Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 17: 17: Củ Cải Trắng





Sau khi tiến vào lớp 11, vì bảo đảm hiệu suật học tập, Hiệt Tú Nhất Trung bắt đầu buộc học sinh thống nhất tự học buổi tối, mỗi ngày đến 9 giờ mới tan học.

Một ngày buổi sáng, Tần An Nhiên đến phòng học,vừa mới ngồi xuống, Khúc Sam Sam liền nghiêng người tới cùng nàng nói: "An Nhiên, cậu có xem tin tức tối qua không?"
"Tin tức gì?"
"Nói rằng có một vụ cướp ở đây.,Tam Trung có nữ sinh tự học buổi tối về nhà,bị cướp mất di động cùng túi tiền,ở đường Cương Cầm bên kia,cánh tay còn bị thương"
"Không thể nào!" Tần An Nhiên cả kinh
Cô ở ngõ Lập Chi nằm cuối đường Cương Cầm,khu vực kia quả thực không quá phát triển,đều là nhà cũ,cũng không có khu buôn bán,cho nên vừa đến buổi tối,đường trở nên rất ít người,hơn nữa đèn cũng không tốt lắm,đèn đường thường xuyên hỏng hơn nửa tháng cũng chưa ai sửa
"Là thật,tớ có bạn học hồi sơ trung ơ Tam Trung,nói các cậu ấy đều bị dọa sợ.

Tam trung cùng chúng ta giống nhau, không ép buộc trọ ở trường, nhiều người đều học ngoại trú."
Tần An Nhiên bên cạnh nghe cô ấy nói xong, từ cặp sách lấy ra sách vở đặt lên bàn
"Kia.....Bắt được nghi phạm chưa?" Cô hỏi
"Chưa,buổi tối ánh sáng quá mờ,quan sát cũng không rõ ràng,còn đang bắt"
Nghe tin tức,Tần An Nhiên trong lòng có chút bất an"
"Cho nên về sau học tối,hai bọn mình cùng ngồi xe về nhà,tớ cũng ngồi đường 15,như vậy ít nhất chúng ta cũng tiện đường một hồi "Khúc Sam Sam đề nghị nói
"Ừ" Tần An Nhiên gật đầu
Bọn cô hai nhà đều không có xe,cha mẹ mỗi ngày cũng không có tới đón,trước mắt cũng chỉ còn lựa chọn này
Sau học tối hôm nay,Tần An Nhiên cùng Khúc Sam Sam cùng lên xe giao thông công cộng,các cô cùng phương hướng,có mấy trạm tiện đường
Tuy rằng đã qua chín giờ tối,người trên xe giao thông công cộng như trước không ít,vị trí đều ngồi đầy.Tần An Nhiên nhìn vẫn có nhiều người như vậy ra ngoài buổi tối,thở nhẹ ra chút, không đáng sợ giống như cô tưởng tượng
Hai người chọn một nơi tốt để đứng lại, và sau đó bắt đầu trò chuyện.
"An Nhiên,nghỉ đông này,cậu giúp tớ một việc"Khúc Sam Sam bỗng nhiên nói
"Chuyện gì?"
"Lơp 10 Lưu Huy quy ước với tớ,tớ cũng cậu ta ra ngoài chơi,nhưng tớ sợ bị ba mẹ biết,cho nên tớ sẽ nói là cùng với cậu ra ngoài chơi.

Đến lúc đó,cậu giúp tớ che giấu"
Tần An Nhiên nghe xong,khó hiểu hỏi:" Cậu vì cái gì đáp ứng cậu ta?"
"Cậu ấy đối với tớ rất tốt.Giúp tớ lấy cơm,còn thường xuyên tặng tớ đồ ăn vặt"

Tần An Nhiên vẫn luôn biết,Khúc Sam Sam có chút luyến ái não,chỉ số thông minh đều dùng vào học tập,nhưng một khi tập trung vào phương diện tình cảm liền không thể tự kiềm chế,mù quáng mà ngây thơ
Cô chính mình khuyên nhủ bạn tốt,nói:" Cậu hiện tại cùng cậu ta nói chuyện yêu đương,về sau phải làm sao,cậu không nghĩ tới sao? Câu ở lớp thực nghiệm,cậu ta là lớp thường,các cậu về sau không chung trường đại học,đến lúc đó vào đại học nơi xa lạ,về tình yêu là không có tương lai"
"Ai lại nghĩ xa vậy a?" Khúc Sam Sam nhíu mày
"Cậu nói chuyện yêu đương cũng không nghĩ đến kết hôn sao?"
"À không,chính là hiện tại vui vẻ là tốt rồi" Khúc Sam Sam đương nhiên nói " Học tập áp lực vậy, vui vẻ chút"
Tần An Nhiên nhìn thái độ cô ấy như vậy,tuy rằng cô không ủng hộ,cũng không có nói gì nữa
Một lát sau,Khúc Sam Sam hỏi:" Nếu cậu muốn tìm,chắc sẽ là tìm trong lớp thực nghiệm à?"
Tần An Nhiên lắc đầu:" Tớ trung học căn bản sẽ không nói chuyện yêu đương,sẽ làm chậm trễ việc học"
Sau đó cô nghĩ,lại bổ sung nói:" Bất quả tớ thiên về thành tích tốt,lợi hại đi"
"Quả nhiên.Tớ nhớ mấy ngày trước đọc bảng có vấn đề nóng hổi,nữ sinh tìm bạn trai đều có tâm lý mộ cương* sao? Tớ lúc đó còn cảm thấy,sao có thể,đương nhiên là tìm bạn trai đẹp,xem ra thật là có a"
"Tâm lý mộ cường thực bình thường a.

Nếu là tớ nói,so với bộ dáng đẹp,tớ càng thích thành tích tốt.

Lớn lên đẹp có lợi ích gì?" Tần An Nhiên tự nhiên mà nói
Khúc Sam Sam biết cô ấy cùng Tần An Nhiên tư tưởng không giống nhau,cũng không nói gì
Sau khi qua ba trạm,Tần An Nhiên chào tạm biệt Khúc Sam Sam,chuẩn bị đi về hướng cửa xe
"Cậu ở đây đã đi xuống rồi sao?Nhà cậu không phải ở ngõ Lập Chi sao?" Khúc Sam Sam hỏi
"Đúng,nhưng tớmuốn xuống sớm hơn một trạm,đếnsiêu thị mua một ít đồ ăn"
"Cậu có nhất thiết hiện tại phải đi mua không? Một người không an toàn a" Khúc Sam Sam nhắc nhở nói
"Dù sao cũng chỉ cách một trạm, chắc không sao đâu."
Nói xong, xe dừng lại, sau khi cửa xe mở ra, Tần An Nhiên vẫy tay với Khúc Sam Sam rồi xuống xe.
Cô sở dĩ phải đi mua đồ ăn,là bởi vì gần đây có siêu thị,đồ ăn mỗi ngày không có bán đi sẽ được giảm giá,so với bình thường tiện nghi hơn nhiều
Hiện tại đã sắp 9h40,siêu thị 10h đóng cửa,vừa lúc có thể đuổi kịp,nên cô muốn xem qua một lượt,có đồ thích hợp liền mua
Tiến vào siêu thị,Tần An Nhiên đi thẳng đến khu rau dưa.Trên kệ không còn nhiều sản phẩm thừa, cô cẩn thận lựa chọn.

Rau xanh một loại đã héo, cô cầm cải trắng còn sót lại nhìn nhìn, thấy lá cây mềm nhuyễn,lại buông xuông.


Quả nhiên rau xanh vẫn là không thích hợp mua giảm giá xử lý.
Cô lại nhìn những món ăn khác, củ cải trắng cũng coi như được thông qua, giá chỉ bằng một nửa bình thường,mà lúc cầm lên coi như mới mẻ.Tổng cộng còn thừa lại 4 cái,cô chọn lựa 3 cái,gói vào túi plastic,sau đó nhìn lướt qua,thấy không có gì khác để muai định đi về phía quầy thu ngân.

Bỗng nhiên quay người lại,đụng phải một người
Cô vừa ngẩng đầu thấy,cư nhiên là Hứa Giác.Cậu mặc đồng phục,thoạt nhìn giống như cũng là vừa học tối
"A?Thật khéo,cậu cũng ở đây?" Tần An Nhiên cùng cậu chào hỏi
"Ừ"Hứa Giác biểu tình bình tĩnh gật đầu,tựa hồ cũng không có vẻ ngoài ý muốn
"Cậu hôm nay đến nhà bà nội ở sao?"
"Ừ"
"Vậy cậu đến siêu thị làm chi?"
"Cậu tới để làm chi?"Hứa Giác hỏi lại
"Tôi đến mua đồ ăn"
"Tôi cũng vậy"
Nói xong, Hứa Giác đi về phía kệ, định với lấy cải trăng duy nhất còn sót lại
"Ai, cậu hiện tại đừng mua, hiện tại đồ ăn không được tốt." Tần An Nhiên ngăn cậu lại, "Đây đều là một ngày không bán đi, giảm giá xử lý đồ ăn."
"Vậy cậu vì cái gì mua?" Hứa Giác nhìn về phía cô,hỏi
"Bởi vì tiện nghi a"
Hứa Giác nhìn cô, mím chặt miệng, không nói gì.
Sau một lúc lâu,cậu mở miệng nói:" Tôi cũng muốn mua đồ ăn tiện nghị "
"Hả?Nếu cậu thực sự muốn mua,tôi đã chọn một ít củ cải cũng không tệ lắm,tôi chia cậu hai cái đi" Tần An Nhiên nói xong mở gói to trong tay ra
"Không cần" Hứa Giác một mực từ chối,vươn tay cầm lấy bắp cải hơi héo còn sót lại trên giá, cho vào túi plastic, "Chọn tốt lắm."
"Cậu mua như vậy là đủ rồi?"Tần An Nhiên chỉ vào gói to của cậu hỏi
"Ừ"
Tần An Nhiên cảm thấy có chút quái dị,nhưng cô cũng không nói gì.


Hai người đi đến bàn thu ngân
Khi tính tiền,ông chủ siêu thị nhiệt tình chào đón cô " Tiểu cô nương lại đến đây mua đồ ăn a"
Bởi cô thường xuyên đến mua đồ ăn,cho nên ông chủ quen biết cô
"Vâng"Tần An Nhiên mỉm cười nói
"Ai,từ từ" Ông chủ tựa hồ nhớ đến gì đó,liền quay người lấy ra ba cây cải trắng từ trong hòm phía sau " Chỗ này là còn sót lại từ ngày hôm nay,ta cũng lười đem về nhà,mối khối tặng cháu"
Cải trắng so trên kệ để hàng muốn mới hơn nhiều, phỏng chừng là ông chủ vốn muốn giữ lại và mang về nhà.
"A,cảm ơn ông chủ" Tần An Nhiên rất vui vẻ nhận lấy
Sau đó cô nghĩ đến,Hứa Giác vừa rồi lấy cây cải trắng không mới lắm,vì quay đầu nói với cậu " Cậu cầm lây củ cải trắng này đi"
"Không cần" Hứa Giác nói đem cải trắng chính mình chọn đặt lên quầy thu ngân "Tôi răng không tốt, thích ăn héo rũ."
".........."
Siêu thị cách con hẻm một trạm dừng, và cả hai cùng nhau đi bộ về.
Đã gần mười giờ,màn đêm bao phủ,màn tối dày đặc,đèn sáng hai bên đường mờ mờ,cũng không chiếu thêm được bao nhiêu ánh sáng đường.

Phía trước cố hai ba người đang vội vã đi, bốn phía yên tĩnh,thỉnh thoảng một con mèo hoang từ thùng rác bỗng chốc nhảy qua
Tần An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy,gặp phải Hứa Giác cũng tốt.

Bằng không một mình cô đi đường đêm,còn giống như có chút hơi sợ
Cô quay đầu mở miệng trước nói "Cậu như thế nào hôm nay không về nhà?"
"Hiện tại trường học tự học buổi tối,ở nhà bà nội tiện hơn chút"
"Nga,bà nội bảo cậu mua đồ ăn" Cô cảm thấy,Hứa Giác đại thiếu gia được nuông chiều từ bé này,còn có thể phân công cho cậu?
"Không phải,đột nhiên tôi muốn mua cải trắng"
Bỗng nhiên,Tần An Nhiên nghĩ đến "Vậy cậu vừa rồi cũng ngồi đường 15?"
"Ừ"
"Tôi cũng vậy a,như thế nào trên xe không thấy được cậu?"
"Tôi ngồi phía sau"
Tần An Nhiên nghĩ,tôi cũng đứng đằng sau a.

Bất quá nghĩ lại, rối rắm làm cái gì, trên xe người không ít,bị che cũng là bình thường.

Vì thế, cô cũng không hề nói cái gì.


Cô mở ra một chủ đề khác: "Thành tích của cậu hiện tại như nào?"
"Vẫn ổn,là đứng đầu lớp" Hứa Giác thản nhiên nói " Bất quá không ổn định,có đôi khi mơ không đến"
".......Tôi là nói đứng đắn"
"Liền như vậy đi"
Tần An Nhiên nhìn bộ dáng không sao cả của cậu, khuyên nhủ nói: "Kỳ thật hiện tại đều đã lớp 11, vẫn là đem hết tất tư đặt lên học tập.

Lần trước mẹ cậu tìm tới tôi giúp cậu học bổ túc,nhìn ra được là dì ấy vẫn rất quan tâm thành tích học tập của cậu"
Hứa Giác khinh thường xuy một tiếng "Tôi đúng là không nhìn ra"
Tần An Nhiên biết cậu đối vơi cha mẹ tựa hồ có chút ý kiến,nghĩ muốn giúp đỡ giải thích:"Bọn họ bình thường có chút vội với việc kinh doanh,nhưng kỳ thực trong lòng vẫn là......"
Hứa Giác cắt ngang cô:"Vậy cậu quan tâm thành tích của tôi sao?"
"Tôi?" Tần An Nhiên không rõ vì sao cậu hỏi vậy,nghĩ nói " Tôi đương nhiên cũng quan tâm a,dù sao cũng là tôi dạy bổ túc cho cậu,nếu cậu thành tích không caotôicũng không có cảm giác thành tựu "
Hứa Giác nghe xong,rũ mắt nhìn về phía cô,ánh mắt hơi trầm xuống,hỗn loạn ý tứ hàm xúc không rõ
Rất nhanh tới cửa nhà Tần An Nhiên,cô cùng Hứa Giác nói tạm biệt,liền mở cửa đi vào
Về đến nhà, cô mở điện thoại trước khi đi ngủ và nhìn thấy tin tức mà Khúc Sam Sam nói.

Theo báo cáo, đây không phải là vụ cướp đầu tiên, giống như kẻ bắt cóc chính là có ý định công kích nữ sinh đơn độc đi đêm,hơn nữa thường xuyên còn có thể đả thương người
Tần An Nhiên nhìn lúc sau,lạnh cả người,trong lòng mờ mờ ảo ảo có chút nghĩ mà sợ,cô nghĩ tới hôm nay chính mình còn một mình trước tiên xuống xe đi siêu thị mua đồ ăn, nếu không có đụng phải Hứa Giác, vạn nhất thật sự gặp gỡ,thì sẽ như nào?
Cô khóa màn hình điện thoại đặt lên tủ đầu giường, tắt đèn ngủ, cô quyết định sẽ không mạo hiểm nữa,vẫn là thành thành thật thật ngồi xe cho đến ngõ.

Tuy rằng cách một khoảng,nhưng dù sao ít nguy hiểm hơn
Bất quá kỳ quái chính là,vài ngày sau,bọn cô lại có thể gặp được Hứa Giác
Cậu mỗi lần đều vừa lúc cùng cô ngồi cùng chuyến giao thông công cộng, thậm chí vô luận là cô nhịn không được trước tiên xuống xe đi mua đồ ăn, vẫn là trực tiếp đi vào đầu ngõ.

Giống như trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Hứa Giác cũng làm điều tương tự, sau đó cùng cô một đường đi đến cửa nhà.

Rất nhiều lần sau,trì độn như Tần An Nhiên,cũng phát hiện,này cũng quá trùng hợp
Vì thế,một ngày ngẫu nhiên gặp lại,Tần An Nhiên nhìn chằm chằm Hứa Giác,hỏi:" Vì cái gì mỗi lần đi tôi lại gặp được cậu? Mua đồ ăn cũng gặp,không mua cũng gặp,này cũng giả dối quá đi?"
Hứa Giác bị cô nhìn chăm chú có chút mất tự nhiên,dời tầm mắt:"Thật không?"
"Chẳng lẽ.......!"Tần An Nhiên chỉ vào cậu,điều tra hỏi " Cậu sợ ban đêm,cho nên không dám một mình về nhà đi?"
"...........".