Vũng Nước Đục

Chương 58: Nghe lời




Rõ ràng Châu Bạc Tân có hơi ngẩn người, tuy tôi chưa ngẩng đầu lên nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí dừng lại vài giây.

Trong đầu tôi chợt hiện lên một loạt chữ gì mà văn phòng tình thú play, cosplay tổng giám đốc và thư ký nhỏ tri kỷ của hắn này nọ lướt qua bằng phông chữ mờ ảo, dù sao trước đây tôi cũng là trai thẳng bình thường, mấy cái kiểu này đúng thật đã xem không ít.

Một loạt chữ lướt qua xong tôi mới nhận ra hai chữ "Châu tổng" được tôi thốt ra khá vi diệu, khá là vi diệu!

Tôi cũng không biết tôi có đỏ mặt không, chắc là chưa tới mức đó nhỉ.

"Lại đây." Châu Bạc Tân lên tiếng.

Bấy giờ tôi mới ngẩng đầu nhìn về phía bàn làm việc của anh, sau anh là một tấm rèm chớp đã được kéo xuống, ánh mặt trời chỉ có thể len lỏi chui vào bên trong chiếu lên người anh. Hai ngày không gặp như cách sáu thu, tôi đưa tay đóng cửa, nghiên cứu làm sao để khóa rồi tiện tay khóa luôn cửa lại.

Mùi thuốc lá trên người Châu Bạc Tân rất nồng, dù cũng là một người hút thuốc nhưng tôi vẫn cảm thấy ngột ngạt.

Tôi liếc mắt về phía bàn làm việc của anh, tàn thuốc trong gạt tàn đã đầy, còn có vài cái rơi cả ra ngoài, tàn thuốc bên trong cũng đều cong vẹo chen chúc lẫn nhau. Tôi đột nhiên nhớ lại buổi sáng sinh nhật mười tám tuổi tôi và Châu Bạc Tân ngồi ăn chung một bàn, trên người anh cũng có mùi thuốc lá nồng như vậy, khi đó hẳn là anh tức lắm nhỉ? Tôi dẫn bạn gái về nhà mừng sinh nhật, bạn gái còn trèo lên giường tôi, anh cũng nhốt mình trong phòng hút thuốc như vậy sao?

Tôi dần có cảm giác áy náy muốn dỗ anh vui. Tôi ôm anh bằng một tư thế rất vất vả, hai chân tách ra, đầu gối quỳ trên ghế chống bên cạnh chân anh và ngồi lên người anh, cánh tay vòng lấy cổ anh. Châu Bạc Tân nắm cằm tôi hôn một lúc lâu, hôn đến mức tôi gần như khó thở không ngừng lùi về sau, lúc sắp ngã khỏi ghế bị anh giữ eo kéo vào lại trong lồ ng ngực.

Hơi thở nóng bỏng hàm chứa hơi ẩm phả lên tai tôi, "Buổi sáng ra sao rồi?"

Tôi thấy ngứa nên tránh né mấy lần, giọng nói dường như cũng có hơi không được ổn định, "Cũng không khác mấy suy nghĩ của chúng ta, Liễu Viên không nhận tội nên chỉ có thể chờ đợi phán quyết, chắc chắn không chờ nổi sang năm. Có thể ông ta sẽ kháng cáo lần nữa nhưng luật sư Đường bảo không sợ ông ta kháng cáo... Hơn nữa quan trọng nhất vẫn là tình trạng tinh thần của Liễu Phường, chờ sang năm sau đi, chờ năm sau rồi đến viện điều dưỡng nha."

Châu Bạc Tân cúi đầu "Ừ" một tiếng, lòng bàn tay cực kỳ không thành thật nhéo phần thịt bên eo tôi.

"Anh, sắp đến tết rồi." Tôi khẽ gọi anh.

Anh không đáp lời mà chỉ chú tâm vào việc nắn b óp eo tôi.

Khoảng thời gian trước tôi gầy đi quá nhiều, dạo này khó lắm mới có thêm được chút thịt, anh không mấy hài lòng nên ngày nào cũng phải giả vờ kiểm tra xem tôi có béo lên được chút nào không, kiểm tra kiểm tra rồi anh lại bắt đầu đi lệch hướng.

Tư thế này quỳ quá lâu khiến xương hông có hơi đau, tôi chống lên vai anh định đứng dậy thì bị anh túm cổ áo kéo xuống. Hệ thống sưởi trong phòng làm việc của anh mở rất lớn, không khí khô ráo ấm áp, khô ráo đến nỗi trán tôi và Châu Bạc Tân dán sát nhau được một lúc là đã có hơi khát nước. Yết hầu của anh chuyển động, giọng hơi khàn, chắc là do hút thuốc.

"Thấy hot search rồi?" Châu Bạc Tân hỏi.

Hừ hừ, tôi thầm hừ hai tiếng nhưng không muốn tỏ ra mình thật sự ghen nên tôi trả lời bằng giọng điệu khá lơ đãng, "Thấy rồi."

Có bàn tay chạm lên d ái tai tôi, đã được gần nửa tháng, lỗ tai anh tự xỏ không còn sưng nhưng chưa hoàn toàn bình phục lại được, tôi vẫn chưa dám tùy tiện tháo khuyên tai màu bạc xuống để đổi lại kiểu khuyên khác. Động tác của Châu Bạc Tân lúc đầu còn nhẹ nhàng gảy qua lại vài cái nhưng không kiên trì được bao lâu đã bắt đầu xoắn khuyên tai lại một vòng.

Không đau nhưng cũng không thoải mái gì.

Tôi "shh" một tiếng ngồi im chịu đựng. Hiện tại tôi rất biết cách để dỗ Châu Bạc Tân vui, điều quan trọng nhất là phải tin tưởng anh tuyệt đối, cũng may tôi không cần phải cố ý tỏ vẻ vì người mà tôi tin tưởng nhất từ trước tới nay vẫn luôn là anh, thậm chí còn tin tưởng anh hơn cả bản thân tôi.

Quả nhiên anh nhanh chóng dừng lại không tiếp tục giày vò tai của tôi nữa.

Chỉ cần tôi hoàn toàn trao anh quyền được làm tổn thương tôi thì anh sẽ tự mình dừng tay.

"Hot search bên vận hành mua đã được gỡ xuống rồi." Châu Bạc Tân nói.

Tôi nhìn vào mắt anh, nhìn thấy một vực sâu tối đen như mực không thấy được đáy bèn nhảy thẳng vào trong, "Em biết, em cũng chẳng phải đến để hỏi tội."

Châu Bạc Tân bật cười, "Vậy em đến để làm gì?"

Nụ cười này khá phức tạp, thân là một người phiên dịch tận tâm cho Châu Bạc Tân nên tôi bèn giúp anh phiên dịch ra nghĩa trong đó: Bây giờ em hào phóng thật đấy, cũng không còn là cái người khi vừa biết chuyện này xém chút nữa đã cắn đứt một miếng thịt của anh.

Nhớ tới hai vết cắn của tôi trong bệnh viện khiến tôi nhất thời cao hứng đưa tay kéo cà vạt của anh.

Tôi muốn nhìn thử xem liệu trên vai anh có còn dấu vết nào không.

Tuy chắc chắn nó đã biến mất vì tôi cũng không thật sự cắn rách da anh, phải để lại sẹo thì mới có dấu vết được nhưng chỉ là tôi muốn nhìn thử xem sao. Châu Bạc Tân cũng không cản tôi lại, thoải mái để tôi kéo cà vạt của anh, áo khoác vest bị cởi ra một nửa, áo sơ mi cởi bốn nút trên cùng để lộ bả vai.

Quả nhiên không có.

Bàn tay Châu Bạc Tân đặt trên eo tôi, rất hiển nhiên lời phiên dịch vừa rồi của tôi là đúng, anh cũng nhớ tới hai nhát cắn của tôi nên hoàn toàn hiểu được tôi đột nhiên muốn cởi áo của anh để làm gì. Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai tôi, vừa trầm vừa khàn khiến tôi nghe được tim đập nhanh hơn vài nhịp.

"Muốn để lại dấu vết gì thì để lại đi."

Trước đây việc để lại dấu vết trên cơ thể người mình yêu đối với tôi không có sức hấp dẫn lớn đến thế, thi thoảng nghĩ tới cũng chỉ toàn là sự xúc động nhất thời xong cũng sẽ quên mất. Loại d*c vọng có thể nói là u ám và tồi tệ này ở trong miệng Châu Bạc Tân lại cứ như là điều hiển nhiên, như thể hai người yêu nhau ở trên đời này đều sẽ nảy sinh ra loại d*c vọng thầm kín ấy.

Tôi đồng tình với điều đó.

Có rất nhiều các kiểu phụ kiện của tình yêu và tôi nghĩ tiêu cực nhiều hơn tích cực. Có rất nhiều người phải giấu đi sự tiêu cực cứ như thể tình yêu là ánh mặt trời rực rỡ, cuối cùng những thứ bị giấu ở góc tối lại lên men rồi sinh sôi mãi đến một ngày nào đó sẽ che khuất mặt trời. Dù cho là thứ gì cũng đều sẽ như vậy, nếu chỉ cố ý thể hiện ra một mặt sẽ bị một mặt còn lại cắn trả.

Tôi rất thích cách Châu Bạc Tân ngay từ đầu đã phô bày hết mọi thứ ra cho tôi xem.

Khiến tôi cũng bị gợi lên rất nhiều những khát vọng còn thầm kín hơn nữa, trước đây tôi chưa bao giờ biết rằng mình có d*c vọng.

Tôi không cắn vai anh mà là tiến lại gần cắn lên vành tai anh, "Bảo anh đi xăm vì em thì anh sẽ đi chứ?"

"Sẽ." Châu Bạc Tân đồng ý không chút chần chờ.

Đồng ý rất dứt khoát, môi tôi cong lên, "Để anh xăm hình heo peppa lên cánh tay anh cũng sẽ đi xăm ạ?"

"Đi."

Tôi ngồi phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, "Có phải anh không biết heo peppa là gì không đấy?"

Châu Bạc Tân nhướng mày, lần nữa mỉm cười, "Anh biết."

Tôi đưa tay nâng mặt anh lên, "Xăm thật à? Em không nói giỡn với anh đâu, thật sự phải xăm heo peppa màu hồng nhạt đó, mùa hè anh xắn tay áo lên sẽ bị lộ ra đó."

"Anh hẹn thợ xăm nhé?" Anh vừa nói xong, định lấy điện thoại ra liền bị tôi ghìm lại.

Tôi bĩu môi, "Anh biết là em hay chọc anh nên lá gan anh mới lớn vậy đấy."

"Anh biết là em đang nói đùa nhưng nếu là nghiêm túc thì anh cũng vẫn sẽ đồng ý." Anh nói.

Tất nhiên là tôi tin, không có thứ gì anh nói ra mà tôi sẽ không tin cả, toàn bộ cư dân mạng đều nói anh đã từng hẹn hò với cao lãnh chi hoa nhưng anh lại bảo chưa từng hẹn hò vậy tôi cũng sẽ tin, tôi còn giống như một thằng ngốc đăng weibo muốn làm sáng tỏ. Đm! Lúc đăng weibo tôi vốn cũng chẳng thấy cái việc này khờ khạo cỡ nào nhưng sau đó nhớ lại thì lại thấy cực kỳ xấu hổ. Tôi bị hành vi của bản thân sỉ nhục nên bèn trút giận bằng cách cắn lên vai anh nhưng không cắn mạnh lắm.

Tôi chưa cắn được bao lâu chợt dưới mông đã bị cấn. Tôi ngay lập tức phản ứng lại, cảm thấy khá bất ngờ, "Em cắn anh có chút là anh đã cương rồi?"

Nhưng anh không hề phản bác, hợp tình hợp lý nói, "Ừm."

Giữa ban ngày ban mặt, tuy lúc tôi đứng trước cửa phòng, trong đầu đã hiện lên vô số bộ phim ngắn, thậm chí còn ma xui quỷ khiến khóa cửa lại, nhưng tôi thề tôi không thật sự muốn làm gì trong phòng làm việc của anh cả. Tôi khóa cửa là vì sợ có người trực tiếp đi vào, lỡ như ngay lúc tôi và Châu Bạc Tân đang ôm hôn hay gì đó mà nhìn thấy cũng không được ổn lắm.

Nhưng Châu Bạc Tân lại vỗ mông tôi, "Xuống đi."

Tôi có hơi ngớ người, làm theo lời anh chỉ dẫn bước xuống khỏi ghế, phải giữ nguyên tư thế dạng ch@n để quỳ thật sự rất mệt nên vừa bước xuống xương hông tôi đã mãnh liệt nhói lên, suýt thì chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống. Ngay khi tôi vẫn đang khá kiên cường đứng vững người, trong lòng còn đang cổ vũ cho bản thân, đàn ông chân chính không bao giờ bị nhũn chân thì giây tiếp theo Châu Bạc Tân đã ấn mạnh lên vai tôi khiến tôi nhũn chân quỳ thẳng xuống.

?

"Anh..." Tôi khẽ gọi anh một tiếng, động tác hơi giãy nhẹ cố gắng nhắc nhở anh rằng đây là phòng làm việc của anh, nhưng hiển nhiên đây là phòng làm việc của Châu Bạc Tân và anh biết rõ đây là nơi nào hơn tôi.

Anh cởi khóa kéo, động tác không mấy dịu dàng nhưng thái độ rất lịch sự.

Mái tóc của Châu Bạc Tân có hơi ẩm ướt, không biết có phải vì bị tôi ôm hôn gặm c ắn lâu như vậy nên đổ mồ hôi hay không, lúc anh cúi đầu nhìn tôi khiến tóc trên trán rũ xuống lay động trông có vẻ cực kỳ gợi cảm. Bình thường môi anh không đậm lắm nhưng sau khi hôn môi với tôi sẽ có hơi ửng đỏ dụ dỗ người ta muốn hôn thêm vài cái. Đôi môi khép mở, anh nhìn vào mắt tôi một cách mãnh liệt.

"Mở miệng ra, nghe lời."