Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 47: Giấu không được




Theo cách nghĩ của cô thì lời nói này có thể được hiểu theo hai ý.

Hoặc là, anh có phải chính là người mà em nói không;

Còn không thì là, anh có thể trở thành người mà em nói không.

Nhưng mặc kệ nó là cái ý nào thì nếu như cô thừa nhận, anh sẽ biểu lộ tâm tư trước mặt cô sao? Nhưng nếu như cô không thừa nhận, anh lại thấy khó mà lui thì làm thế nào?

Trong lòng Tang Trĩ còn đang giao tranh chiến đấu.

Đoàn Gia Hứa lại vô cùng kiên nhẫn chờ đợi đáp án của cô, không có ý định thúc giục.

Hồi lâu, Tang Trĩ quyết định rồi, thốt lên hai từ: “Không giống.”

Đoàn Gia Hứa ‘a’ một tiếng, kéo dài âm tiết, tựa như có chút tiếc nuối.

Không chờ anh nói thêm, Tang Trĩ cụp mắt xuống nghiêm túc bổ sung: “Anh đừng nhắc đến cái từ này nữa, em đã không còn thích người nọ rồi.”

Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Là vậy sao.”

Tang Trĩ cố trấn định tự nhiên gật đầu. Sợ anh không tin, cô nghĩ ngợi rồi căng da đầu cứng rắn nói dối: “Anh không phải từng bảo anh ấy là tên đàn ông cặn bã sao? Vậy nên không liên lạc nữa.”

“…” Nụ cười trên khuôn mặt Đoàn Gia Hứa hơi nhạt dần.

Tang Trĩ nói rất nhanh, còn rất thành thật: “Bây giờ em không còn thích ai cả.”

Đoàn Gia Hứa trầm mặc ba giây, trong mắt dâng lên thứ cảm xúc khó nói thành lời, tựa như bản thân vừa mới đào một cái hố sâu rồi tự mình nhảy xuống vậy. Anh dời mắt, tỏ ra không để tâm hỏi: “Người này, máy điều hòa trung tâm?”

Tang Trĩ chần chờ nói: “Có chút giống.”

Bây giờ mới nhớ đến lúc ấy cô còn nói mấy từ như vậy, Đoàn Gia Hứa vừa bực mình vừa buồn cười, gằn từng tiếng một: “Em biết từ này có nghĩa là gì không?”

Nghe anh hỏi vậy, Tang Trĩ lộ vẻ cổ quái: “Anh không biết sao?”

“…”

“Sao cái gì anh cũng không biết thế này, anh không lên mạng à?” Tang Trĩ tuy nói nhưng không phải là ghét bỏ gì, chậm rãi giải thích cho anh, “Máy điều hòa trung tâm chính là chỉ những người con trai có rất nhiều bạn là nữ, đối xử với tất cả cô gái đều tốt, nhưng lại không hề có bạn gái, ý vậy đấy.”

Đoàn Gia Hứa trợn mắt, từ trên xuống dưới quét qua cô một vòng, nhàn nhạt nói: “Ba điểm này, chỉ cần phù hợp một điểm thì được xem như máy điều hòa trung tâm sao?”

“…” Tang Trĩ nói rất đương nhiên, “Tất nhiên phải là cả ba đều hợp mới trở thành nó được chứ.”

Chủ đề này kết thúc tại đây.

Hai người sóng vai ra khỏi cổng trường.

Lúc đi ngang qua một đám sinh viên ồn ào náo nhiệt. Tang Trĩ như có như không nghe thấy hình như Đoàn Gia Hứa lại nói thêm một câu, giọng điệu không thể diễn tả nổi, mang theo một chút lạnh lẽo.

“ Cũng biết cách vu hãm người ta quá.”

Tang Trĩ lần trước muốn xem bộ phim ‘Big Hero 6’, đại đa số các rạp khác đều đã ngừng chiếu, chỉ còn duy nhất một suất chiếu cuối cùng trong một rạp chiếu phim.

Nằm ở trung tâm thương mại thành phố.

Đoàn Gia Hứa sớm đã mua vé.

Hai người lên tàu điện ngầm. Bởi vì cuối tuần nên người trên tàu đông một cách bất ngờ, chuyến mà Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa lên vừa vặn đụng phải chuyến đông người, đành chen chúc ở vị trí cạnh cửa.

Sợ cô bị người khác chen lấn, Đoàn Gia Hứa kéo cô đến trước người mình.

Chung quanh đều là người, tìm mãi cũng không có thứ cho cô chống đỡ, Tang Trĩ nhịn không được nói: “Em đứng ở đây không có gì để nắm giữ cả.”

Đoàn Gia Hứa rũ mi, buông tay ra chỉ chỉ trên cái vòng treo cầm tay: “Vậy em nắm nó đi.”

Tang Trĩ giơ tay ngoan ngoãn giữ lấy, quay đầu lại nhìn anh: “Vậy còn anh?”

Đoàn Gia Hứa thoải mái nắm lấy thanh xà ngang bên trên. Mấy giây sau hình như chú ý đến cô, anh đột nhiên cười khẽ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Có hơi cao nên nắm có chút tốn sức.

“…”Tang Trĩ muốn nói gì đó.

Một giây sau tay anh hướng xuống dưới, cầm lấy cổ tay của cô: “Chỗ này thoải mái hơn.”

Tang Trĩ vẫn duy trì tư thế cũ, đôi mắt to trợn tròn, rồi chớp chớp nhìn chằm chằm vào anh, hiển nhiên thấy hành động này của anh thật sự rất rất vô liêm sỉ: “Anh nắm phía trên thì phí sức chỗ nào?”

“Thật sự tốn sức lắm.” Nụ cười trên khuôn mặt Đoàn Gia Hứa chưa từng biến mất, ung dung nói, “Không thì em thử nắm đi xem sao?”

“…” Tang Trĩ không được tự nhiên, duỗi tay khác nắm lấy xà ngang, không bao lâu sau lại phải thả ra, thầm nói: “Anh còn không biết xấu hổ đi so chiều cao với em.”

Nói vậy nhưng cô không hề rút tay ra khỏi tay anh.

Tính cả lúc cô còn nhỏ tuổi, anh cùng lắm cũng chỉ vò đầu cô, hoặc là bóp bóp nhéo nhéo hai má cô thôi, nhìn thì rất thân mật, nhưng vẫn có một khoảng cách giữa hai người.

Thật ra thì Đoàn Gia Hứa rất ít khi tiếp xúc tay chân với cô.

Cô cúi thấp đầu, lại sờ lên khóe môi mình.

Ánh mắt Đoàn Gia Hứa thẳng tắp nhìn về phía trước, nhìn chuyên chú vào hình ảnh của cô phản chiếu qua cửa sổ, sau đó rũ mi thoáng nghiêng đầu, bất động thanh sắc nhìn dáng vẻ lúc này của cô.

Hai người ai làm việc nấy.

Một người thì giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì.

Người khác lại chìm trong yên lặng an tĩnh nhìn cô gái, thấy cô thỉnh thoảng sẽ lơ đãng cong cong khóe môi.

Sau đó, người nọ cũng không khỏi cười lên.

***

Đến trung tâm thương mại, phim còn nửa giờ mới chiếu.

Hai người không vội lấy vé, Tang Trĩ nhìn thoáng chung quanh một vòng, nhịn không được chỉ vào tiệm trà sữa cách đó không xa: “Em muốn mua một ly nước, anh có muốn uống không?”

Đoàn Gia Hứa: “Không.”

Tang Trĩ: “Thế lát nữa anh xem phim không bị khát sao?”

Đoàn Gia Hứa: “Anh đi mua…”

Không chờ anh nói hết câu liền phát hiện lời thoại này hình như trong quá khứ từng diễn ra y chang rồi. Mi tâm Đoàn Gia Hứa giật giật, sửa miệng, “Lần này trước khi em uống, nhớ phải mở nắp nhìn xem bên trong có đúng phần mình đã order không đấy.”

“Vâng ạ.” Trước tiệm trà sữa không có người xếp hàng, Tang Trĩ đi lên trước quầy gọi nước, đưa mắt nhìn menu, không do dự mấy liền chọn ngay, “Trà chanh đá thêm trân châu.”

“…” Đoàn Gia Hứa lần đầu nghe đến sự phối hợp thế này, “Có thể uống cùng như vậy à?”

Tang Trĩ nhìn anh: “Đương nhiên là có thể.”

Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Nhưng mà hôm nay mấy độ? Còn uống đá nữa.”

Tang Trĩ: “Trong phòng không lạnh mà.”

Đoàn Gia Hứa: “Đừng uống quá nhiều.”

Tang Trĩ có đôi chút bất mãn, lầm bầm: “Sao anh cứ như ông già trông em vậy.”

Nghe cô nói, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào dáng vẻ buồn bực không thôi kia của cô. Khuôn mặt anh thoáng thả lỏng, ngữ điệu ngân nga, nghiền ngẫm hỏi: “Thấy anh phiền?”

Vừa lúc nhân viên phục vụ đưa đồ uống đã làm xong cho cô.

Tang Trĩ nhận lấy, chọc ống hút vào uống một hớp. Cô cũng ngại nói thẳng, chỉ đành qua loa lấy lệ: “Em cũng đâu nói như vậy.”

Đoàn Gia Hứa cười: “ Câu em nói không phải là ý đó thì là gì.”

Tang Trĩ xem như không nghe thấy, tự nhiên nhai trân châu.

Mấy giây sau, Đoàn Gia Hứa cắn môi dưới, rất có hàm ý mà phun ra bốn chữ: “Làm quen sớm đi.”

Động tác của Tang Trĩ khựng lại, trầm mặc nuốt miếng trân châu trong miệng xuống.

***

Hai người đến rạp chiếu phim lấy vé.

Còn vài phút nữa là đến giờ soát vé, bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống. Mặc dù uống thì không cảm thấy gì, nhưng cầm lâu Tang Trĩ mới thấy cái ly nước trong tay cô quả thật có hơi lạnh.

Phát hiện ra cô vài lần đổi tay cầm nước, Đoàn Gia Hứa trực tiếp với tay thay cô cầm lấy.

Tang Trĩ liếc mắt nhìn anh không nói. Gần đến giờ vào rạp, cô nhịn không được chỉ vào ly nước kia, nói: “Em muốn uống.”

Đoàn Gia Hứa đưa đồ uống tới, nhưng lại có vẻ không định trả lại cho cô. Chỉ để ống hút đến một bên khóe miệng cô, mi mắt hơi giương lên, không biểu cảm nhìn cô.

Da mặt Tang Trĩ không dày đến mức uống nước trong tay anh, muốn lấy lại.

Không chờ cho cô đụng vào cái ly kia, Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt cất tiếng: “Uống nước thì cứ tập trung mà uống, sao còn nhân cơ hội sờ tay anh vậy.”

“…” Tang Trĩ nhẫn nhịn, xị mặt, “Ai muốn sờ tay chứ, em tự uống.”

Đoàn Gia Hứa: “Không ngại lạnh?”

Tang Trĩ: “Không lạnh.”

Đoàn Gia Hứa trả lại cho cô: “Uống xong lại đưa anh cầm cho.”

“Không cần.” Tang Trĩ nhìn bàn tay của anh, nhỏ giọng nói, “Vậy không phải anh cũng sẽ bị lạnh sao.”

Nghe cô nói vậy, Đoàn Gia Hứa cong khóe môi, đưa bàn tay giơ đến trước mặt cô, không chút đứng đắn nói: “Vậy em ủ ấm cho anh nhé?”

Tang Trĩ không tiếng động, chỉ đang hút nước.

Anh hình như lại không thấy xấu hổ thu tay về, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, đến giờ rồi.”

Hai người đứng lên.

Lại qua mấy giây, Tang Trĩ đột nhiên lấy một miếng giữ ấm nho nhỏ từ trong túi ra đưa cho anh: “Em chỉ mang theo có một cái thôi, cho anh dùng đấy.”

Đoàn Gia Hứa sững sờ.

Tang Trĩ nhỏ giọng giải thích: “Tay của em lạnh nên không cách nào ủ ấm cho anh được.” Nói xong, cô ra vẻ trấn định nhìn thoáng qua anh, lại bổ sung thêm, “Hơn nữa, nắm tay cũng không phù hợp cho lắm.”

Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô, khựng lại vài giây mới phụ họa: “Đúng là rất không phù hợp.”

“…”

Hai người tìm đến chỗ của mình ngồi xuống

Đoàn Gia Hứa cầm cái túi của Tang Trĩ đặt lên đùi, xé mở gói giữ ấm, giọng nói nhã nhặn lại mềm mại: “ Vẫn chưa có danh phận.”

Cùng lúc đó, Đoàn Gia Hứa đặt miếng giữ ấm vào tay cô.

Phim cũng mới bắt đầu chiếu, âm nhạc dạo đầu vang lên, cắt ngang mọi lời nói của cô.

Sau khi phim kết thúc cũng vừa lúc đến giờ ăn cơm.

Hai người ra ngoài tìm một quán ăn.

Sau đó lại quay về gần chỗ làm việc của Đoàn Gia Hứa, đến một tiệm bánh kem lấy bánh.

Điểm đến cuối cùng là nhà Đoàn Gia Hứa.

Tang Trĩ cởi giày, nhìn thấy trên kệ giày lại có nhiều thêm một đôi dép lê đi trong nhà, vừa vặn là size chân của cô. Cô nhìn Đoàn Gia Hứa, không chủ động lấy xuống mang.

Ngược lại Đoàn Gia Hứa còn đi đến lấy dép đặt xuống trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Mua cho em đó.”

Anh đặt bánh gato lên trên bàn ăn, sau đó đi vào phòng bếp.

Tang Trĩ lề mề mang vào, đi đến mở hộp bánh kem ra.

Vừa mới lấy bánh ra khỏi hộp thì Đoàn Gia Hứa cũng từ nhà bếp bước ra, trên tay anh còn bưng một cái bánh kem khác.

Động tác trên tay Tang Trĩ khựng lại: “Sao tận hai cái vậy?”

“Cái này là anh làm.” Đoàn Gia Hứa nói, “Sợ ăn không được nên mua thêm một cái khác.”

Tang Trĩ tròn mắt nhìn anh: “Anh cũng biết làm bánh kem nữa ạ.”

“ Trước kia có một khoảng thời gian làm ở quán café nên học đôi chút.” Đoàn Gia Hứa chuẩn bị cắm nến lên bánh, hững hờ nói, “Muốn dùng cái bánh nào để tổ chức đây?”

Tang Trĩ chỉ vào cái bánh mà anh làm: “Cái này đi.”

“Cắm mấy cây nến?”

“Một là được rồi.”

Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa chau lại, khi nói còn mang theo sự cự tuyệt: “Mười chín cây đi.”

Tang Trĩ câm nín: “Cắm nhiều như vậy thì sao mà thổi.”

“Cô gái nhỏ này,” Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ nói, “Em cần phải nhận thức rõ được tuổi của em đi thôi.”

Tiệm bánh kem cho hai bao nến, trong mỗi bao có mười hai cây, vậy nên vẫn đủ dùng. Tang Trĩ nhịn không được muốn tranh cãi: “Vậy đến sinh nhật anh, còn phải mua thêm một bao nến nữa mới đủ đấy.”

“Sinh nhật của anh à,” Đoàn Gia Hứa rất tiêu chuẩn kép, “Cắm một cây là được rồi.”

“…” Tang Trĩ rất khó chịu, vô cùng tị nạnh phân bua, “Đến lúc đó em nhất định phải cắm đủ hai mươi sáu cây nến cho anh.”

Đoàn Gia Hứa chỉ cười, cắm nến xong thì đi lại bàn trà lấy một cái bật lửa, cùng với một cái túi màu hồng. Anh cụp mắt, chậm rãi nhóm lửa tất cả các cây nến lên.

Tang Trĩ chạy đến công tắc tắt đèn.

Lúc quay về thì Đoàn Gia Hứa cũng kịp đốt xong. Khuôn mặt anh bị ánh nến nhiễm sắc ấm, lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ thần sắc lắm, nhưng lại quyến luyến dịu dàng đến bất ngờ.

Tính ra thì đây là lần đầu tiên Tang Trĩ và anh cùng đón sinh nhật với nhau.

Đoàn Gia Hứa hát bài ca chúc mừng sinh nhật cho cô, âm thanh khàn khàn dịu dàng quẩn quanh phòng khách, sau khi câu hát cuối cùng vừa dứt, Tang Trĩ chắp hai tay ước nguyện, rồi dùng sức thổi mạnh vào ngọn nến.

Nhưng cũng tắt được hơn phân nửa.

Khóe miệng cô co ro, lại thổi thêm vài lần mới tắt hết toàn bộ.

Nhìn động tác của cô, Đoàn Gia Hứa cười ra tiếng, lồng ngực phập phồng khiến hai bả vai run run. Sau đó anh đứng dậy mở đèn lên, đưa cái túi màu hồng đến cho Tang Trĩ: “Quà sinh nhật.”

Tang Trĩ nhận lấy, không nhẹ. Cô nói cảm ơn, cố gắng chống lại sự tò mò, cầm lấy bánh kem bắt đầu cắt từng miếng ra.

Nhưng cũng chỉ cắt một phần, Đoàn Gia Hứa cầm lấy dao cắt bánh, giúp cô cắt thành từng miếng nhỏ. Anh liếc cái túi bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Có muốn nhìn thử xem quà người kia tặng em là gì không?”

Tang Trĩ liếc mắt nhìn, lắc đầu: “Về rồi xem.”

Đoàn Gia Hứa không gượng ép, lại hỏi: “Nam sinh nọ theo đuổi em?”

Tang Trĩ nghĩ ngợi: “Hẳn là vậy.”

Đoàn Gia Hứa cười khẽ thành tiếng, kéo dài giọng điệu: “Rất nhiều người theo đuổi sao?”

Nghĩ đến cái lần ở bệnh viện lỡ miệng thổi gió quá đà, Tang Trĩ cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành hàm hồ có lệ: “Cũng tàm tạm.”

Đoàn Gia Hứa lại nhanh chóng hỏi tiếp: “Theo đuổi em có điều kiện gì không?”

Tang Trĩ không rõ lắm: “Cái này thì cần gì điều kiện, cũng có phải tuyển người yêu đâu chứ.”

“Vậy nói thử xem,” Tỏ vẻ như đang tâm sự rất tùy tiện, ngữ khí Đoàn Gia Hứa rất nhạt, “Người mà em có khả năng để vào mắt phải có điều kiện gì.”

Tang Trĩ nâng mắt, do dự trả lời: “Đẹp trai.”

Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”

“Tính cách tốt.”

“Ừm.”

“Cao hơn em một cái đầu.”

“Ừm.”

“Tam quan đoan chính.”

“Ừm, còn nữa không??”

Tang Trĩ cầm nĩa lên, cắm bánh kem cho vào miệng: “Hết rồi.”

“Những điều kiện mà em nói này, anh đều phù hợp.” Đoàn Gia Hứa dùng ngón tay quết một lớp socola, cọ nhẹ lên gương mặt của cô, “Vậy nên, hỏi em một chuyện nhé.”

“…” Dường như là chuyện đã được chờ mong từ rất lâu cuối cùng cũng đã diễn ra, mang theo cảm giác báo hiệu cực kỳ mãnh liệt.

Tang Trĩ chạm vào ánh mắt anh, dường như có thể biết được câu nói tiếp theo của anh là gì, nhịp tim chậm mất nửa nhịp, khẩn trương đến không thở được. Cô vươn lưỡi liếm sạch vệt bánh kem còn dư lại bên khóe môi, lúng ta lúng túng nhìn anh: “Chuyện gì ạ.”

Đoàn Gia Hứa cười khẽ thành tiếng, ánh mắt mập mờ nhưng là rất nghiêm túc.

Lần này anh không còn như những lần trước che này giấu nọ, càng không nói chuyện lập lờ nước đôi.

Mà trực tiếp ngã bài với cô.

“Anh có thể theo đuổi em chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Theo đuổi đi!!!! !!!!! !! ! !! Đoàn lão cẩu xông lên đi!! !!! !!! !! !!!