Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 71: Cái này thì có gì mà cười




Đoàn Gia Hứa cũng đứng dậy, cầm hành lý bên cạnh lên. Nghe cô nói thế, đuôi lông mày anh hơi nâng, trầm ngâm một lát sau đó ôn hòa nói: “Vậy em có thể suy nghĩ lại.”

“…”

Nói xong, Đoàn Gia Hứa nắm tay cô, cả hai đi về phía quầy soát vé.

Kỳ thật Tang Trĩ cũng không biết chơi trò này lắm. Hồi còn học sơ trung, lúc bị Ân Thực Như xúi dại đăng ký tài khoản, ừ thì cũng có chơi 1, 2 lần nhưng sau đó cảm thấy không mấy hứng thú vì vậy liền gỡ khỏi máy.

Ngay cả cách chơi trò này cô cũng không nắm rõ.

Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn anh thăm dò một chút rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống giả bộ như không nghe thấy.

Đoàn Gia Hứa lấy thẻ máy bay của cả hai trong túi ra, nhắc nhở: “Nghe rõ chưa?”

Tang Trĩ trả lời vẻ ứng phó: “Vâng.”

Đoàn Gia Hứa đưa thẻ lên máy bay cho cô, cực kì cố chấp nói tiếp: “Vậy chút em chứng minh đi, đăng nhập tài khoản chặn luôn nick cậu kia nhé.”

“…” Tang Trĩ tê cả da đầu, nháy mắt sửa lại, “Em không đăng nhập được tài khoản đó.”

Nghe thế, mí mắt Đoàn Gia Hứa nâng lên, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, sau đó hờn dỗi Ừ một tiếng.

“Anh lại sao vậy.” Tang Trĩ không đoán được tâm tư của anh lúc này, chỉ lờ mờ cảm thấy ai đấy đang rất không cao hứng liền biết điều, nhỏ giọng giải thích: “Em thật sự ngay cả tên tài khoản, pass còn không nhớ rõ, với lại em hoàn toàn không còn để ý đến cậu ta nữa rồi.”

“…”

“Anh không hỏi đến em còn không nhớ ra chuyện đó ấy chứ.”

“Người bạn nhỏ này,” Đoàn Gia Hứa gọi cô, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nhấn mạnh, “Trùng hôn là phạm pháp đấy.”

Hai người vào quầy đăng ký.

Tang Trĩ chớp mắt, cảm thấy lời này của anh có chút ngốc ngếch nhưng không hiểu sao trong mắt cô bộ dáng này lại cực kì đáng yêu. Cô giơ tay lên, chọc nhẹ vào đôi môi đang mím thẳng của anh, cười tủm tỉm nói: “Sao có thể gọi là trùng hôn?”

Đoàn Gia Hứa lườm cô một cái: “Khi ấy em bao nhiêu tuổi?”

“Cái gì cơ?”

“Lúc yêu qua mạng ấy?”

“…” Tang Trĩ lầm bầm nói, “Em không nhớ nữa.”

Ngược lại, Đoàn Gia Hứa cực kì nghiêm túc nghiền ngẫm giống như là đang suy nghĩ một chuyện cực kì quan trọng. Anh trầm tư tính toán thời điểm: “Lần đầu tiên nghe đến chuyện này, hình như là lúc anh đang gia sư môn lý cho em. Nếu anh nhớ không nhầm chính là kì nghỉ đông năm ba đại học, chính vào mùng hai, sau khi kết thúc học kì, em…”

Tang Trĩ vươn tay bóp má anh, chặn lời: “Đừng nói nữa.”

“Kết thúc học kỳ một, lớp 10, em một mình bay đến Nghi Hà,” Đoàn Gia Hứa không bị hành động trẻ con này của Tang Trĩ ảnh hưởng tiếp tục chậm rãi tính toán, “Như vậy, tình yêu qua mạng này kéo dài tận 2 năm.”

“…”

“Hai năm.” Đoàn Gia Hứa lẩm bẩm lặp lại, khóe môi không mặn, không nhạt nở một nụ cười, cười đến ôn nhu, hiền hòa, bình tĩnh nói: “Rất tốt.”

“…”

Hai người lên máy bay.

Tang Trĩ ngồi cạnh cửa sổ, vừa thắt dây an toàn, vừa nhìn Đoàn Gia Hứa cất vali lên ngăn đựng hành lí. Cô thấp mắt, nghĩ đến lời Đoàn Gia Hứa nói với cô ở phòng chờ khi nãy, bèn nhắn tin cho Tang Diên: [Anh hai, hôm qua anh nói gì với anh Gia Hứa vậy?]

Sau khi phát tin hắn, Tang Trĩ cũng không chờ Tang Diên hắn lại, mà tắt điện thoại theo quy định trên máy bay.

Đoàn Gia Hứa sắp xếp xong hành lý cũng ngồi xuống. Mắt anh rủ xuống, không chủ động nói chuyện, cẩn thận kiểm tra lại dây an toàn của cô, sau đó thu mắt, an phận ngồi một bên.

Cực kì không bình thường, như mọi lần anh nhất định sẽ trêu đùa cô vài câu, sau đó xán lại làm mấy trò vô sỉ chọc cô đỏ mặt mới chịu thôi. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Cảm xúc hiện tại của Tang Trĩ biến đổi rất thần kì.

Nhìn anh như vậy cô cảm thấy quả thực không biết nên làm sao cho phải. Anh vì một người con trai căn bản không hề tồn tại mà không vui, kỳ quặc nhất là, người kia lại chính là anh, vậy mà anh không biết chút gì, còn đi ghen với chính mình.

Tang Trĩ chưa bao giờ thấy bạn trai của mình ăn dấm, hiện tại thấy phản ứng này của anh phá lệ khiến cô cảm thấy vừa mới lạ lại thú vị. Đôi mắt cô cong cong hình trăng khuyết, vui vẻ vươn tay khều khều tay anh, như dỗ dành.

Đoàn Gia Hứa tựa lưng vào ghế, mí mắt chậm chạp nâng lên. Không bao lâu vươn tay, nắm gọn đôi bàn tay cô, hờ hững vuốt ve.

“Mặc dù là 2 năm,” Tang Trĩ chớp mắt, ước chừng thời gian mà bịa chuyện, “Nhưng em chưa từng nói chuyện trực tiếp với cậu ấy, chỉ ngẫu nhiên lên mạng sẽ nhắn tin qua lại một chút thôi.”

Đoàn Gia Hứa không đáp lại.

Tang Trĩ cường điệu: “Cho nên hoàn toàn không phải mối tình đầu sâu sắc khó quên gì cả.”

“Không sao.” Đoàn Gia Hứa rõ ràng không tin, cười nhạt nói, “Thời thanh xuân yêu đương, rụng động mấy lần chẳng có gì không đúng cả.”

“…”

Tang Trĩ bỗng nhớ đến lần đầu tiên tới Nghi Hà, cô ở sân bay khóc đến thương tâm.

Nhìn qua quả thực không giống không có tình cảm.

Cô trầm mặc, trong đầu lướt qua 1001 lý do, rất nhanh lại mở miệng: “Thật ra, hồi đó, lý do em khóc cũng không phải vì cậu bạn qua mạng kia ghét bỏ em, hay vì em quá thích cậu ta mà không đến được với nhau gì cả.”

Đoàn Gia Hứa: “Thế vì?”

“Chết tâm,” nói đến đây, Tang Trĩ nhìn về phía anh, “Anh nghe qua từ này chưa?”

“Nghĩ là sao?”

“Lý do em khóc, thật ra là,” Tang Trĩ nghiêm túc nhìn anh, thành khẩn nói, “Bởi vì, cậu bạn quen qua mạng này thật sự quá xấu, khiến bao kì vọng của em chết hết ngay lúc gặp nhau. Sự thật là thế đó.”

“…”

Nhìn cái người trong cuộc nhưng không hay biết gì, vẫn đang ngồi hờn dỗi trước mặt mình này, Tang Trĩ tiếp tục biến giả thành thật, chân thành nói: “Vừa già lại xấu.”

Thật ra Đoàn Gia Hứa không có giận dỗi gì cả, mặc dù đúng là anh có ghen tuông một chút, nhưng đa số hành vi của anh chỉ vì muốn đùa giỡn với cô, muốn cô vì thế mà khẩn trương chạy đến dỗ dành anh.

Thấy cô vội vàng vì tâm trạng mình mà tìm cách xoay xở, nghĩ biện pháp khiến anh vui vẻ, lại còn không chút lấn cấn đem cậu bạn mình cảm mến hồi xưa ra gièm pha. Mặc dù biết bản thân như thế không được tốt đẹp lắm. Nhưng tâm tình Đoàn Gia Hứa lúc này vì biểu hiện cực kì thấu hiểu lòng người của Tang Trĩ mà vô cùng cao hứng.

Đoàn Gia Hứa mỉm cười, tiến đến, ghé sát vào tai cô hỏi: “Thật sự xấu đến thế?”

Tang Trĩ gật đầu.

“Xấu đến mức khiến Chỉ Chỉ nhà chúng ta vừa gặp đã khóc thét lên?”

“…Vâng.”

“Vậy em nhìn anh nhiều một chút,” Đoàn Gia Hứa vuốt vuốt đầu cô, thì thầm nói, “khẳng định chỉ cười không khóc.”

Lúc này đây, Tang Trĩ có một loại khao khát, muốn bổ não Đoàn Gia Hứa ra xem đầu anh chứa cái gì. Cô nhấp môi, khóe miệng cong cong, giả bộ không hiểu ý của anh, nghiêm nghị hỏi: “Vì sao?”

Đoàn Gia Hứa nhắc lại: “Nhìn anh nè.”

Tang Trĩ ngoan ngoãn giương mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt của anh.

Một giây sau, Đoàn Gia Hứa mỉm cười, nhéo núm đồng tiền của cô.

“Nhìn đi, chẳng phải em cười rất vui vẻ đó sao.”

Mấy tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay Nghi Hà.

Tang Trĩ mở điện thoại, thấy Tang Diên không rep lại tin hắn của cô. Cô cũng không để vấn đề này trong lòng, bắt xe bus sân bay về cùng Đoàn Gia Hứa, sau đó bắt tiếp một chuyến xe điện ngầm về đến trường. Hai người cùng đi ăn tối ở khu vực gần đó, xong xuôi, Tang Trĩ cũng không có ý định nán lại, trực tiếp về kí túc xá nghỉ ngơi.

Ngày nghỉ, phòng cô cả ba cùng về nhà, chỉ có Ngu Tâm là ở lại. Tang Trĩ về sớm, lúc này trong phòng chỉ có mình Ngu Tâm, hai người kia còn chưa trở về.

Tang Trĩ chào hỏi cô bạn cùng phòng rồi mở vali, sắp đồ đạc ra.

Ngu Tâm vừa xem phim, vừa nhoài người ra nói chuyện phiếm cùng cô: “Biết vậy mình cũng về nhà, ở ký túc xá một mình hẳn một tuần quả thật quá nhàm chán. Cả kì nghỉ hè cậu làm sao sống sót qua được hay vậy?”

“Thì là mệt quá không còn thiết tha gì nữa ấy.” Tang Trĩ lau mồ hôi trên trán, thuận miệng nói, “Mỗi ngày tan sở về, ngoại trừ nằm dài trên giường, cái gì cũng không muốn làm, thậm chí ao ước một hôm ngủ xuyên ngày cũng khó.”

Ngu Tâm: “Nghe cậu nói thế mình cảm thấy sợ thực tập rồi đấy. Đừng làm mình bị bóng ma tâm lý khi chưa cả bắt đầu như thế.”

Tang Trĩ ngồi lên trên giường, lấu điện thoại ra check tin hắn: “Nhưng mà thực sự học hỏi được rất nhiều thứ, lúc đầu vào còn chưa quen nên lóng ngóng, dễ nản, nhưng về sau hiểu tính chất công việc thì dễ dàng hơn nhiều.”

Đoàn Gia Hứa không hắn tin cho cô, nhưng Tang Diên thì có.

Vẫn như cũ cực kì không kiên nhẫn, gửi luôn một tin hắn thoại.

Tang Trĩ ấn mở.

Tang Diên: “Không nói gì, lười nói, không có thời gian rảnh đâu mà nói.”

Tang Trĩ có chút nghi ngờ, hỏi lại: [Thật không nói gì?]

Một lát sau, Tang Diên lại gửi đến một tin hắn thoại: “Biết rồi, Đoàn Giá Hứa theo đuổi mày.”

“…”

Này, cô và ông anh có đang chung một tần số phát sóng không thế?

Tang Diên không nói rõ ràng chuyện đó, vậy khẳng định là không có chuyện gì nghiêm trọng phát sinh.

Tang Trĩ không truy hỏi ngọn ngành nữa, trực tiếp đem vấn đề này bỏ ra sau đầu.

Sau kì nghỉ dài, Đoàn Gia Hứa trở lại công ty, bắt đầu xử lý các công việc tồn đọng trong thời gian anh nghỉ việc, quá nhiều việc cần giải quyết vì vậy Đoàn Gia Hứa phải tăng ca liên tiếp.

Ngoại trừ lên lớp, Tang Trĩ cũng bận rộn chuẩn bị cho kì thi tài sắp tới.

Bởi vì đều bận công việc cá nhân, vì vậy tần suất hai người gặp nhau cũng ít hơn. Thi thoảng cả hai sẽ cùng ăn cơm, nhưng cũng chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Thỉnh thoảng Đoàn Gia Hứa rảnh rỗi sẽ theo cô lên lớp học, cũng sẽ đi cùng cô đến các buổi tụ hội. Anh sẽ giả bộ mình là sinh viên trường khác khi tự giới thiệu và chào hỏi các bạn của cô.

Hôm nào phải học ít môn, Tang Trĩ sẽ đến quán coffee dưới tòa nhà công ty của Đoàn Gia Hứa chờ anh tan làm rồi cùng về.

Không biết có phải trùng hợp hay không, Tang Tri thi thoảng lại gặp Khương Dĩnh ở khu vực gần đó. Nhưng cô ta tựa hồ cũng chỉ tình cờ đi ngang qua, không tiến đến nói chuyện với Tang Trĩ, sau này thì số lần vô tình gặp gỡ ấy cũng giảm hẳn.

Lâu dần, số lần Tang Trĩ đến quán café này đợi Đoàn Gia Hứa cũng nhiều thêm, đến mức Tang Trĩ có thể căn chuẩn giờ uống xong một cốc cafe, ngước mắt nhìn ra cửa sẽ thấy Đoàn Gia Hứa bước vào.

Bình thường hai người đều trở về gần đại học Nghi Hà ăn cơm tối, tùy ý chọn một cửa tiệm giải quyết xong bữa.

Ngẫu nhiên cả hai sẽ dừng lại ở một tiệm ăn vặt ven đường, mua chút đồ ăn, ĐOàn Gia Hứa sẽ thừa dịp cô không chú ý, đột nhiên vươn người cắn đồ ăn của cô, sau đó vừa cười vừa dỗ cô vui vẻ.

Có đôi lúc, Đoàn Gia Hứa cảm thấy mình như trở lại những năm tháng thanh xuân, khi vẫn còn là một câu sinh viên trẻ.

Nhưng khác ở chỗ, cuộc sống ấy không còn là màu sắc ảm đạm chỉ có áp lực nặng nề của việc kiếm tiền và sức nặng học tập để đạt học bổng. Không còn những ngày dài lê thế với những suy nghĩ mệt mỏi về miếng cơm manh áo, về tiền viện phí đắt đỏ phục vụ cho người cha đang sống thực vật cách đó hơn 2000 cây số.

Cuộc sống leo lắt ngột ngạt ấy, không giống, hoàn toàn không giống.

Tốt nghiệp lâu như vậy, nhưng Đoàn Gia Hứa chưa từng thật sự cảm nhận được cuộc đời sinh viên là như thế nào. Nhưng anh biết, cuộc sống như hiện tại mới là sống chân chính, cuộc sống khiến người ta mong đợi, hi vọng vào ngày mai.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Hạ đi, thu qua, đông đến.

Cuối tháng 12, Tang Trĩ gửi bản thảo cuối cùng theo góp ý sửa chữa của thầy hướng dẫn qua mail cho thầy. Cô duỗi lưng một cái, nhẹ nhàng thở ra, sau đó cùng các bạn trong phòng đi ăn cơm.

Đoàn Gia Hứa hôm nay phải tăng ca, Tang Trĩ cũng không muốn quấy rầy anh, chỉ nhắn cho anh địa điểm của mình.

Các bạn khác đều không dẫn bạn trai đi cùng, xem như kí túc xá nữ tổ chức liên hoan nội bộ. Bao nhiêu chuyện bát quái được đem ra thảo luận, tất nhiên khi các cô gái tụ họp thì đối tượng được đem ra mổ xẻ nhiều nhất là cánh con trai, tất cả các chàng trai hot trong trường đều được xem ra tích hết một lượt.

Tang Trĩ cảm thấy câu chuyện của mấy cô nàng này đều thú vị chết được vì vậy không khỏi chăm chú hóng tin tức.

Qua một hồi, sau khi cơm nước xong xuôi, điện thoại Tang Trĩ phát sáng. Cô liếc mắt nhìn, là mẹ cô – Lê Bình gọi đến, hỏi cô nghỉ đông khi nào cô về.

Tang Trĩ cầm lên, gửi bà thời giạn.

Tang Trĩ suy nghĩ một chút, gọi lại cho mẹ, kể chút chuyện sinh hoạt ở trưởng, ở kí túc xá cho bà, cùng mấy việc hôm nay cô làm.

Ngu Tâm ngồi cạnh thấy thế, cười hì hì lại gần: “Lại cùng Đoàn ca ca nói chuyện phiếm hả?”

Tang Trĩ lắc đầu: “Không là mẹ mình.”

Uông Nhược Lan cũng hỏi: “Lại chuyện mẹ cậu không đồng ý cho cậu và Đoàn ca ca quen nhau à?”

Bởi hằng tối Tang Trĩ đều nói chuyện với mẹ, thỉnh thoảng cũng nói đến vấn đề của cô và Đoàn Gia Hứa cho nên có thời điểm, cả phòng ngồi tâm sự, Tang Trĩ cũng kể về chuyện này với các bạn cùng phòng, nhưng cũng không nói nguyên nhân cụ thể, chỉ tùy ý nói do tuổi tác chênh lệch nhiều quá, bố mẹ cô lo lắng cô sẽ chịu thiệt thòi.”

“Không phải,” Tang Trĩ nói, “Chỉ hỏi khi nào mình về nhà thôi.”

“Mình thấy cậu không cần quá để ý chuyện này.” Uông Nhược Lan nói, “Dù sao bây giờ chúng ta mới học năm nhất đại học, giờ có lo lắng nhiều thế cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, dù sao cũng đâu phải kết hôn luôn đâu. Mà lại, cậu đang ở tận Nghi Hà, nếu như bố mẹ cậu không thích hai người quen nhau vậy thì cậu giấu chuyện này đi là được. Cách xa như vậy, ba mẹ cậu cũng không biết được.”

Tang Trĩ chân thành nói: “Dù có ở xa, mình cũng phải nói cho hai người biết tình hình bên này, không thì ba mẹ ở đó sẽ không yên lòng. Và lại, giấu diếm cũng vô dụng...”

Tang Trĩ ngừng lại, liếm liếm môi: “Vì mình chắc chắn sau này sẽ chỉ kết hôn với anh ấy.”

Ngu Tâm cười nói: “Cái này thì chưa biết được nha.”

Uông Nhược Lan chống cằm, thở dài: “Đúng đó, mình thấy việc đó còn rất lâu mới tới, và lại chuyện kết hôn có nhiều nhân tố tác động lắm.”

“…” Tang Trĩ sửng sốt, thầm nói, “Không phải yêu nhau là sau này sẽ nhất định lấy nhau à?”

“Cái đó còn tùy, yêu đương ấy mà khó nói trước tương lai lắm,” Ngu Tâm trong lòng tự nhủ, “Mình cảm thấy mình và bạn trai hiện tại của mình chắc chắn sẽ không thể mãi bên nhau. Đợt trước mình nhàm chán quá, nên đề cập với anh ấy chuyện sau khi tốt nghiệp muốn về nhà cả hai để ra mắt ba mẹ, anh ấy nghe xong để đấy, cũng không trả lời gì thêm.”

Ninh Vi: “Cái này chỉ cần thương lượng một chút là được mà.”

“Mình cảm thấy hiện tại tốt nhất cứ yêu nhau đi còn việc xác định đi đường xa với nhau hay không thì không nên nhắc đến sớm, bây giờ vui vẻ không phải được rồi sao.” Uông Nhược Lan rút khăn giấy lau miệng, “Nghĩ xa là chi cho mệt mỏi.”

Bốn người lại ngồi bát quái một hồi các chuyện linh tinh ở trường.

Lúc thanh toán xong chuẩn bị về kí túc xá, Đoàn Gia Hứa đã tìm theo địa chỉ cô gửi, đứng trước cửa tiệm chờ cô. Tang Trĩ chớp chớp mắt, tạm biệt các bạn cùng phòng, chạy đến chỗ anh.

Ngửi mùi hương trên áo cô, Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Em lại uống rượu?”

Tang Trĩ đàng hoàng trả lời: “Chỉ uống một xíu thôi mà.”

“Sâu rượu nhỏ.” Đoàn Gia Hứa quấn thêm một tầng khăn quàng cổ cho cô, nhẹ nói, “Tại sao lại uống rượu?”

“Các bạn cùng phòng chúc nhau một chén, em không uống hết.” Tang Trĩ nắm chặt áo khoác của anh, cẩn thận từng li từng tí nói, “Mọi người đã gọi rồi, không uống sẽ lãng phí. Mà chúng em không uống kiểu say xỉn, chỉ uống mỗi người 1, 2 cốc chúc nhau, tửu lượng em không tốt, nên em chỉ nhấp môi xíu thôi à.”

Đoán được ý cô, Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: “Anh không định giáo huấn em.”

Tang Trĩ bị anh kéo lên phía trước.

Trầm mặc vài phút, chủ đề bàn tán lúc ăn cơm vừa nãy vẫn thường trực trong đầu cô, Tang Trĩ không nhịn được nói: “Đoàn Gia Hứa, còn ba tháng nữa, em tròn 20 tuổi.”

Đoàn Gia Hứa cúi đầu nhìn cô: “Ừ?”

Tang Trĩ không nói tiếp: “Không có gì.”

Đoàn Gia Hứa dừng lại, khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt cô, khoảng cách hai người bỗng chốc thật gần, anh chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú vì uống rượu mà ửng đỏ, nhìn đôi mắt trong suốt như pha lê của cô, khóe mắt cong lên, khẽ cười: “Sao lại là không có gì, nói hết lời.”

Tang Trĩ: “Thật sự không có gì.”

“Nói hết.”

“Không.”

Đoàn Gia Hứa an tĩnh một hồi lâu, bày ra bộ dáng đang cực kì chăm chú lắng nghe, sau đó cúi xuống hôn lên chóp mũi cô: “Được, anh đồng ý.”

“…” Tang Trĩ nói, “Em nói gì mà anh bảo anh đồng ý.”

“Hả? Chẳng lẽ anh hiểu lầm?”

Tang Trĩ gật gật đầu, xòe bàn tay ra tính toán: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, 3 tháng nữa em vừa tròn 20 tuổi, là cái tuổi trẻ trung, xinh đẹp nhất.”

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, Đoàn Gia Hứa nhịn không được cười: “Sau đó thì sao?”

“Còn anh bốn tháng nữa đã 27_”

“…”

Tang Trĩ nấc lên hơi rượu, có cảm giác thành tựu cười: “Anh thế mà đã già vậy rồi.”