Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 69: Gọi chị dâu




Hồi Tang Diên học năm ba đại học.

Anh ấy đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi?

Câu chuyện xưa cả thể kỉ như thế đột nhiên được anh nhắc tới, nhất thời Tang Trĩ cũng không nhớ ra. Đúng lúc thang máy đến, cô đi vào, khó hiểu hỏi lại: “Chuyển ký túc xá nào cơ?”

Vừa nói xong, không đợi Tang Diên trả lời, hồi ức đã như cuốn sách lật tung trong đầu Tang Trĩ.

Lúc Tang Diên đang học năm ba, chuyển đến khu gần trường cô, vì muốn gặp Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ trẻ dại mượn cái cớ này để tạo cơ hội tái kiến.

Tang Trĩ nhớ lại lúc lấy con gấu bông về từ ký túc, rồi cả chuyện vì nó mà bỏ lại hết sách vở.

Nhưng nhờ vậy mới lại có thêm một lần gặp nữa.

Tang Diên đi vào theo sau cô, không tiếp lời.

Biểu cảm trên mặt Tang Trĩ hơi cứng nhắc, trầm mặc nhấn nút đóng cửa thang máy. Cô nhịn không được liếc sang dò xét Tang Diên, nhỏ giọng nói: “Lúc anh học năm ba em mới có bao nhiêu tuổi chứ, làm sao mà nhớ được.”

Dường như cả câu chuyện chỉ là anh tự nhiên nhớ lại nên nhắc tới, vô tâm à một tiếng.

Nghe vậy, Tang Trĩ cũng thả lỏng. Cô cúi đầu nhắn tin cho Đoàn Gia Hứa: [Anh trai em sắp đi ăn khuya với anh Tiền Phi rồi, anh có đi không?]

Đoàn Gia Hứa: [Anh không.]

“...”

Bây giờ Tang Trĩ rất muốn về nhà!

Đoàn Gia Hứa: [Em đi à?]

Tang Trĩ cảm thấy mình rất ngu ngốc, mà hình như còn làm Tang Diên phát giác ra điều gì. Cô vô cùng phiền muộn, nặng nề trả lời tin nhắn: [Vậy giờ em về đây.]

Nhắn xong, Tang Trĩ đang định tạm biệt Tang Diên thì thấy Đoàn Gia Hứa gọi tới.

Tang Trĩ cúi đầu nhìn, rồi nhận.

Tiếng Đoàn Gia Hứa từ đầu bên kia truyền tới, mang theo ý cười quen thuộc: “Về làm gì?”

Ra khỏi thang máy, Tang Trĩ đi theo phía sau Tang Diên, cố gắng đè thấp giọng nói: “Anh không đi thì em đi làm gì?”

Đầu dây bên kia phát ra mấy tiếng soạt soạt, nghe có vẻ giống đang thay quần áo. Đoàn Gia Hứa hơi nâng giọng, yêu chiều nói: “Anh sợ em không đi còn gì.”

Tang Trĩ: “Thế nếu không anh định làm gì?”

“Ở trong khách sạn thôi.” Đoàn Gia Hứa nói: “Nói chuyện với em một lúc rồi đi ngủ.”

“Nghe đáng thương vậy.” Tang Trĩ chớp chớp mắt rồi cười, “Anh vẫn nên đi cùng đi.”

Lên xe của Tang Diên.

Tang Trĩ ngồi vào ghế sau, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Đi quán nào ạ?”

Tang Diên khởi động xe, đáp: “Gần đây thôi.”

Trầm mặc hai giây, Tang Trĩ họ nhẹ, lễ phép đề xuất: “Chúng ta đi đón anh Gia Hứa trước đi.”

Tang Diên không nhiều lời, vòng xe về phía khách sạn.

Sợ anh trai không biết, cô còn rất hảo tâm đọc rõ địa chỉ khách sạn.

Rất nhanh đã tới gần khách sạn, bỗng nhiên Tang Diên nói: “Hay anh thả em ở sảnh khách sạn nhá?”

Tang Trĩ đang nghịch điện thoại, nghe anh nói vẫy hơi ngạc nhiên: “Không phải đi ăn đồ nướng sao?”

Nói xong, cô lại tự cân nhắc lại, đột nhiên cảm thấy đề nghị này của Tang Diên cũng được đấy, còn tốt hơn kế hoạch ban đầu của cô. Tang Trĩ mấp máy môi, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Cũng được ạ.”

“Cũng được cơ à?” Tang Diên cười lạnh, “Hay cho em tôi!”

“...”

Tang Diên cảm thấy rất mất mặt: “Em gái yêu quý của tôi ơi, xin cô có thể thận trọng một chút được không?”

Lúc này mới nhận ra là Tang Diên đang trêu mình, Tang Trĩ thở hắt ra, khó chịu đáp lời: “Em muốn gặp bạn trai em thì có làm sao?”

Không hiểu sao Tang Diên đột nhiên chuyển chủ đề: “Thật là Đoàn Gia Hứa theo đuổi em?”

Tang Trĩ trừng mắt nhìn anh: “Anh có ý gì?”

“Hỏi chút thôi,” Tang Diên lái xe đến trước khách sạn, vừa đúng lúc thấy bóng dáng Đoàn Gia Hứa, anh dừng xe, hạ cửa kính xuống, “Gọi Đoàn Gia Hứa lên xe đi.”

“Khoan đã, lời vừa nãy của anh có ý gì chứ?” Tang Trĩ là người rất để ý mặt mũi, “Anh cho là em lừa anh à? Là anh ấy theo đuổi em, chứ đâu phải em theo đuổi anh ấy! Đợt vừa rồi em thực sự không có thời gian có được không! Anh ấy mấy lần rủ em ra ngoài em còn không đi được đấy!”

Đoàn Gia Hứa đã chú ý thấy hai người họ, mở cửa sau vào xe.

Nghe Tang Trĩ nói, anh khẽ cười, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“...” Ngay lập tức Tang Trĩ dừng nói.

Tang Diên không thèm để ý hai người bọn họ, tập trung lái xe.

Tang Trĩ im lặng nhìn sang Đoàn Gia Hứa.

Chắc anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm, tóc còn hơi phồng. Bộ đồ mặc trên người trông cũng có vẻ tùy ý, cứ như mặc bừa để ra ngoài nhưng lại thấy rất tuấn tú ôn hòa.

Đoàn Gia Hứa hơi nhếch người, ngồi lại sát Tang Trĩ, rồi cũng nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.

Trong xe không mở đèn, chỉ có những tia sáng mỏng manh từ đèn đường thỉnh thoảng lọt vào.

Ban đầu Tang Trĩ không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng khoảng cách thoáng chốc thu hẹp, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Lông mi anh rất dài, đôi con người ám màu bóng tối càng trở nên sâu thăm thẳm, đọng lại là sự thâm tình vô hạn.

Chỉ nhìn cô, chăm chú nhìn cô, không có bất ký động tác thừa hãi nào.

Tang Trĩ dường như muốn nói gì đó. Nhưng Tang Diên ngồi phía trước lại mở miệng trước: “Phiền hai người đừng làm chuyện gì không nên làm trong xe của tôi.”

“...”

Một lời này ngay lập tức phá vỡ bầu khí mập mờ giữa hai người, mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật, nhìn về phía Tang Diên. Anh không nói gì, lặng lẽ đưa tay ra trước mắt Tang Trĩ.

Tang Trĩ thoáng sững rồi rất tự giác nắm lấy.

Khóe miệng Đoàn Gia Hứa cong lên, siết tay cô thật chặt, theo thói quen vuốt ve đầu ngón tay cô. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày rướn lên rồi mới mở miệng gọi: “Anh hai.”

“...”

“Cho bọn em xuống ngay phía trước có được không?”

Tang Diên làm như không nghe thấy.

Đến tận khi đã lái xe đến gần quán đồ nướng, Tang Diên mới đỗ xe lại ven đường, tắt máy. Anh quay đầu nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, cười mà không cười, nói: “Tôi là tài xế của hai người đấy à?”

Đoàn Gia Hứa cười: “Đã gọi cậu là anh hai rồi còn gì!”

Tang Trĩ thầm gãi gãi vào lòng bàn tay anh: “Cứ đi ăn đi.”

Đoàn Gia Hứa nhìn cô rồi nói: “Được.”

Kỳ thật không có nguyên nhân nào khác.

Đã muộn như vậy rồi, cũng không còn nơi nào đề đi. Vả lại, Tang Trĩ cảm thấy mình vẫn nên đi ăn cùng Tang Diên, thế cũng coi như là không nói dối mẹ Lê Bình. Về nhà mà ba mẹ có hỏi sẽ không thấy chột dạ.

Ba người xuống xe đi về phía quán nướng.

Thực sự thì Tang Trĩ không thấy việc thân thiết với bạn thân của anh trai trước mặt anh ấy có gì xấu hổ lắm. Đã mấy ngày không được gặp, cô không muốn phải tách ra nên cứ dứt khoát coi như Tang Diên không tồn tại là được.

Tang Diên dường như cũng chẳng mấy để ý tới cử chỉ của hai người bọn họ, cúi đầu nhìn điện thoại.

Nhưng đột nhiên, Tang Diên ngẩng đầu, dò xét hai người. Đuôi lông mày anh nhếch lên, như đột nhiên nghĩ tới cái gì, buột miệng hỏi: “Đoàn Gia Hứa, mình hỏi cậu một chuyện.”

Đoàn Gia Hứa: “Hửm?”

Tang Diên nói tiếp: “Cậu có nhớ hồi năm ba, lúc chúng ta chuyển ký túc ấy, em gái mình —“

“...”

Rõ ràng là muốn nhắc lại chuyện vừa rồi!

Hô hấp của Tang Trĩ như ngừng lại,lập tức buông tay Đoàn Gia Hứa ra. Rõ ràng là cô rất gấp gáp, chụp lấy cánh tay Tang Diên, giọng như sắp nổi nóng: “Anh hai! Anh đừng hỏi nữa có được không?”

Tang Diên chưa kịp hỏi hết câu đã bị chặn miệng, buồn bực: “Em kích động như thế làm gì?”

Đoàn Gia Hứa không có anh chị em, không hiểu được cảm xúc giữa hai người là như thế nào, càng không rõ hai người đang nói về vấn đề gì, chỉ cảm thấy rất buồn cười: “Sao tự nhiên hai người lại thành cãi nhau thế?”

Tang Diên lườm sang Tang Trĩ một cái, cũng không nhắc đến nữa.

“Không có chuyện gì.”

Tiền Phi đã đến giữ chỗ trước. Ngoài anh ra còn có mấy người đàn ông ngồi cùng. Tang Trĩ đã từng gặp bọn họ trong đám cưới của Tiền Phi, nhưng cô không biết tên, chỉ biết học là bạn thời đại học của Tang Diên và Đoàn Gia Hứa.

Ở đây chỉ có duy nhất mình cô là con gái.

Tang Trĩ ngồi giữa Tang Diên và Đoàn Gia Hứa, giúp mọi người xếp bát.

Chú ý thấy Tang Trĩ, có một người thuận miệng hỏi: “Tang Diên, em gái cậu đấy à?”

Tang Diên: “Ừm.”

“À, lần trước trong hôn lễ của Tiền Phi cũng từng thấy rồi, vẫn còn chút ấn tượng.” Tang Trĩ lẫn trong đám đàn ông con trai trở nên rất thấp bé, anh trai kia khoát tay với cô, thuận miệng chào hỏi: “Chào em gái nhỏ nhé!”

Tang Trĩ cũng gật đầu đáp lễ: “Em chào anh ạ!”

Mấy người còn lại cùng lên tiếng chào hỏi Tang Trĩ.

Tang Trĩ gật gật đầu. Sợ Đoàn Gia Hứa sẽ ngại, cô do dự rút bàn tay đang ở dưới bàn về, lập tức đã bị anh nắm lại.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Đoàn Gia Hứa rất ung dung bổ sung một câu: “Em gái cái gì mà em gái? Gọi chị dâu!”

“...”

Mặt Tang Trĩ biến sắc hoàn toàn, quay ngoắt sang nhìn anh.

Tiền Phi chỉ có thể bình tĩnh giảng giải: “Em gái Tang Diên ấy à, cũng là... ừm... gọi là đối tượng của Đoàn Gia Hứa.”

Mọi người cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn lắm. Trên bàn ăn yên tĩnh mấy giây rồi lại ồn ào huyên náo, có người chỉ kinh ngạc, có người còn bát quái hỏi han.

Ngược lại, có một người phản ứng mạnh hơn những người khác: “Đoàn Gia Hứa, cậu được lắm. Mình nhớ lúc chúng ta tốt nghiệp em ấy cũng đến đúng không. Lúc đó hỏi cậu, chẳng phải cậu nói đấy là em gái cậu sao?”

Đoàn Gia Hứa cười nhẹ, mặt giày trả lời: “Sao mình chẳng nhớ gì thế nhỉ?”

Tang Trĩ không tham gia vào câu chuyện của bọn họ, im lặng cúi đầu uống nước.

Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô, cặp mắt hoa đào cụp xuống, nhìn chằm chằm cô nhếch môi cười, rồi chậm rãi nói: “Mình chỉ nhớ bây giờ cô ấy là bạn gái mình thôi.”

Trên bàn cơm có mấy người không quen biết, Tang Trĩ cũng không được tự nhiên. Huống hồ bọn họ đều không phải tầm tuổi của cô, cả đám lão gia đều đã ra trường làm việc nhiều năm rồi, nào có chung chủ đề để nói chuyện chứ.

Tang Trĩ im lặng gặm chân gà không nói gì.

Cô không tham gia cùng bọn họ, vòng qua vòng lại mời rượu nhau, không phải ép người thì bị người ép. Ngay cả Tang Diên là người lái xe đến đây cũng không thoát khỏi.

Đoàn Gia Hứa thì khác hẳn, mọi người không rót rượu cho anh, mà nếu có mời thì cũng đều bị cự tuyệt.

Rất kỳ lạ, không uống một chén nào.

Tang Trĩ cũng cầm riêng một bình, tự rót tự vui.

Có lẽ thấy được Tang Trĩ cũng đang chán, không bao lâu sau, Đoàn Gia Hứa lại gần hỏi cô: “Ăn no chưa?”

Tang Trĩ gật đầu.

Rồi Đoàn Gia Hứa đứng lên, lấy bừa một lý do. Nói là có con gái ở đây mọi người cũng không thể bung lụa được, nên muốn mang Tang Trĩ đi trước.

Tang Trĩ thở phào, khoác balo lên,nhắc nhở Tang Diên một câu: “Anh đừng uống nhiều quá đấy.”

Tang Trĩ đáp ứng qua loa.

Hải người đến trạm xe buýt gần đó.

Tang Trĩ không uống mấy ngụm nhưng mặt lại hơi đỏ. Cô đưa tay lên ôm mặt, nhớ tới ban nãy Đoàn Gia Hứa không uống một ngụm nào, nhớ tới nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy anh uống rượu.

Trước đó có hỏi, anh nói bị dị ứng cồn.

Không hiểu sau Tang Trĩ đột nhiên nghĩ tới lời anh từng nói, ba anh uống rượu đâm phải người ta. Đến đây, cô ngẩng đầu nhìn anh, chần chờ hỏi: “Anh dị ứng cồn thật đấy à?”

“Hử?” Đoàn Gia Hứa cười: “Anh cũng không biết nữa.”

“...”

Trong nháy mắt Tang Trĩ như hiểu ra, chỉ khẽ gật gù.

Đoàn Gia Hứa lại nói: “Hay thử một chút đi?”

“Hả?” Tang Trĩ nói: “Anh muốn uống rượu?”

“Ừm, lát uống thử xem.”

“...”

Tang Trĩ hoàn toàn không đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Đột nhiên có cảm giác mình đã suy đoán sai.

Chỗ này cách nhà Tang Trĩ không xa, qua hai bến xe buýt là tới nơi. Xuống xe, hai người nói chuyện câu được câu không, dần tiến vào khu chung cư nhà Tang Trĩ.

Đến tới dưới nhà cô, Đoàn Gia Hứa dừng bước.

Tang Trĩ cũng ngừng lại theo.

Sau đó, Đoàn Gia Hứa dịu dàng kéo Tang Trĩ vào ngực.

Ánh đèn phả ra yếu ớt, ngoài mấy chiếc ô tô đang đỗ, xung quanh không hề có một bóng người. Gió đêm hiu hiu thổi, làm từng tán cây xô vào nhau xào xạc, in bóng lên mặt đất.

Anh cúi xuống, nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp: “Thử một chút mới biết dị ứng hay không.”

Chưa kịp đợi Tang Trĩ phản ứng lại, Đoàn Gia Hứa đã hôn lên môi cô.

Khoang miệng chỉ vương lại nhàn nhạt mùi men rượu, nhưng lại tựa như có độ cồn cực cao, làm cho cả hai có cảm giác như đang say. Nụ hôn này, nồng nàn hơn bất kỳ nụ hôn nào khác, đầu lưỡi anh nạy mở hàm răng cô, trườn vào quấn lấy đầu lưỡi cô, tỉ mỉ từng ngóc ngách.

Động tác triền miên tinh tế, nhưng lực lại không hề nhỏ.

Tang Trĩ cảm thấy miệng mình hơi đau, khẽ cắn đầu lưỡi anh.

Đoàn Gia Hứa dừng lại, cũng cắn trả môi cô rồi mới buông ra. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt anh như mang theo muôn vàn tia sáng, hơi nâng giọng: “Có vẻ là không dị ứng.”

Nói xong, anh cười, rồi nói: “Anh cảm thấy còn có thể thử hôn lại mấy lần.”

Tang Trĩ lí nhí đáp: “Anh làm sao vậy!”

Trầm mặc giây lát.

“Tốt quá!” Đoàn Gia Hứa nhìn cô chăm chú, dùng đầu ngón tay cọ xát môi cô, lực đạo không nặng không nhẹ, vừa như muốn làm cô bị thương lại vừa như sợ làm cô đau: “Cảm giác mỗi ngày đều được gặp em ấy.”

“...”

“Một ngày không thấy,” Môi cô bị cọ đỏ ửng lên, Đoàn Gia Hứa lại cúi xuống hôn, “Lại nghĩ nhiều.”

Đang đứng gần nhà mà lại làm chuyện này, Tang Trĩ vẫn có cảm giác sợ bị phát hiện. Chỉ còn hơn mười mét là tới dưới nhà, trong lòng cô thầm run sợ.

Mặc dù đến giờ này chắc ba mẹ cũng chẳng ra ngoài, nhưng cô không định để Đoàn Gia Hứa đưa tiếp, nghĩ thế liền nói tạm biệt.

Bộ dạng hớt ha hớt hải của cô làm Đoàn Gia Hứa không nhịn được cười, nhưng cũng đành theo ý cô mà đứng yên tại chỗ.

Tang Trĩ chạy lên, quay đầu lại, thấy Đoàn Gia Hứa vẫn đứng chỗ cụ, cô vẫy tay ý bảo anh nhanh về đi.

Đoàn Gia Hứa cũng vẫy tay với cô, hình như còn đang cười nhưng cũng quay người rời đi.

Tang Trĩ dùng chìa khóa mở cửa, đi vào khu nhà.

Cô đi vào thang máy, nhấn nút lên rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Cửa thang máy mở ra, Tang Trĩ nghe thấy tiếng bước chân. Cô vô thức nhìn theo, gặp được ánh mắt của mẹ Lê Bình. Cô sững sờ: “Mẹ, muộn vậy rồi mẹ còn ra ngoài làm gì?”

Mẹ Lê Bình nhìn cô, cười cười, thản nhiên nói: “Mẹ xuống dưới vứt rác.”

Không biết mẹ có nhìn thấy Đoàn Gia Hứa không, Tang Trĩ cũng không chắc canh được nên cũng không nhiều lời, chột dạ gật đầu.

Quả nhiên.

Ngay sau đó, mẹ Lê Bình lên tiếng: “Mẹ vừa thấy có phải bạn của Tang Diên đưa con về không?”

Tang Trĩ gãi gãi đầu: “...Vâng ạ.”

“Đoàn Gia Hứa phải không?” Mẹ Lê Bình nói, “Nhà cậu ấy không phải ở Nghi Hà sao? Cùng về Quốc Khánh với con à?”