Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 16: Giữ lại mua kẹo đường ăn






Edit+ Beta: Min


"..."


Tang Trĩ không nói một lời nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, dường như cảm thấy rất uất ức, nhịn nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Chẳng trách cái tiệm này của anh không có người đến."


Đoàn Gia Hứa: "Hửm?"


Tang Trĩ đẩy tiền đến trước mặt anh, rất rõ ràng ngay cả một đồng cũng không muốn đưa thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, giọng nói rõ ràng chầm chậm thốt lên: "Quán ăn giết người cướp của."


Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: "Chỉ thu thêm của em một đồng thì trở thành quán cướp của rồi sao?"


Tang Trĩ xụ mặt: "Em cũng không có nhìn lén anh mà."


"Được rồi." Đoàn Gia Hứa cầm tiền trên bàn lên: "Là tôi nói hươu nói vượn."


Tang Trĩ nhìn anh, không nói gì thêm nữa muốn quay lại chỗ ngồi.


Đi còn chưa đến hai bước, Đoàn Gia Hứa ở sau lưng gọi cô lại: "Chờ một lát."


Tang Trĩ dừng chân quay đầu hỏi: "Làm gì?"


Đoàn Gia Hứa: "Đến đây."


Tang Trĩ một mặt mơ hồ, không muốn đi qua. Nhưng anh an tĩnh đứng đó nhìn cô, dường như chỉ cần cô không đi qua, thì anh vẫn sẽ đứng yên ở đấy không rời một bước.


Yên lặng thật lâu, Tang Trĩ bất đắc dĩ đi qua hỏi thêm một lần nữa: "Sao thế ạ?"


"Tôi còn có thể lấy tiền của em thật sao?" Cái bàn cao khoảng một mét, Đoàn Gia Hứa cúi người, cách một cái bàn lớn bắt lấy cổ tay của cô, nhét lại tiền vào trong tay cô: "Giữ lại tự mua kẹo ngọt ăn đi."


Tang Trĩ sửng sốt chưa kịp phản ứng, anh đã thu tay về.


Sau quầy thu ngân chính là một cái bồn rửa lớn, phía trên đặt khá nhiều nguyên vật liệu. Nói vừa dứt lời, Đoàn Gia Hứa quay người đi, lấy ra hai cái chén sạch bắt đầu làm bánh ngọt.


Tang Trĩ yên lặng cất tiền vào trong túi.


Sao cuối cùng lại thành thế này.


Một tay đánh mặt, một tay khác lại cho cô kẹo ngọt.


Để rồi sau đó, cô không còn cách nào cự tuyệt.


Ban đầu quật cường bởi vì 'cái đánh' của anh mà tranh chấp, rồi lại vô cùng mắt mặt bởi vì 'kẹo ngọt' mà thu lại tất cả tính khí.


Trở lại chỗ ngồi, Ân Chân Như sát lại gần, nhỏ giọng xì xào tò mò: "Tang Trĩ, bạn của anh hai cậu muốn mời bọn mình sao?"


Tang Trĩ gật đầu: "Đúng vậy."


"Ha ha, tốt thật." Ân Chân Như vui vẻ: "Mua quà xong mình cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền thừa cả, mà mình còn đang muốn mua đồ tham gia đảo mạo hiểm hiện đang giảm giá nữa, gần đây có ra cái mũ rất đẹp luôn."


"Mấy cái đó thì có đáng đâu hả."


"Đẹp mà."


Biết Tang Trĩ không có hứng thú với mấy cái này, Ân Chân Như đành chuyển chủ đề: "Đúng rồi, vừa nãy Phó Chính Sơ có lên QQ tìm mình, hỏi bọn mình đang ở đâu, mình cũng nói địa chỉ cho họ rồi."


"Ừ."


"Cậu ấy chắc cũng sẽ đến đó, nói đến tìm chúng ta trước. Còn có Lưu Vĩ Kỳ cũng đến nữa."


Tang Trĩ: "Sao bọn họ không đến phòng tiệc trước đi."


Ân Chân Như: "Bây giờ cũng mới mười hai giờ, mà KTV kia cũng một giờ chiều mới mở cửa. Bọn họ nói là đã điện thoại đặt hẹn trước, sẽ đến chỗ chúng ta rồi cùng nhau ăn cơm luôn."


"Còn ai đến nữa không?"


"Hình như có thêm mấy người ở lớp bọn họ nữa đó." Ân Chân Như nói, "Có điều những người kia sẽ đi tới KTV tìm bọn họ luôn."


Đúng lúc này,, Đoàn Gia Hứa đem hai chén bánh ngọt lên. Nghe Ân Chân Như nói, lông mày anh hơi nâng lên, đôi mắt đào hoa liếc qua, thuận miệng hỏi: "Muốn đi hát karaoke sao?"


Ân Chân Như lập tức im lặng.


Tang Trĩ gật đầu.


Đoàn Gia Hứa cũng không làm khó làm dễ gì, chỉ dặn dò cô: "Chỉ được đi chỗ nào nghiêm túc, nhớ phải về nhà trước khi trời tối, đừng ở ngoài quá muộn."


Giọng điệu này giống hệt như lúc Tang Diên đang dạy dỗ cô, chỉ có điều là Tang Diên không quan tâm cô kỹ như vậy.


Tang Trĩ ồ lên một tiếng.


Chờ sau khi anh đi, Ân Chân Như lại gần nói: "Bạn học của anh hai cậu sao giống hệt ba mình thế, trước khi mình đi cũng nói y đúc như vậy với mình."


Tang Trĩ rất đồng tình với cô ấy: "Ba mình cũng nói vậy luôn."


"..."


Ăn chưa được một nửa, Phó Chính Sơ và Lưu Vĩ Kỳ đã đến.


Tang Trĩ hiếm khi gặp được hai người này. Lúc này nhìn lại mới thấy bọn họ hình như cao hơn trước rồi. Mặc thường phục vào, giống hệt mấy cậu bé vậy.


Ân Chân Như buông thìa xuống, cười hì hì nói: "Thọ tinh tới rồi."


Phó Chính Sơ sờ sờ mũi.


Lưu Vĩ Kỳ cả người đều là mồ hôi, đi đến đứng sát vách gần Ân Chân Như: "Các cậu mau nhanh đi, mình đói muốn chết rồi đây. Nếu không thì cứ đến KFC sát vách đây là được rồi."


Ân Chân Như: "Mình không có tiền ăn KFC."


Trong cái quán chật hẹp có thêm hai người, lập tức náo nhiệt hẳn lên.


Ân Chân Như ăn với tốc độ rất nhanh, sớm đã ăn hết. Ba người ngồi đợi Tang Trĩ. Cô ngồi nghe Ân Chân Như và Lưu Vĩ Kỳ đấu võ mồm, đành cố gắng ăn thật nhanh.


Thấy Tang Trĩ ăn xong, Ân Chân Như đưa tờ khăn giấy cho cô: "Đi thôi."


Tang Trĩ gật đầu.


Hai nam sinh một bên đứng lên đi ra ngoài. Ân Chân Như kéo tay Tang Trĩ, muốn lôi cô đi thật nhanh.


Lúc đi ngang qua quầy thu ngân, Tang Trĩ nghĩ tới cái gì đó, dừng chân lại, rút tay mình ra khỏi khuỷu tay của Ân Chân Như: "Cậu ra ngoài trước chờ mình."


Nghe vậy, Ân Chân Như nhìn Đoàn Gia Hứa một cái, tỏ vẻ minh bạch: "Được, vậy cậu nhanh lên nha."


Sau đó liền đi ra ngoài.


Đoàn Gia Hứa ngồi trên ghế chơi điện thoại, một chân khoác lên cái ghế dựa bên cạnh, tư thế ngồi vô cùng tùy ý. Thấy cô, anh thả chân xuống, vui vẻ hỏi cô: "Cô bé, muốn nói gì với tôi?"


Tang Trĩ chần chờ mấy giây, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Anh ơi, anh thiếu tiền ạ?"


Không nghĩ cô sẽ hỏi đến chuyện này, Đoàn Gia Hứa cười thấp giọng: "Hả? Sao thế?"


"Lần trước đi ăn đồ nướng, anh Tiền Phi cũng nói anh làm gia sư gần đó." Tang Trĩ nhỏ giọng nói, "hôm nay lại nhìn thấy anh làm thêm ở đây."


Đoàn Gia Hứa nhìn cô chằm chằm, không nói gì mà chỉ yên lặng đứng đấy.


Ánh mắt anh có chút mơ hồ nhìn không thấu được cảm xúc như thế nào.


Tang Trĩ bắt đầu khẩn trưởng, nuốt một ngụm nước bọt: "Anh không về nhà ạ?"


"Ừ, có một chút."


Câu này hình như là đang trả lời lại cái vấn đề trước của cô.


Nhưng Tang Trĩ vẫn chưa phản ứng kịp, chậm lụt "A" một tiếng.


"Đi chơi đi." Đoàn Gia Hứa không tập trung, giống như cũng không để chuyện này trong lòng, "Bạn học của em vẫn đang chờ em đấy."


Nói xong anh quay người, mở vòi nước ra bắt đầu rửa đồ.


Qua một hồi, đang lúc cho rằng Tang Trĩ đã đi, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan, "Anh ơi, gặp lại anh sau.", cuối cùng nghe được tiếng bước chân cô gái nhỏ hối hả chạy đi.


Đoàn Gia Hứa cầm cái khăn sạch lau bàn, quay đầu lại thoáng nhìn qua.


Ánh mắt cứng lại nhìn lên bàn.


Trên bàn có chồng một đống tiền, trừ khoảng tiền anh vừa trả lại cho cô ra, thì hình như còn nhiều hơn không ít. Phía dưới là mấy tờ tiền màu đỏ một trăm tệ, phía trên là mấy tờ tiền lẻ năm tệ mười tệ.


Trên cùng là vài đồng tiền xu đè lại, còn có hai đồng năm xu.


Nhìn rất chỉn chu.


Giống như đang lấy hết tài sản của mình đặt vào đây vậy.


Đoàn Gia Hứa sửng sốt thật lâu, mới chần chừ đưa tay chọc vào chồng tiền xu kia. Tháp đồng xu sụp xuống, trượt trên mặt bàn.


Đuôi lông mày của anh giương lên, cười thành tiếng.


Chuyện gì thế này?


Lần này thì đúng là có cảm giác như đang lừa gạt cô bé nhỏ...cảm giác tội ác sao?


Tang Trĩ không để lại một xu nào cho mình, cơm trưa cũng phải mượn tiền của Ân Chân Như mua. Lúc không có tiền đi chơi với một đám bạn học, cô luôn cảm thấy không có chút sức mạnh nào.


Năm giờ chiều, một đám người vào trong KTV ca hát đến vui vẻ. Tang Trĩ bưng ly trà đào uống, lỗ tai bị âm nhạc chấn động phát đau, xoắn xuýt nửa ngày vẫn phải nói với Ân Chân Như: "Ân Chân Như, mình định về nhà."


Ân Chân Như nghe không rõ, ngẩng đầu: "Cậu nói gì cơ?"


Tang Trĩ đành phải nâng cao giọng: "Mình nói mình muốn về nhà."


Đúng lúc này, khúc cao trào của bài hát vừa qua, đến một đoạn nhạc dạo. Vì thế giọng nói của cô trở nên to đến lạ thường.


Cả đám người đều nhìn về phía cô.


Nhưng âm nhạc cũng nhanh chóng vang lên, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.


Những người khác cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa. Chỉ có mỗi Phó Chính Sơ đi đến, ngồi vào gần chỗ cô: "Tang Trĩ, cậu phải đi về rồi sao?"


"Ừm." Tang Trĩ nói, "Mình đã nói với ba mình sẽ về trước khi trời tối."


Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm một câu: "Sinh nhật vui vẻ."


Phó Chính Sơ trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Mình đưa cậu đến trạm xe nhé?"


"Sao lại phải đưa? Xuống lầu là đến trạm xe rồi mà." Tang Trĩ cảm thấy cổ quái, đứng dậy, "Cậu ở lại đây đi, mình tự đi là được rồi."


Cô quay đầu lại nói tạm biệt với mấy người gần đó, ra khỏi KTV.


Tang Trĩ lấy thẻ học sinh ra khỏi cặp.


KTV này nằm ở lầu năm, tiệm đồ ngọt của Đoàn Gia Hứa là ở lầu bốn. Lúc thang cuốn đến lầu bốn, cô bỗng dừng lại một chút.


Sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Phó Chính Sơ: "Sao cậu không đi nữa?"


"..."


Tang Trĩ bị giật mình, lập tức quay đầu lại, có cảm giác bị người khác bắt gặp mình làm chuyện trái lương tâm, thành ra thẹn quá hóa giận: "Cậu đi theo mình làm cái gì."


"Mình không có đi theo cậu." Phó Chính Sơ hơi bối rồi, "mình ra ngoài hít thở không khí."


"À." Tang Trĩ đi xuống dưới, "Vậy cậu đi đi, gặp lại sau."


Phó Chính Sơ vẫn theo cô: "Thuận đường đưa cậu đi luôn."


Tang Trĩ mặc kệ cậu.


"Đúng rồi." Phó Chính Sơ gãi đầu một cái, cố tìm chủ đề để nói chuyện, "Bắt đầu học kỳ sau sẽ có bài kiểm tra chia lớp, cậu biết không?"


Tang Trĩ gật đầu: "Mình nghe nói thi cuối kỳ cậu có tiến bộ rồi nhỉ."


"..."


"Thi tháng xếp hạng thứ năm đếm ngược?"


Phó Chính Sơ cảm thấy rất xấu hổ, miễn cưỡng nói: "Mình ngủ gật ấy mà."


Nhìn bộ dạng này của cậu, Tang Trĩ lại có điều suy nghĩ. Lại nhớ tới lần cậu có nói với cô trên xe buýt "Lần sau thi lấy hạng nhất chơi.", cùng với cái lần nói cho cô là lên lớp không nghe giảng mới bị gọi phụ huynh, nhưng trên thực tế là cậu tự động muốn để thầy giáo gọi phụ huynh lên.


Cô đột nhiên hỏi: "Có phải là cậu thấy tự ti hay không?"


Phó Chính Sơ: "?"


"Việc này cũng không có gì lớn lao lắm đâu, chẳng qua mình chưa nhìn thấy cậu học. Cậu cố học cho thật giỏi, thành tích nhất định sẽ tiến bộ." Tang Trĩ nói, "Cậu đừng lười như vậy nữa, hãy đặt ý nghĩ học tập lên hàng đầu là được. Đừng tự ti."


"Tang Trĩ." Bị cô đổ xuống một tràng, Phó Chính Sơ nhịn không được, rốt cuộc vẫn nói ra, "Mình không tin cậu không nhìn ra được."


Tang Trĩ ngừng lại một chút: "Chuyện gì?"


Phó Chính Sơ không nói.


"Nhìn không ra cái gì cơ." Nghĩ tới Ân Chân Như, Tang Trĩ do dự hỏi: "Chuyện cậu thầm mến Ân Chân Như sau?"


"..."


Lần đầu tiên Phó Chính Sơ tức giận tới mức sắp không kìm nén được.


Cậu bình phục hô hấp, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ai nói cho cậu vậy?"


Tang Trĩ vô tội: "Mình đoán."


Phó Chính Sơ: "Cậu đừng ở đó mà đoán mò."


Tang Trĩ không hiểu nổi: "Vậy cũng không thể nào là chuyện cậu thầm mến mình được?"


Mặt Phó Chính Sơ không đổi nhìn cô chằm chằm, vò mẻ không sợ rơi nói thẳng: "Sao lại không thể."


"..."


Vẻ mặt Tang Trĩ rốt cuộc cũng lộ ra một chút biến hóa: "Hả?"


Thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng ngông cuồng, dùng giọng nói tùy ý nhất thẳng thừng: "Nếu....mình nói nếu! Nếu mình thầm mến cậu, cậu sẽ làm gì!"


"..."