Vũng Nước Đục

Chương 66: Ngoại truyện 1: Đôi chuyện về Châu Bạc Tân




1.

Châu Bạc Tân thích nhất mỗi khi Trần Lễ gọi hắn là "anh hai", nhưng chỉ khi nào l@m tình, Trần Lễ bị ch1ch đến mức không chịu nổi nữa cậu mới dám tùy tiện gọi ra cái kiểu xưng hô này.

Chính Châu Bạc Tân cũng không thể hiểu được mối quan hệ nhân quả giữa hai người, rốt cuộc là do hắn thích Trần Lễ bị hắn làm cho lộ ra dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại và tin tưởng nên mới thích cách gọi này, hay là vì hắn thích cách gọi này nên mới thích bắt nạt Trần Lễ.

2.

Về xưng hô "công chúa điện hạ", tuy Châu Bạc Tân không ghét nhưng cũng không hẳn là thích.

Có rất nhiều thứ Châu Bạc Tân thật sự không hề để tâm, hắn không ghét Liễu Phường, không quan tâm việc bị gọi là công chúa, không ngại việc xăm hình heo peppa, hắn thực sự cảm thấy phần lớn mọi người trên thế giới này để ý đến rất nhiều thứ vô nghĩa - xưng hô, vẻ ngoài, tình người và vân vân.

Tất cả những gì hắn quan tâm là Trần Lễ, chỉ có mỗi Trần Lễ.

3.

Vào khoảng thời gian Châu Bạc Tân bị gãy xương tay phải, Trần Lễ biết được Liễu Phường mắc bệnh tâm thần phân liệt, cũng như giữa hai người không hề có bất kỳ sự liên lạc nào.

Khi ấy Châu Bạc Tân thường xuyên thất thần, ban đầu trong lúc họp, Châu tổng có nhiều lần mất tập trung khiến mọi người trong văn phòng đều rất sốc, rồi về sau khi mọi người đều đã quen với việc ấy, chỉ cần Châu Bạc Tân không kịp thời nêu ý kiến, người phát biểu sẽ cung kính gọi một tiếng "Châu tổng", đợi sau khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Châu Bạc Tân thì sẽ lặp lại nội dung vừa nói một lần nữa.

4.

Vẫn trong khoảng thời gian đó, Trần Lễ thường xuyên làm mới vòng bạn bè của Châu Bạc Tân, và Châu Bạc Tân cũng sẽ thường xuyên làm mới vòng bạn bè của Trần Lễ. Buổi tối hắn sẽ nhốt mình trong thư phòng ngồi xem camera của Lệ Thủy Uyển dù cho bên trong chẳng có gì, ngay cả Trần Chí Viễn cũng không, đèn cũng không được bật, Châu Bạc Tân có thể nhìn thấy được gương mặt hắn trên cái màn hình tối om.

Đêm quá dài, trước đây rất hiếm khi Châu Bạc Tân hiểu được hai từ "cô đơn" nhưng trong khoảng thời gian đó hắn lại thường xuyên hiểu được ý nghĩa của hai từ này. Nhưng đêm nào hắn cũng nhìn, nhìn suốt cả đêm.

5.

Dạo trước Châu Bạc Tân thường xuyên mất kiểm soát với bản thân.

Hắn nhớ Trần Lễ, nhớ đến mức sẽ vô thức lái xe đến Lệ Thủy Uyển, mãi đến khi xe dừng trước cửa Lệ Thủy Uyển hắn mới kịp nhận ra mình đang ở đâu, nỗi phiền muộn trào dâng trong lồ ng ngực, hắn mở cửa sổ xe để hút thuốc, nếu thuốc lá có thể giúp hắn tỉnh táo lại được một chút vậy hắn sẽ lái xe quay về. Nếu không, hắn sẽ vào Lệ Thủy Uyển.

Đây chính là lý do tại sao trước năm mười tám tuổi Trần Lễ sẽ thi thoảng nhìn thấy Châu Bạc Tân quay về Lệ Thủy Uyển.

6.

Sau đó, tình cảm của Châu Bạc Tân bị Trần Lễ trộm nhìn thấy được khiến hắn càng ngày càng không kiềm chế được bản thân một cách mãnh liệt.

Mỗi một lần Trần Lễ hỏi hắn "sao anh nỡ chứ" hắn đều thầm đáp lại "anh không nỡ", cuộc điện thoại Trần Lễ gọi cho hắn vào tiết thể dục bị hắn ghi âm và nghe lại rất nhiều lần.

Rất nhiều lần, nhiều đến mức không đếm được, Châu Bạc Tân muốn giam giữ Trần Lễ. Làm một người yêu bị nuôi nhốt, không phải chỉ có mỗi Trần Lễ nghĩ vậy mà số lần Châu Bạc Tân nghĩ đến nó còn nhiều hơn gấp mấy lần Trần Lễ. Nhưng hắn biết việc này rất dị dạng, thứ này không đơn thuần chỉ là tình yêu mà nó còn là h@m muốn ích kỷ của hắn. Hơn thế tình yêu này sẽ khiến Trần Lễ rơi xuống vực sâu.

Vậy nên hắn đành phải chịu đựng, mỗi một lần sau đó lại càng phải kiềm chế hơn.

7.

Chuyện camera có phải do Châu Bạc Tân cố tình để Trần Lễ nhìn thấy hay không, không biết.

Chính Châu Bạc Tân cũng không rõ. Việc này chỉ có thể xem như một sự trùng hợp, hắn không cố ý để hộp camera đến trước mặt dì giúp việc, hắn không giật dây để dì nói cho Trần Lễ biết về việc có camera trong nhà và hắn cũng không ám chỉ Trần Lễ vào thư phòng lục lọi máy tính của hắn. Nhưng tất cả nhưng điều này đều đã diễn ra, hắn chỉ không ngăn nó lại mà thôi.

Dù sao hắn cũng phải cho bản thân một cơ hội để được thả lỏng, ngừng che giấu, ngừng biểu diễn, nghỉ ngơi một lát đã.

Và may mắn thay hắn đã nghỉ ngơi.

8.

Châu Bạc Tân có khuynh hướng bạo lực, lại còn vì kiềm chế lâu ngày nên trong trường hợp nghiêm trọng sẽ bị run tay.

Vào ngày giỗ của Châu Khinh La, ở thôn Lộc, khi Trần Lễ nhét thắt lưng vào tay Châu Bạc Tân thì tay hắn đã run lên mất kiểm soát. Trần Lễ thật sự rất ngốc khi dùng cái phương pháp khờ khạo như vậy để an ủi Châu Bạc Tân, nhưng thực ra sức khống chế của Châu Bạc Tân rất mạnh, tuy thắt lưng sượt lên người Trần Lễ rồi phát ra một tiếng "chát" nhưng không hề đau đớn chút nào, chỗ đau nhất là đùi của Châu Bạc Tân.

Cuối cùng tất cả đều rơi vào trên đùi hắn. Mông của Trần Lễ sang ngày hôm sau đã tiêu sưng, còn dấu vết trên đùi Châu Bạc Tân lại sưng đỏ gần ba ngày.

9.

Trong lòng Châu Bạc Tân cũng có hai tiểu nhân.

Một bên là thiên thần bị kiềm nén và khắc chế, cứ tạm coi như là thiên thần đi; một bên là ác quỷ điên cuồng. Vào ngày hắn quan hệ với Cúc Lộ Lộ thì ác quỷ đó đã hiếm khi thắng được một trận, nó thản nhiên nói Châu Bạc Tân thật sự chẳng phải người tốt gì, tuy dựa trên tiền đề Cúc Lộ Lộ tự nguyện nhưng hắn đã cố ý quan hệ với bạn gái của Trần Lễ ngay trước mặt Trần Lễ, chỉ để hắn chứng minh với bản thân rằng trong lòng Trần Lễ, hắn là quan trọng nhất.

Dù cho hắn có làm ra loại chuyện như vậy thì hắn vẫn sẽ là người quan trọng nhất. Trần Lễ không có điểm giới hạn với hắn, ánh mắt Trần Lễ sẽ dõi theo hắn cả đời.

Có hơi bi3n thái và cũng có hơi điên rồ. Nhưng tiểu nhân ác quỷ chỉ đánh thắng được một lần nọ, à, không phải, hai lần.

Một lần trước đó là khi Châu Bạc Tân lắp camera lỗ kim ở Lệ Thủy Uyển.

10.

Trợ lý của Châu Bạc Tân biết Châu Bạc Tân thích Trần Lễ.

Bởi vì nơi ở hiện tại của Châu Bạc Tân không phải căn nhà đầu tiên hắn mua, căn nhà đầu tiên trong vòng nửa tháng sau khi Châu Bạc Tân dọn vào đã trở thành một mớ hỗn độn, bình hoa, TV, bàn trà, thủy tinh và đồ gốm sứ trong nhà gần như đều vỡ nát, Châu Bạc Tân không muốn mời người dọn nhà đến dọn những thứ này. Trợ lý là một người thông minh, Châu Bạc Tân đưa chìa khóa cho anh ta, yêu cầu anh ta dọn dẹp rồi bán lại căn nhà.

Trợ lý biết những thứ đó là do Châu Bạc Tân đập vỡ vì có một lần anh ta nhìn thấy trên người Châu Bạc Tân quấn băng gạc.

Khi ấy Châu Bạc Tân vừa chuyển ra khỏi Lệ Thủy Uyển và vừa mới biết được Trần Lễ là con của Liễu Viên.

Cách để hắn trút giận lúc đó là đập phá.

11.

Trong buổi tiệc mừng của Cực Ánh, Trần Lễ xuất hiện ảo giác.

Trần Lễ nhìn hắn với vẻ mặt nọ và hỏi hắn, nói rằng Liễu Phường đang ở ngay đây. Sau đó nhìn Châu Bạc Tân như người xa lạ, kẻ thù, quái vật, nói "Anh đừng chạm vào em."

Sau ngày hôm đó, Châu Bạc Tân rơi vào trạng thái căng thẳng trong một khoảng thời gian rất lâu, không chấp nhận được việc có người đến gần hắn và lại càng không thể chấp nhận việc có ai đó chạm vào hắn.

Vào đêm Trần Lễ đi tìm hắn, câu đầu tiên Châu Bạc Tân hỏi là, "Có thể ôm em không?"

Nhưng thật ra đến tận khi đó trong cơ thể Châu Bạc Tân vẫn còn tác dụng chậm của cơn k1ch thích, hắn luôn có cảm giác Trần Lễ sẽ đột nhiên đẩy hắn ra, lần nữa nói một câu anh đừng chạm vào em.

12.

Châu Bạc Tân chưa bao giờ cho rằng tình yêu còn phân ra đúng sai, chính xác hay không chính xác, bình thường hay không bình thường, yêu chính là yêu.

Nhưng Trần Lễ rất quan tâm đ ến vấn đề này, luôn cảm thấy bản thân không đúng, không bình thường.

Ngày đó Châu Bạc Tân nói "hãy để anh dạy em", thật ra cũng không phải hắn thật sự muốn dạy Trần Lễ cái gì nên làm cái gì không, mà hắn muốn nói cho cậu biết: dù em có làm gì ở chỗ của anh cũng đều là "đúng" cả.

Đây chính là yêu, thế này mới chính là yêu.

13.

Châu Bạc Tân không đồng tình, thậm chí còn ghét bỏ giả thuyết cho rằng tình yêu rồi cuối cùng cũng sẽ biến thành tình thân.

Mỗi lần hắn nói "anh yêu em" với Trần Lễ đều là lời hứa độc lập, kiên định, vĩnh viễn không biến chất.

Dù cho Trần Lễ ngốc nghếch vẫn luôn cho rằng Châu Bạc Tân đang dỗ cậu, là thủ đoạn của trai đểu biết làm thế nào để dỗ cậu vui mà thôi.

14.

Lúc ở thôn Lộc, tài xế hỏi Trần Lễ, "Người đang im lặng ngồi cạnh cậu là anh trai của cậu à? Có phải anh cậu nghe không hiểu tiếng địa phương của chúng tôi không, người ngoài đúng là đến đây nghe không hiểu được thật, có phải anh em ruột không?"

Trần Lễ nghe chẳng hiểu được gì, chỉ biết nói đúng, nói vâng, nói dạ.

Năm ngoái đến thôn Lộc, trước khi bọn họ xuống xe tài xế cũng đã hỏi như vậy, "Người này có phải anh em cậu không? Trông hai cậu khá lạ, hai cậu về thăm người thân à? Đường núi ở chỗ này khó di chuyển đấy."

Trần Lễ cũng nói vâng.

Năm ngoái Châu Bạc Tân không chịu được phải nghe hai chữ anh em, bởi đó là xiềng xích nên hắn liền trả lời một câu không phải.

Năm nay cũng trả lời không phải, hắn gõ cửa kính xe ghế lái, để lộ nhẫn của hai người, nói, "Không phải em trai, em ấy là bạn đời của tôi."