Vũng Nước Đục

Chương 40: Anh có nhớ em không?




Tôi biết mình lại vượt quá giới hạn nữa rồi.

"Vượt quá giới hạn" không phải là một từ hay và tôi biết điều đó. Tôi đã từng cho rằng vượt quá giới hạn chỉ đơn giản là làm tăng thêm sự "chán ghét" của Châu Bạc Tân dành cho tôi mà thôi, nhưng bây giờ tôi biết vượt quá giới hạn có nghĩa là thấu chi mất kiểm soát. Tình yêu giữa tôi và Châu Bạc Tân chỉ có thể tồn tại ở mức đó, nếu tôi thấu chi một cách vô độ thì nó sẽ thật sự biến mất.

Và hiện tại tôi lại đang vượt quá giới hạn dẫu tôi biết rõ tôi đang làm một việc sai trái.

Dường như tôi luôn mắc lỗi.

Có lẽ Châu Bạc Tân đang họp hoặc điện thoại của anh đang không ở bên người nên đã vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy. Ngay khi tôi đang chờ nó tự động tắt thì lại đột nhiên được nối máy, chỉ có tiếng dòng điện yếu ớt chạy qua, tôi im lặng, Châu Bạc Tân cũng không nói gì.

Bấm số xong, Đại Thành đưa điện thoại cho tôi và bảo rằng cậu ta sẽ đi dạo xung quanh nên sau đài chủ tịch chỉ còn một mình tôi với đống tàn thuốc dưới chân. Tôi im lặng hít thở nhìn chằm chằm vào thời gian cuộc gọi chậm rãi trôi qua, một tiếng hít thở đè nén bị khuếch đại, tôi biết anh muốn cúp máy, cứ như có thần giao cách cảm nên tôi cũng lập tức lên tiếng, "Đừng cúp."

......

Tôi cúi đầu, khẽ cầu xin anh, "Em không bật ghi âm, anh đừng cúp, được không anh?"

Nói xong câu đó tôi đã không thể nhìn rõ màn hình được nữa, tầm nhìn nhòe đi trong giây lát rồi chợt trở nên rõ ràng nhưng trên màn hình đã có thêm những giọt nước bị đọng lại. Tôi thật sự không ngờ mình lại cứ thế mà bật khóc, tôi cứ ngỡ tôi vẫn ổn, chẳng qua là tôi có hơi buồn, chẳng qua là tôi có hơi nhớ anh mà thôi. Ngày hôm đó Tống Diệc Vi hỏi tôi có ổn không và tôi đã trả lời tôi rất ổn, Đại Thành và Tam Tử đều hỏi tôi không sao chứ, tôi bảo rằng tôi không sao.

Tôi không nói dối bọn họ, tôi thật sự cảm thấy tôi ổn lắm, không sao cả.

Nhưng khi vừa gọi điện cho Châu Bạc Tân thì tôi đã biết tôi đang rất tệ, thật sự rất tệ. Tại sao Liễu Phường lại bị tâm thần phân liệt, tôi phải làm sao bây giờ? Bà ấy theo dõi tôi sát sao, tôi không biết tôi đã làm gì sai để phải giống như một tù nhân, tôi hoảng sợ và luống cuống nhưng chỉ có thể chấp nhận mọi chuyện. Tôi ghét bà ấy nhưng bây giờ bà đang là bệnh nhân, nhưng tôi vẫn ghét bà ấy, tôi không biết phải làm gì bây giờ, đầu óc tôi rối bời.

Nếu như cả đời này bà luôn theo dõi tôi thì tôi phải làm sao đây?

Tôi dừng lại một lúc, cố gắng để khiến giọng nói của mình có vẻ thật bình tĩnh, "Liễu Phường. Chắc là mắc bệnh tâm thần phân liệt, mấy hôm trước bà ấy dùng dao tự làm mình bị thương, bà ấy không cho em đi tìm anh, một ngày phải gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại để xác nhận em đang ở trường."

"Mấy ngày gần đây em sẽ không thể đi gặp anh được."

Tôi cố ý nói như vậy, cứ như chúng tôi là một đôi tình nhân đằm thắm tạm thời không thể gặp nhau, tôi hy vọng anh sẽ không phản bác lại tôi, cũng hy vọng sẽ vì để phản bác mà anh nói với tôi một câu. Tôi đập trán lên thanh kim loại, mùa đông khiến thanh kim loại lãnh lẽo đến mức tôi run lên, giọng nói cũng vì thế mà run rẩy trong giây lát.

"Em sẽ làm rõ xem chuyện gì đang diễn ra, anh không muốn nghe em nói thích vậy em sẽ không nói, nhưng em nhất định sẽ biết được anh và Liễu Phường đang giấu em việc gì, chỉ lần này thôi anh ơi, chỉ lần này thôi, anh đừng đẩy em ra xa nữa, em chỉ đi một lần này thôi, nếu anh không kiềm chế được bản thân anh hôn em, ôm em, ch1ch em, vậy thì lần sau em sẽ không để anh tùy tiện đuổi em đi nữa đâu, anh có hiểu không?"

"Anh thật sự nghĩ em vẫn có thể thích người khác được sao? Phụ nữ hoặc là đàn ông, sẽ chẳng có ai khác ngoài anh cả."

"...... Đệt."

"......"

"Anh à, anh có thể nói với em một câu được không. Em... Em con mẹ nó, thật sự khó chịu lắm, em cũng chỉ có mỗi anh, sao anh nỡ đuổi em đi vậy chứ. Em không nhìn thấy anh, không nghe được giọng nói của anh, em..."

Tôi khịt mũi một cái mạnh, đưa tay thô bạo lau nước mắt giàn giụa trên mặt, còn thầm mắng mình yếu đuối, sao lại cứ thích khóc vậy, đúng là mẹ nó chịu luôn, may mà Châu Bạc Tân không nhìn thấy dáng vẻ của tôi bây giờ.

"Không nói cũng không sao, nhưng anh đừng cúp điện thoại của em."

Tôi phải dừng lại một lúc mới có thể tiếp tục nói chuyện, thật ra tôi cũng không biết phải nói gì nữa vì đã nói rất nhiều chuyện không nên nói rồi, trước khi được nối máy thì tôi không ngờ rằng tôi sẽ nói ra những lời này. Trong lúc im lặng tôi nghe được từ trong loa điện thoại truyền ra tiếng hít thở hơi dừng lại rồi lại chậm rãi thở ra, khi thở ra hơi thở có chút run rẩy.

Tôi lại muốn khóc, nước mắt bị tôi cố ghìm xuống lại trào ra, tôi nghiêng đầu đi không nhìn vào màn hình điện thoại nữa khiến nước mắt rơi lên nền xi măng.

"Bộp" một tiếng rất nhỏ nhưng vì mặt đất vốn đã ẩm ướt nên không nhìn thấy được.

Tôi thật sự hy vọng Châu Bạc Tân còn hơn cả một tên trai đểu, anh sẽ không thích tôi dù chỉ một chút và cũng sẽ không phải chịu sự giày vò như tôi. Tôi rất sợ anh cũng sẽ khóc, chắc anh sẽ không khóc đâu nhỉ, anh chắc chắn sẽ không khóc, cái từ "khóc" này chẳng hợp với Châu Bạc Tân chút nào, dù có khóc thì anh cũng sẽ không khóc lóc thành dáng vẻ thảm thiết như tôi.

Tôi hỏi anh, "Châu Bạc Tân, anh có nhớ em không?"

Im lặng gần mười giây, cuộc gọi hiển thị đã kết thúc.

Chuyện tôi chuyển đến sống cùng với Liễu Phường thì Trần Chí Viễn là người phản ứng dữ dội nhất.

Trần Chí Viễn không phải "ba" tôi nhưng lại khá tích cực tự xưng là "ba" với tôi khiến tôi rất muốn cười, có thể vì ông ta cảm thấy đây là cách để tự an ủi bản thân. Hôm nay tôi phải chuyển ra khỏi Lệ Thủy Uyển, Trần Chí Viễn đã trở thành người cô đơn khi "vợ" rời đi còn "đứa con trai" bỏ trốn, ông ta giận tái mặt rống to với Liễu Phường ở trong phòng bệnh.

Các bác sĩ và y tá đều tập trung lại, ngay cả bảo vệ cũng tới đây.

"Mày có bệnh tâm thần thì sao? Con trai tao đi ở với mày thì có ích gì, nó là bác sĩ có thể chữa bệnh chắc? Không phải là mày giả vờ đấy chứ hả, cổ phần công ty đưa cho người khác còn con trai cũng muốn mang đi, giả vờ bệnh tâm thần cái đéo gì, tao đ*t m* mày."

Trong lúc bọn họ cãi nhau, tôi lạnh nhạt nhìn hai nhân viên bảo vệ đang giữ Trần Chí Viễn lại. Bác sĩ cau mày thật chặt, rất chán ghét nhưng lời nói th ô tục của ông ta, tay bác sĩ cách vai ông ta nửa mét chứ không chịu lại gần hơn nữa, cố gắng lớn tiếng, "Thưa ngài, ông là gì của bệnh nhân? Phiền ông không ở trong đây..."

"Tao là người đàn ông của con ả đó, con ả đó muốn mang con trai của tao đi!" Trần Chí Viễn trừng mắt.

Nhưng tôi nói tôi không phải, dường như bác sĩ đã nhận ra được chân tướng gì đó, ánh mắt chán ghét nhìn "ba" tôi, "Nếu ông còn tiếp tục nữa thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát, bệnh nhân không thể bị k1ch thích tinh thần, tôi mời ông đi lần cuối."

"Con ả đó có bệnh tâm thần? Người bị bệnh tâm thần có thể làm kẻ thứ ba quyến rũ tao kết hôn với nó à? Người bị bệnh tâm thần có thể sinh ra một đứa con không phải con của tao à! Liễu Phường, tao đcmm, mày nghĩ mày vẫn có thể lừa được tao chắc? Đời này tao đã bị mày lừa một lần rồi! Cổ phần công ty mày mẹ nó yêu ai cho ai thì cho nhưng con trai tao không cho mày mang đi!"

Hình như tôi là cái đứa "con trai" trong miệng ông ta.

Tôi biết ông ta không yêu tôi, cũng không phải là tôi quan trọng hơn cổ phần công ty. Tôi chỉ là một loại tượng trưng, chỉ cần Trần Lễ tiếp tục làm con trai của Trần Chí Viễn thì ông ta vẫn sẽ được coi là một người đàn ông, ông ta vẫn chưa xé bỏ tấm vải che mặt cuối cùng, ông ta vẫn đang có thể tránh được Châu Khinh La đeo bám trong cơn ác mộng hằng đêm.

Lúc này tôi sẽ cảm thấy hâm mộ anh tôi, sẽ cảm thấy tôi đã phải chịu đau khổ vì anh, làm con trai của Trần Chí Viễn mang lại cho tôi kh0ái cảm kỳ dị khó hiểu.

Đây là một bằng chứng cho thấy tôi và Châu Bạc Tân không thể tách rời.

Cuối cùng Trần Chí Viễn vẫn bị đuổi ra khỏi bệnh viện, kể từ ngày hôm đó đến tận bây giờ tôi không tiếp tục quay về Lệ Thủy Uyển nữa, Liễu Phường sợ Trần Chí Viễn sẽ bắt tôi lại.

Sau khi tan học Liễu Phường phái tài xế tới đón tôi, nhà của bà mua cách Lệ Thủy Uyển rất xa, cách nhà họ Liễu khá xa, hôm qua tôi đã tới một lần nhưng vẫn không quen lắm.

Việc phủ xanh của tiểu khu rất tốt, thoạt nhìn có vẻ tu thân dưỡng tính hơn Lệ Thủy Uyển, cả khu biệt thự Lệ Thủy Uyển tràn ngập mùi tiền. Nhưng nơi này lại khác, nó tĩnh mịch, quả thật rất phù hợp với bệnh nhân tâm thần. Tôi nhập mật khẩu, sau khi đi vào liền trông thấy Liễu Phường đang nấu cơm trong bếp. Thế mà Liễu Phường lại biết nấu cơm? Có thể tôi đã ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của bà một lúc, bà quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười vẫy tay, "Đang nhìn gì đấy? Thay giày rửa tay rồi lát nữa ăn cơm."

Liễu Phường đã hoàn toàn trở lại với dáng vẻ người phụ nữ tao nhã và hiền lành, thậm chí còn giống một người mẹ bình thường nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Đeo tạp dề nấu cơm, mỉm cười với tôi trong khói bếp, thúc giục tôi đi rửa tay rồi ăn cơm. Bà chưa bao giờ đối xử như vậy với Trần Chí Viễn, dù cho trong khoảng thời gian mặn nồng nhất của bọn họ thì cũng đều là dì nấu cơm, phần lớn bà chỉ nắm tay Trần Chí Viễn tản bộ.

Mãi đến khi ngồi trên bàn cơm tôi vẫn có hơi lơ đễnh, hoàn toàn không kiềm được lại nhớ đến Châu Bạc Tân. Tôi vốn tưởng Liễu Phường không cho tôi gặp anh thì tôi vẫn có thể thi thoảng quay về Lệ Thủy Uyển để lượn lờ qua lại trước camera. Tôi sợ anh nhớ tôi, càng sợ anh sẽ không nhớ tôi, không ngờ bây giờ ngay cả Lệ Thủy Uyển tôi cũng không về được.

"Tiểu Lễ?" Đôi đũa của Liễu Phường gõ lên bát tôi khiến tôi chợt hoàn hồn.

Vẻ mặt bà có hơi gượng gạo, "Mẹ gọi con mấy lần rồi đấy."

Tôi mím môi, điều chỉnh lại nét mặt ra vẻ điềm nhiên, "Ban nãy có hơi thất thần..."

"Con vẫn đang nghĩ về thằng bé?"

Đồng hồ treo trên tường, kim giây quay tích tắc

Tôi thở ra, "Vâng, con đang nghĩ về anh ấy, cả ngày con lúc nào cũng nghĩ về anh ấy. Cả ngày con lúc nào cũng bị mẹ quan sát gắt gao như tù nhân, nghĩ về anh ấy cũng là sai sao?"

Liễu Phường ném mạnh đũa xuống bàn, một chiếc đũa bật ra xẹt ngang qua tai tôi bay ra ngoài. Tôi tưởng bà sẽ tức giận nhưng tôi lại nhìn ra được những cảm xúc gần giống như buồn bã thậm chí là sợ hãi, cuối cùng bà không nói gì, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.

Một bàn thức ăn tràn đầy tình thương của mẹ nhưng không ai ăn.

Mười một giờ tôi đăng lên vòng bạn bè hai chữ "ngủ ngon" cực kỳ đơn giản. Vừa mới đăng lên đã nhận được vô số lượt thích và bình bình luận, wechat của tôi có nhiều bạn bè, số người không quen biết còn nhiều hơn cả số người quen biết, tám mươi phần trăm những người muốn làm quen với tôi, muốn nịnh nọt tôi thì mỗi lần tôi đăng bài lên vòng bạn bè sẽ thích và bình luận rất nhanh, đều chỉ là những tương tác vô nghĩa. Giả như "anh Lễ ngủ ngon~" hay "anh Lễ chưa ngủ sao, có tâm sự gì à" này nọ, tôi chỉ chọn những bình luận của người quen để rep lại.

Tôi lại có suy nghĩ kỳ lạ liệu nơi ở của Liễu Phường cũng bị Châu Bạc Tân lắp camera hay không, nhưng tôi lập tức phủ định suy nghĩ này, quá con mẹ nó thái quá.

Nhưng tôi vẫn xoay người bước xuống giường như một đứa thần kinh, dán sát cửa thì thầm gọi "anh ơi", gọi xong tôi lại muốn tát cho mình một cái, điên quá rồi, thật đấy.

...... Nhớ anh quá, cũng là thật đấy.

Cái giường này đúng là mẹ nó rộng thật, tôi lăn hai vòng, vùi mặt vào trong gối hít một hơi thật sâu, đm, mày khóc thử xem, hôm nay đã khóc mấy lần rồi mà còn khóc nữa thì ông đây giết mày.

Hít sâu vài lần cuối cùng cũng kiềm được nước mắt, tôi với tay lấy điện thoại mở wechat ra, thông lệ trước khi ngủ là nhìn khung chat của tôi và Châu Bạc Tân rồi lại lướt vòng bạn bè rỗng tuếch của Châu Bạc Tân.

Khung chat vẫn dừng lại ở gói biểu cảm hôn gió của tôi, nhấn vào ảnh đại diện của bạn bè vẫn trống rỗng như cũ. Tôi lại tiện tay nhấn vào vòng bạn bè trống trơn, đây gần như đã là thói quen của tôi rồi, tuy tôi biết nó rỗng tuếch nhưng vẫn cứ muốn nhấn vào.

Nhưng hôm nay trên khoảng trống thường ngày lại đột nhiên xuất hiện thêm hai chữ.

Ngủ ngon.

Tôi nhìn chằm chằm vào hai chữ kia một lúc rồi đấm mạnh xuống gường, "rầm" một tiếng. Tôi lại vùi mặt vào trong gối, bả vai dần run rẩy, biên độ càng lúc càng lớn, nếu không phải Liễu Phường đang ở nhà thì tôi đã mẹ nó gào khóc rồi. Châu Bạc Tân, tên khốn kiếp, tên khốn kiếp, đồ trai đểu, tôi đcm anh, đệt, đệt, đệt. Anh dựa vào đâu mà lại đến chọc ghẹo tôi, đm, dựa vào đâu mà chúc tôi ngủ ngon.

...... Đệt.

Tôi chỉ mới khóc được hai phút đã đứng bật dậy tìm cái điện thoại vừa bị tôi quẳng đi mất. Tôi và Châu Bạc Tân không có bất kỳ bạn chung nào, không một ai trên thế giới này biết chúng tôi chúc nhau ngủ ngon.

Chụp màn hình lại. Chắc chắn anh sẽ xóa ngay thôi, đồ hèn nhát, đồ khốn kiếp. Đây là bằng chứng, là bằng chứng anh nhớ tôi, là bằng chứng anh không thể kiềm chế được bản thân.

Là bằng chứng anh yêu tôi.