Vũng Nước Đục

Chương 63: Khói lửa




Châu Bạc Tân tắm lần thứ hai trong đêm nay. Cả người anh thoải mái nhàn nhã tựa vào bể sục nhưng tôi thì sắp rã ra rồi, hoàn toàn không thoải mái được như anh, tôi dựa vào trong lòng anh cái được cái không vẩy nước lên người mình.

Ngón tay anh vẫn khô ráo x0a nắn chiếc khuyên tai của tôi từ phía sau. Khuyên tai xỏ được một tháng, hiện tại đã hoàn toàn hồi phục nhưng tôi vẫn chưa chọn được khuyên để thay, tôi chờ Châu Bạc Tân chọn cho tôi.

Phòng tắm bị nước trong bồn tắm hun nóng khiến nhiệt độ tăng lên, đoán chừng ngâm chưa tới hai mươi phút hai má tôi đã đỏ bừng. Tôi quay lại nhìn gương mặt Châu Bạc Tân, thấy trên mặt anh cũng hơi ửng đỏ thì mới hài lòng hôn anh.

Động tác trên tay anh dừng lại, chuyển từ nắn vành tai tôi thành bóp cằm tôi, khiến tôi đã vốn khó chịu vì hít thở không thông sang suýt nữa nghẹt thở.

"Tối mai đến chỗ của Liễu Phường à?" Anh nói.

Tôi có hơi ngẩn ra trong giây lát, ngữ khí của anh khá tùy ý cứ như thể đang hỏi tôi sáng mai muốn ăn gì. Tôi đã nghĩ đến vô số cách để khéo léo nói với anh và cả phản ứng của anh nhưng không ngờ anh sẽ chủ động nhắc tới chuyện này.

Tôi nhất thời không biết nên trả lời lại với thái độ như nào nên chỉ có thể ngơ ra li3m môi, đại não vì thiếu oxy nên hoạt động chậm chạp.

"Tối mai á? Anh, tối mai là đêm giao thừa... anh sẽ đi chung với em ạ?"

Châu Bạc Tân khẽ nhướng một bên lông mày, "Nếu không thì sao?"

Tôi đổi tư thế sang mặt đối mặt với anh, hai chân vòng lấy eo anh, đưa tay nâng mặt anh lên mân mê, "Anh ghét Liễu Phường lắm đúng không?"

Anh vẫn chưa trả lời tôi, tôi dùng khoảng thời gian này để quan sát kỹ gương mặt anh. Mái tóc ướt đẫm, lúc l@m tình anh còn chưa kịp sấy tóc đã bị tôi kéo lên giường nên khi anh ở trên tôi tôi có thể nhìn thấy tóc anh di chuyển theo động tác và nhỏ giọt rơi lên người tôi với xúc cảm lạnh lẽo.

Quyến rũ đến mức tôi gần như bỏ rơi cái xưng hô "công chúa" được yêu thích nhất năm nay và gọi "chồng ơi".

Khi còn bé, lần đầu tiên gặp Châu Bạc Tân tôi đã cảm thấy anh không giống với rất nhiều người bình thường khác, vẻ mặt anh lạnh nhạt, cơ thể cao gầy, chuyện gì anh cũng hờ hững.

Nếu không tôi cũng sẽ chẳng thèm bám dính lấy anh giống như con sâu bọ. Khi ấy tôi cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới đều muốn nịnh nọt tôi, chỉ có mỗi Châu Bạc Tân nhìn tôi như nhìn không khí, đẹp trai thật đấy, tôi phải chơi chung với anh.

Bây giờ thậm chí còn hơn thế nữa.

Người không thể hiểu anh thì sợ anh, người hiểu anh... Vốn chẳng có ai hiểu anh cả. Thậm chí ngay cả tôi cũng chưa hiểu rõ về anh, nghĩ đến đây tôi đột nhiên thấy thương anh, lần nữa tiến tới áp trán hôn anh.

Cách để thể hiện tình yêu một cách trực tiếp nhất có lẽ là thương, người khác đều sợ anh còn tôi thương anh.

Châu Bạc Tân thoải mái mỉm cười, vòng tay qua eo tôi nhấc người tôi lên để tiện cho anh ôm tôi.

"Anh không ghét Liễu Phường."

Cái lời này ai mà tin được chứ! Chắc chắn là vì anh muốn dỗ tôi thôi, tôi nheo mắt bảo, "Anh nói cái gì đáng tin hơn chút đi."

Nụ cười lần này của Châu Bạc Tân có thể là do bị tôi chọc cười, anh nhéo nhẹ eo tôi, "Trần Lễ, anh lười phải ghét ai đó, tất cả tâm tư của anh đều dành cho em, anh nói như vậy em nghe hiểu chứ?"

Uầy ui, tôi nghe xong thì ngây ngất.

Sắp say đến nơi rồi, tình yêu, nó ngọt ngào đến mức cơ thể mười tám tuổi đang phát triển của tôi vẫn có hơi khó để chịu đựng được! Tôi chạy loạn trong lòng để giảm bớt sự chấn động của lời tỏ tình bất ngờ anh dành cho tôi, sau đó hít một hơi thật sâu rồi lại nhận ra dù có cố gắng xoa dịu thế nào cũng không giảm bớt được cảm giác đau nhức và ấm áp sắp tràn ra từ lồ ng ngực.

Trong đầu tôi không ngừng hiện ra những hình ảnh của khi trước.

Tôi nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt của Châu Bạc Tân khi lần đầu đến Lệ Thủy Uyển, nhớ đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi, Châu Bạc Tân đã thành thạo kéo khóa qu@n lên trước mặt tôi, nhớ đến Châu Bạc Tân cầm dao cắt bánh sinh nhật như đang cắt cơ thể tôi, nhớ đến Châu Bạc Tân đứng bên cửa sổ hút thuốc và dùng giọng điệu cáu kỉnh bảo tôi cút đi sau khi tôi vừa mới l@m tình với anh, nhớ đến bóng lưng yếu ớt và cô đơn của Châu Bạc Tân khi đứng trước mộ của Châu Khinh La.

Chính là con người này, dù cho bất kì ai nhìn vào, anh cũng đều là đầm nước đọng không chút gợn sóng, trước đây đúng thật tôi rất hay dùng cái từ nọ để miêu tả anh. Hơn thế nữa dường như nó vẫn luôn là như vậy, anh càng có vẻ như là một bệnh nhân hơn nhiều, cảm xúc lẫn h@m muốn nhạt nhẽo đến độ người khác không tài nào tưởng tượng được.

Nhưng anh cũng sẽ nói yêu.

Anh sẽ nói anh yêu tôi, sẽ phô bày ra h@m muốn xám xịt hơn hẳn bình thường với tôi, sẽ vì tôi mà anh biến thành một người phàm bình thường nhất bị ràng buộc bởi tình yêu.

-

Biệt thự của Liễu Phường không khó tìm, đường không có tuyết nên cũng rất dễ lái xe, tất cả đều rất thuận lợi, thuận lợi đến mức tôi có hơi lâng lâng.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ không ngừng quay đầu nhìn lại ghế sau bị chất đầy đồ tôi và Châu Bạc Tân vừa mới đi siêu thị để mua. Trước khi vào siêu thị tôi còn bảo Châu Bạc Tân không cần mua gì đâu, một tuần nữa Liễu Phường sẽ vào viện điều dưỡng rồi, nhưng khi thật sự bước vào siêu thị tôi lại khá hào hứng.

Tôi phấn khích đến độ ném đồ vào trong xe đẩy cứ như thể vừa trúng sổ xố một triệu tệ.

Có lẽ vì bữa cơm tất niên tối nay có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.

Năm mười tám tuổi này với tôi mà nói, bản thân tôi chính là một ý nghĩa trọng đại. Trong một năm này tôi nhận ra mình vẫn luôn được hai người họ bảo vệ kỹ càng, mẹ tôi và anh tôi, khi trước do bọn họ che giấu tình yêu quá kĩ càng còn tôi quá ngu ngốc nên mới không tìm thấy được.

Tôi tưởng mình đã trưởng thành từ lâu, khi bước lên ranh giới mười tám tuổi, mẹ tôi là một kẻ chen chân và anh trai chưa từng nhìn thẳng vào tôi sẽ trở thành hình ảnh vĩnh viễn cố định trong cuộc đời tôi.

Bấy giờ tôi lại phát hiện ra bản thân vẫn có thể làm một đứa trẻ, nắm tay bạn trai gọi anh là anh ơi và chờ anh thanh toán cho xe đẩy của mình.

Khi ấn chuông cửa thế mà tôi bỗng dần thấy căng thẳng, giả vờ lơ đãng liếc nhìn Châu Bạc Tân, điện thoại anh cầm trong tay bị xoay đi xoay lại vài vòng, thân là một máy phiên dịch từng cử chỉ nhỏ của Châu Bạc Tân nên tôi rất tận tâm, hiện tại tôi hơi không rõ liệu anh cũng đang có chút lo lắng hay không.

Lúc Liễu Phường mở cửa thì bà đang mặc chiếc váy màu vàng nhạt nọ.

Tôi thoáng kinh ngạc đứng sững ra trước cửa, không có phản ứng gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Phường.

Bà trang điểm nhẹ, son môi cũng không phải màu bà từng dùng, trước đây hoặc là màu nhạt dịu dàng hoặc là màu đỏ đậm khí thế khá mạnh, còn bây giờ là màu đỏ nhìn qua khá hoạt bát có pha chút ánh cam, tôi không hiểu mấy màu son của con gái được phân chia như thế nào.

Cánh tay và cẳng chân bà rất tinh tế, giống như một cái cây nhỏ màu vàng nhạt, lá cây mềm mại, cành cây không vì trải qua mấy chục năm gió thổi phơi nắng mà trở nên nứt nẻ thô ráp, thậm chí đến tận bây giờ cũng chưa từng bị gió thổi hay mưa tạt.

Liễu Phường có hơi xấu hổ vén mái tóc đen không được cột lên mà đang để xõa ra, bà trông tôi và Châu Bạc Tân xách theo nhiều đồ nên lộ ra vẻ trách móc, "Vào đi nào, sao lại mua nhiều đồ như vậy làm gì?"

Châu Bạc Tân lên tiếng trước, giọng nói vang lên sau tôi, "Dì ạ."

Bấy giờ tôi mới kịp phản ứng, bước tới ôm bà, "Mẹ ơi, hôm nay mẹ đẹp quá! Khi nào thì mẹ làm thủ tục với Trần Chí Viễn vậy? Con muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ."

Liễu Phường vỗ nhẹ vai tôi, nắm tay tôi dẫn tôi vào cửa, sau đó bà có hơi xấu hổ nhìn Châu Bạc Tân và đưa tay nhận đồ anh mang theo, có vẻ như khẽ nói vài câu. Tôi đã thay giày vào trong nhà nên không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ thấy Châu Bạc Tân nhẹ nhàng gật đầu, không có phản ứng gì quá lớn.

Đã bảo là cơm tất niên nên hiển nhiên không thể ăn quá sớm được.

Nhưng hai chúng tôi đều đến sớm, trời vừa sập tối hơn sáu giờ. Liễu Phường vẫn chưa bắt đầu gói sủi cảo, bà bưng nhân thịt ra từ phòng bếp để ngồi làm ở bàn phòng khách, tôi vẫn chăm chú nhìn bà vì Liễu Phường như thế này cho tôi cảm giác rất xa lạ.

Không phải có cảm giác như bà là một người mẹ mà chỉ có cảm giác như bà là một cô gái rất xinh đẹp mà thôi.

Liễu Phường nhìn tôi rồi cáo trạng với Châu Bạc Tân, "Dì hỏi tiểu Lễ xem con thích ăn sủi cảo nhân gì thì con có biết thằng bé nói thế nào không?" Liễu Phường cười rộ lên, bắt chước giọng điệu của tôi, "Mẹ, Châu Bạc Tân thích con, con ăn cái gì thì anh ấy sẽ ăn cái đó, không cần hỏi anh ấy đâu."

Châu Bạc Tân đang bóc cam cho tôi, ngón tay thon dài c ắm vào trong vỏ cam lột ra phần thịt có lớp vỏ trắng, một quả cam thôi mà sao bị anh lột đến độ khiêu dâm như vậy chứ.

Anh nghe vậy thì mỉm cười, nghe giọng có vẻ như tâm trạng không tệ, anh đáp lời Liễu Phường, "Em ấy nói thật đấy ạ."

Tôi đắc ý nhận lấy quả cam Châu Bạc Tân đưa cho tôi, gỡ một múi đưa vào miệng anh trước rồi lại gỡ múi khác đưa cho Liễu Phường.

Hẳn đây cũng là lần đầu tiên Liễu Phường chuẩn bị một bữa cơm tất niên hoành tráng như vậy nên đến bảy giờ rưỡi bà vẫn còn đang xào rau, hơn nữa có lẽ bà cũng đoán trước mình sẽ cực kỳ bận rộn nên ló đầu ra từ trong bếp gọi hai chúng tôi, "Hai đứa có đứa nào biết nấu cơm không đây?"

TV trong phòng khách đang được bật, đêm hội mùa xuân vẫn chưa bắt đầu nên đang mở bừa một kênh để làm nhạc nền còn tôi và Châu Bạc Tân ngồi ườn trên sô pha chơi cờ ca-rô. Tôi không chơi lại anh, người này đánh cờ ca-rô mà còn dùng não á? Trước đây tôi chưa bao giờ biết trên thế giới này có người chơi cờ ca-rô mà còn dùng não đấy!

Ý của tôi không phải là bảo chơi cờ ca-rô thì không cần dùng đến não mà là vì Châu Bạc Tân thật sự quá bi3n thái. Tôi chỉ mới chơi liên tiếp được hai quân thì anh đã sớm chặn đường của tôi ở quân thứ năm luôn rồi.

Tôi tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng không khỏi nghĩ đúng là Châu Bạc Tân. Cái này cũng rất châu bạc tân, chỉ chơi cờ ca-rô mà cũng có thể thể hiện ra d*c vọng kiểm soát và khống chế bi3n thái được, tôi thua đến độ này nhưng vẫn thấy hơi rung động.

Lời nói của Liễu Phường đã thành công giải cứu tôi ra khỏi ba ván cờ thua liên tiếp, tôi gần như bật người dậy chạy vào phòng bếp, "Bản đầu bếp tới đây!"

Biểu cảm của Liễu Phường dường như có hơi ghét bỏ, "Đừng có vào làm loạn."

Tôi khá bất mãn, tôi chính là cái người vì để chăm sóc người tàn tật nên đã chăm chỉ học nấu ăn đó! Tôi bèn chỉ Châu Bạc Tân ngồi trên sô pha đang nhìn về phía này, nói ngay trước mặt anh, "Cái vị kia mới là thiếu gia thật, anh ấy vào đây mới là làm loạn á!"

Liễu Phường bị chọc cười, bà để tôi vào bếp rồi lại nói với Châu Bạc Tân đang ngồi trên sô pha một câu: "Con chơi thêm một lát đi, sắp có cơm rồi."

Khi món ăn cuối cùng được mang lên bàn, tôi ngây ngốc nhìn hơi nóng bốc lên từ trên bàn ăn một lúc, trong tay Châu Bạc Tân bưng một đ ĩa sủi cảo vừa mới lấy ra khỏi nồi đi ngang qua người tôi khiến hơi nóng bốc lên mặt tôi.

Không hiểu sao tôi lại đột nhiên muốn khóc.

Tôi luôn cảm thấy nếu bây giờ tôi mở cửa bước ra ngoài hẳn tôi sẽ có thể nhìn thấy Trần Lễ của trước kia. Cậu ấy ngồi xổm trên con đường đá, dẫm lên lề đường, vẻ mặt bực bội hút thuốc. Không khí ấm áp bên trong hoàn toàn không liên quan đến cậu, những đứa nhóc đốt pháo hoa bên đường cũng không liên quan đến cậu, tất cả những náo nhiệt và khói lửa trên thế gian này đều không hề liên quan gì đến cậu, dù cho cậu có đi đến nơi nào cũng sẽ chẳng thể nào bám lên dù chỉ là một chút tình người, cậu lẻ loi vờ như mình không cần đến những thứ dung tục đó.

Liễu Phường đột nhiên vỗ vai tôi từ phía sau, "Tuy cấm đốt pháo hoa nhưng mẹ có mua một ít pháo hoa cho các bạn nhỏ chơi, cái đó thì đốt được, con và anh con có muốn ra ngoài đốt thử không? Trước khi ăn sủi cảo phải đốt pháo mới may mắn."

Tôi rơi một giọt nước mắt, vội đưa tay lau khóe mắt ẩm ướt, quay người lấy một cái sủi cảo từ trong đ ĩa trên tay bà ném vào trong miệng, tôi bị phỏng không nói chuyện rõ ràng được, "Đi thôi nào!"

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Đếm ngược đến phần kết, nếu không có gì bất trắc vậy sẽ còn khoảng hai ba chương nữa! Không ngờ lại có hơi không nỡ á!