một cái xẻng nhỏ.

“Đừng cố gắng quá sức, mệt thì đến đây nghỉ ngơi, trà hoa đã pha sẵn ở đây rồi, khát thì đến đây uống.”

“Em biết rồi, anh Chu Nghi, em không phải là tiểu thư được nuông chiều đâu, em cũng rất thích lao động mà.”

Chu Nghi cười, khẽ gõ lên mũ của cô.

Hoa Tình ngồi xổm dưới giàn hoa hồng nhổ cỏ, vì mấy hôm trước vừa mới mưa nên đất mềm, chỉ cần kéo nhẹ là có thể dễ dàng nhổ được cỏ dại rồi.

“Cũng không khó lắm mà! Anh Chu Nghi cứ chờ xem, không tới nửa tiếng, em sẽ nhổ sạch cỏ dại này cho anh!”

Chu Nghi ở đầu kia nghe thấy lời hùng hồn của cô liền cười lắc đầu.

Thấy Chu Nghi không tin, Hoa Tình bỗng nhiên như được tiêm thuốc kích thích, vù vù nhổ sạch cỏ ven lối đi lát đá, sau đó lại như quả bóng xì hơi ngồi phịch xuống phiến đá.

“Em nghỉ một chút, nghỉ ngơi lấy sức, lát nữa sẽ tiếp tục.”

Lúc này, gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa rơi xuống xung quanh Hoa Tình. Chu Nghi đi tới ngồi xổm xuống trước mặt cô, xác nhận cô chỉ là mệt mới yên tâm.

“Không sao chứ?”

“Em không sao, chỉ là cùng một lúc hơi dùng sức quá mạnh thôi.”

“Cứ coi đây là một cách giải tỏa áp lực, từ từ thôi, mệt thì nghỉ, nghỉ ngơi xong rồi tiếp tục. Làm cỏ dù là việc nặng nhọc nhưng cũng không phải là việc gì gấp. Cứ coi như đang chơi đi.”

“Em biết rồi anh Chu Nghi!”

Gió thổi qua đỉnh đầu, cành hoa đung đưa.

Hoa Tình nghỉ ngơi một lát, bắt đầu nhổ cỏ dưới gốc cây hoa cẩm tú cầu, nhổ được một lúc thì đột nhiên thấy có gì đó không đúng, liền giơ lên một nhành “cỏ” mảnh mai xinh xắn trong tay.

Editor: Kites

Nguồn: Tấn Giang