Vũng Nước Đục

Chương 59: Nuốt




Sau khi bắt đầu hẹn hò, Châu Bạc Tân rất thích dùng hai từ "nghe lời" để dỗ dành tôi chơi đủ thể loại trò chơi với anh.

Cảm giác xấu hổ của tôi với phương diện này đã sớm ngày càng phai nhạt, ngay từ lần đầu tiên tôi nhét thắt lưng vào trong tay anh rồi sau khi về nhà phải nhanh chóng hủy thi diệt tích, đến tận bây giờ bị anh chơi xong cả người tôi vô lực nên chỉ nằm dài trên giường chờ anh bế tôi đi tắm rửa.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ tới sẽ có một ngày làm loại chuyện này trong văn phòng của anh.

Tôi vẫn giữ vững niềm tin ban đầu của mình, hai ba tháng trước tôi đề nghị muốn l@m tình nhân của anh, khi đó tôi đã cam đoan anh muốn làm gì với tôi cũng được, vậy nên mỗi lần anh nói hai chữ "nghe lời" với tôi, tôi cũng đều sẽ thật sự nghe lời.

Vả lại nói thật thì.

Tôi thích được nhìn thấy dáng vẻ của Châu Bạc Tân.

Dùng miệng cũng được, vào từ đằng sau cũng được.

Không biết có phải vì trải nghiệm tình d*c đầu tiên của tôi và Châu Bạc Tân để lại cho tôi ấn tượng quá mức sâu sắc hay không, tôi cảm thấy tôi giống như rác rưởi bị vứt đi, cảm thấy tôi giống như một con chó cầu hoan và vì để có thể được ở gần anh hơn một chút thì mặt mũi cũng không cần nữa. Tưởng tượng cảnh anh thờ ơ, mỉa mai, chán ghét và căm hận. Kiểu tưởng tượng này khiến tôi bây giờ bị ám ảnh với việc nhìn thấy vẻ mặt mất kiểm soát khi l@m tình của Châu Bạc Tân.

Xúc cảm vừa cứng lại vừa nóng, ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào quy đ@u, tầm mắt chăm chú nhìn lên gương mặt Châu Bạc Tân.

Tôi thấy anh nghiến răng chịu đựng, cơ hai bên má khẽ trượt, mạnh mẽ nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô. Anh không mấy thương tiếc cầm d**ng v*t đã c**ng cứng của mình cạ lên mặt tôi, không cưỡng ép nhét vào mà chỉ kiềm nén hô hấp ấn quy đ@u lên khóe miệng tôi cọ sát hai cái.

Tôi đang quỳ, nhìn anh từ dưới lên.

Ngẩng đầu nhìn cảnh tưởng như vậy ngay chính bản thân tôi cũng không thể may mắn tránh khỏi được việc phía dưới c**ng cứng đến mức khó chịu. Tôi vươn tay đỡ lấy d**ng v*t bên cạnh miệng, vươn đầu lưỡi li3m lên quy đ@u. Hô hấp của Châu Bạc Tân chợt dừng lại, tôi gần như có thể cảm nhận được d**ng v*t đang kề sát mặt tôi của anh chợt giật mạnh. Rồi ngay sau đó bàn tay của anh luồn lên từ sau gáy, rất không dịu dàng nắm tóc tôi.

Anh kéo mạnh tôi về phía trước, sau đó cúi đầu trao tôi một nụ hôn lên đôi môi đã bị dương v*t của anh cạ qua.

Nụ hôn này đặt dấu chấm hết cho sự "quý ông" của anh.

Bầu không khí bị đốt cháy vừa nóng vừa khô, khóe miệng tôi bị căng đến mức có hơi đau, khớp hàm cứng đờ như khúc gỗ mục, tôi cố gắng hết sức để ép ra một giọt nước mắt đáng thương hòng cầu xin sự thương xót từ Châu Bạc Tân.

Anh cong khớp ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bị tôi ép ra, giọt nước mắt trong suốt trên má dính lên ngón tay anh thì thể tích đã bị giảm hơn phân nữa nhưng vẫn bị anh đưa đến bên môi, đôi môi ịn lên ngón tay li3m đi chút ẩm ướt nọ. Tôi trơ mắt nhìn cứ như thể thứ anh li3m chính là mặt của tôi. Tôi không biết anh còn có thể quyến rũ tôi theo cách nào nữa không, tôi đưa tay x0a nắn cái cằm đã mỏi nhừ của mình, một tiếng hưm phát ra từ trong cổ họng như đang cầu xin tha thứ.

Châu Bạc Tân cứ thế nhìn xuống tôi từ trên cao một lúc lâu.

Quần áo chỉnh tề, ít nhất thì quần áo nửa người trên chỉnh tề. Hoặc cũng không được tính là chỉnh tề gì, cà vạt của anh bị tôi kéo lỏng, mấy nút áo trên cùng của áo sơ mi cũng bung mở tán loạn. Thắt lưng lung lay buông xuống từ bên cạnh ghế như sắp rớt, thậm chí có một bên đã rũ xuống chạm đất, chỉ cần Châu Bạc Tân cử động nhẹ, kim loại trên thắt lưng sẽ ma sát mặt đất phát ra âm thanh.

Nếu đây không phải là văn phòng của anh thì tôi muốn ngồi lên và tự di chuyển.

Nhưng không ngờ phòng làm việc của anh lại có một phòng nghỉ lớn đến thế.

Lúc tôi bị đẩy ngã không mấy dịu dàng lên giường thì cả người tôi đều rất hoảng hốt, Châu Bạc Tân nắm cằm tôi muốn hôn khiến tôi vô thức tránh đi. Vừa rồi tôi mới ngậm dương v*t của anh, trong miệng còn sót lại không ít mùi vị, lúc đầu lưỡi li3m qua quy đ@u có thể đã chảy ra một chút chất lỏng dinh dính nhưng loãng, tuy rằng ít nhưng đúng thật là toàn bộ đều đã bị tôi nuốt xuống.

Anh không vui khi thấy tôi né tránh, bàn tay nắm cằm tôi dùng thêm sức khiến tôi vội vàng vươn tay nâng mặt anh lên để hôn.

Môi áp vào môi, âm thanh đều bị nuốt vào trong nụ hôn.

"Châu Bạc Tân, anh giống công chúa thật đấy." Tôi thì thầm nói khi bị anh hôn, mỗi một âm thanh đều mơ hồ và đứt quãng.

Tôi tưởng anh không nghe thấy nhưng nụ hôn chợt dừng lại. Tôi giật mình, khá chột dạ chủ động quấn lấy anh để hôn nhưng anh lại tránh về sau. Kiểu người gì đây! Anh có thể tránh nhưng tôi lại không được phép.

"Giống cái gì?" Châu Bạc Tân hỏi.

"Không gì ạ." Tôi nhanh chóng trả lời.

Tôi đang ngồi trên giường còn anh thì đang đứng, d**ng v*t c**ng cứng không chút kiêng dè chọc lên ngực tôi. Tôi cũng cương rồi, quần vẫn chưa cởi, mùa đông giá rét mặc tận ba cái quần, sắp nghẹn chết tôi rồi.

Nhưng bầu không khí lại im lặng, im lặng và im lặng.

Tôi giơ tay đầu hàng, hít sâu một hơi rồi nói với dũng khí lớn nhất trong cuộc đời tôi nhưng thật ra giọng bé như muỗi, "Công chúa."

Châu Bạc Tân nhìn không giống như đang tức giận, chẳng qua quả thật có không ít cảm giác nguy hiểm trong không khí. Nhưng tôi đã hẹn hò với anh lâu đến vậy, tôi biết rõ chuyện "không có giới hạn" này không phải chỉ là tôi đối với anh mà anh cũng như vậy đối với tôi. Chỉ có điều tôi không giống như công chúa điện hạ của chúng tôi, tôi luôn phải giẫm lên thử xem liệu có phải đối với anh tôi cũng thực sự không có điểm giới hạn hay không.

Vậy nên hai chữ này vừa được thốt ra từ trong miệng tôi và ngay sau khi nó thật sự được truyền vào tai Châu Bạc Tân khiến lá gan của tôi chợt lớn thêm.

Tay phải Châu Bạc Tân dời đến sau gáy tôi, khá thô bạo nắn b óp, tôi tiến tới gần muốn hôn anh, miệng gọi lung tung, "Anh ơi, anh hai, công chúa của em, hôn em đi mà."

Sau đó cả người tôi bị đặt lên giường, ba lớp quần bị c ởi sạch sẽ còn nửa người trên vẫn đang mặc áo len, cái cảm giác này thật sự rất vi diệu. Bàn tay Châu Bạc Tân vỗ lên má tôi, lực không nhẹ không nặng nói, "Anh làm công chúa, vậy em là cái gì?"

Nói xong anh cũng không có ý định cho tôi thời gian để suy nghĩ, không biết lấy ra bôi trơn từ chỗ nào rồi không chào không hỏi cho thẳng vào bên trong. Tôi khẽ hít một hơi nhưng không né tránh, "Công chúa sánh đôi với hoàng tử thì quê mùa quá, bây giờ..." Không biết anh đã đổ vào bao nhiêu chất bôi trơn nên rất dễ dàng ra vào, giọng tôi dừng lại kiềm chế không kêu lên mà chỉ khẽ r3n rỉ, "Bây giờ ưm, sánh đôi với phù thủy phổ biến hơn, ma trượng của em vung lên sẽ làm anh say đắm em."

"Phù thủy là nhân vật phản diện đó, anh có sợ em không?"

Nói đến đây hiển nhiên tôi đã quên nhìn thử xem hai chúng tôi đang ở trạng thái như thế nào ở trên giường.

Lúc nói những lời này d**ng v*t c**ng cứng được một lúc lâu của Châu Bạc Tân đã kề ngay miệng huyệt, anh kéo nhẹ tôi xuống khiến miệng huyệt theo động tác này kẹp chặt quy đ@u giống như tôi đang chủ động nuốt vào vậy. Rốt cục tôi không chịu nổi nữa, cổ họng run rẩy rên lên. Tôi có thể cảm nhận được phía dưới của tôi đang mấp máy co rút như dục cầu bất mãn muốn được nuốt vào nhiều hơn.

Tôi không dám cử động, bàn tay đang che mặt khẽ mở ra một khe hở để nhìn lén Châu Bạc Tân, một tay anh nắm cổ chân tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi liền dùng giọng điệu ra lệnh để nói, "Bé yêu, không biết hầu hạ công chúa sao? Tự mình nuốt vào đi."

Tôi biết mình sẽ phải trả giá cho hai từ đó. Nhưng vì để bảo vệ thân phận phù thủy của tôi và vì để sau này vẫn sẽ có thể gọi Châu Bạc Tân là công chúa nên tôi bèn túm lấy cái gối bên cạnh che lên gương mặt có lẽ đã đỏ bừng của mình rồi từ từ nhích xuống, hai chân vòng lấy eo anh, mỗi lần nhích xuống được một chút đều sẽ cảm nhận được cơ thể đang tìm cách đẩy dương v*t nóng bỏng và cứng rắn bên trong ra.

Khi nuốt vào quy đ@u mượt mà, nghiền vào điểm nhạy cảm nhất, tôi sẽ cảm nhận được toàn bộ nửa th@n dưới đang run rẩy. Tôi hoàn toàn không biết dương v*t bị tôi chậm chạp di chuyển mất bao lâu mới nuốt vào được một nửa, chân vô lực buông xuống, nằm trên giường thở hổn hển cứ như vừa mới làm xong một trận. Châu Bạc Tân bóp eo tôi, giọng nói vẫn có vẻ bình tĩnh, "Không nổi nữa?"

Cổ họng tôi đã khàn, không dám tiếp tục gọi công chúa nên ngoan ngoãn đổi lại, "Anh ơi... không làm nổi nữa, anh làm ơn vào..."

Lời còn chưa dứt tôi đã có cảm giác cả người như bị tách đôi, suýt chút nữa bật dậy khỏi giường. Ngay cả r3n rỉ tôi cũng không rên ra thành tiếng được, gần như mất đi âm thanh, im lặng túm chặt ga giường trong tay và mở to mắt nhìn trần nhà. Tôi thấy trần nhà lung lay giống như đang rơi xuống, xoay mòng mòng, cả người tôi run lên, thế nhưng lại trực tiếp xuất tinh.

Tôi không khống chế được suy nghĩ của mình, mơ màng nghĩ xem liệu sau này có còn gọi anh là công chúa được nữa không, cái này là giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn, nhưng cũng không hẳn là giết địch và thật ra cũng không phải là tự tổn hại. Đây là tình thú, tôi hít mũi, lần nữa nhấn mạnh với bản thân rằng đây là tình thú.

Gần đây bận rộn chuyện Liễu Phường nên tinh thần tôi vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng đợi đến ngày mở phiên tòa, kết quả cũng nằm trong dự liệu, tâm trạng bị treo lơ lửng một lúc lâu được buông lỏng nên sau khi kết thúc tôi mệt mỏi đến mức gần như ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ một giấc, sau khi thức dậy tìm điện thoại để xem giờ thì đã là năm giờ chiều, tôi nhìn thấy một tiếng trước hồ ly gửi tin nhắn cho tôi.

Hồ Ly: Tui nghe người bên kia bảo có hai người đến gõ cửa phòng Châu tổng nhưng không có ai trả lời

Hồ Ly: Haizz, bọn họ còn tưởng Châu tổng làm việc quá sức nên ngủ say, đúng là ngây thơ mà

Hồ Ly: Chẳng phải tui đã nói là tối qua chồng cậu không được đi ngủ à, mệt mỏi lắm đó, cậu thương thương người ta chút đi

Tôi đảo mắt khinh thường, không trả lời lại tin nhắn của cô nàng, trong lòng thầm châm chọc: Anh ấy mệt cái đéo!

Nhưng mà châm chọc thì châm chọc, đương nhiên tôi biết anh rất mệt. Tôi lại lấy điện thoại ra để lướt weibo, muốn xem thử xem hot search đã hạ nhiệt chưa, lướt từ trên xuống top ba mươi mới nhìn thấy cái bài đăng đứng top một tối hôm qua. Trước mắt hẳn không ảnh hưởng gì lớn đến Cực Ánh, tôi thở phào nhẹ nhõm, định tắt điện thoại để đi xem Châu Bạc Tân đang bận việc gì nhưng còn chưa kịp tắt trên màn hình đã nhảy ra một tin nhắn.

Tim tôi chợt nặng trĩu.

Là tin nhắn Liễu Phường gửi đến.

"Tiểu Lễ, Liễu Yểu Yểu nhập viện rồi, mẹ muốn đi thăm con bé, con có muốn đi với mẹ không?"