Vũng Nước Đục

Chương 21: Trợ giúp




Sau khi tan học, tôi gọi điện nói cho dì giúp việc trong nhà bảo hôm nay tôi không về ăn nên không cần làm cơm cho tôi, tiện thể hỏi thêm có ai ở nhà không. Giọng của dì rất nhỏ, hình như cố ý hạ thấp giọng nói Trần Chí Viễn và mẹ tôi đều đang ở nhà.

Tôi im lặng vài giây với điện thoại, "Mẹ con về từ khi nào?"

"Về từ hồi sáng sớm, sau khi con vừa đi được ba mươi phút thì bà ấy về, không nói gì đã về phòng nghỉ ngơi rồi. Còn ông ấy về nhà hồi chiều, nói là buổi sáng phải đi đánh golf với bạn bè."

Tôi đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Chơi golf, "sở thích" của Trần Chí Viễn đúng là tao nhã thật.

Thật ra mẹ tôi không thường xuyên về Lệ Thủy Uyển.

Vốn bà không ở lại Lệ Thủy Uyển cũng không ở nhà họ Liễu mà bà có một chỗ riêng ở nơi khác. Mấy năm trước Trần Chí Viễn còn tìm thám tử tư nào đó để điều tra về bà, chắc chắn là do nghi ngờ bà ngoại tình với ba đẻ của tôi nhưng xung quanh bà chưa bao giờ xuất hiện bất kì người đàn ông khả nghi nào, trên giấy tờ chứng nhận bất động sản cũng được đứng tên mẹ tôi.

Rất hiếm khi không có việc gì mà bà lại quay về Lệ Thủy Uyển chỉ để nán lại lâu đến thế, hơn nữa Trần Chí Viễn đã trở về mà bà vẫn chưa đi, tôi đoán chắc chắn có liên quan đến tiệc mừng thọ của cụ ông nhà họ Liễu.

Tôi cất điện thoại xách cặp ra cửa lớp, Đại Thành và Tam Tử đều đang chờ trước cửa. Hình như Đại Thành không mấy tình nguyện quay đầu nhìn tôi, Tam Tử nhéo cánh tay cậu ta một cái, cậu ta "shh" một tiếng mới quay đầu lại.

"Đi thôi? Hai người đừng cứ như thiếu nợ của nhau hai mươi triệu không bằng. Không phải tuần trước trên đường Tây Lâm mới mở một quán rất nổi trên mạng đấy sao? Hồi trưa tao đặt chỗ rồi, chỗ anh ấy hơi khó đặt, tao đặt được bàn trên tầng cao nhất, tối hôm nay ngoại trừ ba chúng ta thì chỉ toàn là mấy người yêu nhau thôi đấy." Tam Tử hai tay hai bên kéo chúng tôi đi về phía trước.

Tam Tử thấp hơn tôi 2 cm, tôi thấp hơn Đại Thành 2 cm, tuy chỉ thấp hơn tôi 2 cm nhưng cậu ta vẫn lùn nhất đám, khi kéo theo hai chúng tôi nhất là Đại Thành thì trông có vẻ vất vả.

"Kiểu làm thất đức này tao thích, đảm bảo trải nghiệm hẹn hò tối nay của bọn họ là bằng không." Tuy tôi không nhìn thấy mặt của Đại Thành nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng được nụ cười có hơi đê tiện và bỉ ổi của cậu ta.

Đường Tây Lâm cách trường học hai con phố, đi bộ mười phút là đến. Gia đình Đại Thành kinh doanh nhà hàng khách sạn nên luôn cảm thấy hứng thú với các nhà hàng mới mở ở thành phố Mạch, ngó tới ngó lui rồi bình luận dự đoán xem khi nào thì chỗ này sẽ dẹp tiệm.

"Phần lớn nhà hàng nhất thời nổi tiếng trên mạng đều chẳng mở cửa được bao lâu đã ngỏm, đồ ăn quá đắt, gồng không được lâu rồi lại phải đóng cửa."

"Ông chủ Từ à, chúng ta đến ăn cơm chứ không phải đến bàn chuyện làm ăn." Tam Tử thở dài, mở thực đơn ra đặt trước mặt cậu ta, "Gọi cho anh Lễ món cá chua ngọt đi, cái này là cá sốt chua ngọt á? Tạo kiểu kiểu gì thế, trông sợ vãi."

"Không phải đây là nhà hàng kiểu Âu à? Tao tưởng là nhà hàng kiểu Âu thì sao lại có cá sốt chua ngọt được?" Đại Thành nghiêng người nhìn thoáng qua cách tạo kiểu của cá sốt chua ngọt, vui vẻ không thôi, "Người ta gọi là cá chép vượt vũ môn!"

Tam Tử huých tay tôi, "Anh, đừng có ngồi đực ra đó nữa, gọi món đi chứ."

"Tụi mày gọi đi, tao mời." Tôi nói.

Tam Tử có hơi ngẩn ra, mặt Đại Thành cũng xụ xuống. Bầu không khí nhất thời có hơi lúng túng, tôi há miệng, không biết lại có chuyện gì nữa. Hôm nay chúng tôi đến đây là để nói chuyện chứ không phải đến để ăn tối mà, tôi dứt khoác mở miệng hỏi, "Sao vậy?"

"Lần nào cũng là mày mời, đi đâu chơi, chơi cái gì, đi đâu ăn, ăn cái gì mày cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ toàn phụ trách trả tiền." Đại Thành nhìn tôi.

Tôi có hơi khó hiểu nhưng vẫn nhìn cậu ta, "Có vấn đề gì à?"

Tam Tử thở dài, gọi nhân viên tới để gọi vài món nổi bật của quán trong khoảng lặng giữa hai chúng tôi, lúc nhân viên phục vụ đến cầm theo một cây nến chạm khắc tinh xảo, lịch sự hỏi có cần thắp lên không.

Ngoại trừ chúng tôi, các bàn xung quanh đều là các đôi bạn trẻ tình tứ dưới ánh nến hun nóng bầu không khí. Tam Tử xua tay chỉ về phía tôi và Đại Thành, "Thắp thắp thắp, thắp liền ngay giữa hai người bọn họ đi."

Tôi và Đại Thành im lặng nhìn nhau qua ánh nến, hình ảnh của Đại Thành bị lửa hun nóng lay động qua lại thành mặt hồ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, "Vậy mày nói đi, chuyện của Lý Châu và Mễ Kiều là thế nào, đừng có nói với tao là mày không biết gì, không cần phải làm thế. Trong lòng ba chúng ta đều biết rõ là mày cảm thấy bất mãn với tao, hôm nay chỉ nói lời thật lòng nên mày đừng dối tao."

Đại Thành nghiêng đầu, giọng của cậu ta kéo căng không giống với thường ngày, "Tao thừa nhận, cũng chẳng có gì sai mà không thừa nhận cả. Hôm sinh nhật của mày, Phùng Mộng Nhị vui vẻ cười lấy lòng mày, tao nhìn thấy rồi, trong lòng bức bối. Mày nói mày muốn đi chơi, người tao nghĩ đến đầu tiên là Lý Châu, không phải vì chơi với thằng đó mới vui mà vì tao biết Lý Châu không thích mày, nhất định sẽ khiến mày cũng cảm thấy khó chịu."

Tôi im lặng lắng nghe, không có phản ứng gì dữ dội.

Lúc Đại Thành nói những lời này, trong lòng tôi thật sự rất bình tĩnh, chỉ có một gợn sóng nhỏ như một con kiến bị ném xuống Thái Bình Dương.

Tôi gật đầu, "Những lời Mễ Kiều nói trong nhà vệ sinh là mày chỉ cho chị ta à?"

Cậu ta quay phắt sang nhìn chằm chằm tôi, giống như tôi vừa nói ra điều gì đó làm cậu ta tổn thương, "Không phải tao, chuyện đó hẳn là do Lý Châu chỉ, tao không biết. Tao vốn không biết Mễ Kiều ở đó, cũng không biết Lý Châu có âm mưu gì, thằng đó và Mễ Kiều chắc chắn đều không ngờ mày sẽ từ chối."

Dường như Đại Thành rất thất vọng, gương mặt bị ánh nến làm cho biến dạng, "Thật sự tao chỉ là nhất thời xúc động, tao không ngờ Lý Châu lại khốn nạn đến mức muốn đưa người của anh ta lên giường mày, tao cứ tưởng cùng lắm anh ta chỉ nói láo hai câu. Sau khi mày đi, tao tìm anh ta thể thăm dò thêm, tao sợ anh ta sẽ gây phiền phức cho anh mày."

"Tao sai rồi, tao đcm nó đã biết sai rồi. Chẳng qua là do tao giận, tao uất ức, tao vẫn luôn phải lấy lòng mày, tao đã làm đủ rồi, mệt rồi, tao cũng chẳng có thiếu bớt gì mày, không có mày thì Từ Ngọc Thành tao vẫn chẳng thiếu bạn bè, tao đcm..." Đại Thành mạnh mẽ cầm ly nước uống ừng ực hai ngụm, giọng nói dần trở nên tủi thân, "Không phải tao đã coi mày như là bạn thân đấy sao, tao thấy tao đúng là ngu xuẩn mà. Cái gì mày cũng biết về tao nhưng mày lại chẳng nói cho tao biết gì cả, rốt cuộc tao là cái đéo gì với mày vậy hả."

Những cặp đôi trong giai đoạn mập mờ thích nhất là ăn tối dưới ánh nến, cảm giác mờ ảo có thể hun nóng sự mập mờ. Đột nhiên tôi rất thích cây nến trước mặt, ít ra không nhìn rõ được mặt Đại Thành, cũng không nhìn thấy mặt của Tam Tử ngồi bên cạnh tôi.

Cậu ta muốn biết về chuyện của tôi, hẳn là bạn thân đều muốn biết chuyện của nhau, tôi biết hết về bọn họ, chưa cần tôi chủ động hỏi thì hai người bọn họ đã ríu rít trong nhóm mỗi ngày, tè dầm bao lần tôi đều biết, chỉ có tôi "lạnh lùng" nhất không thèm nói gì.

Bia Tam Tử gọi đã được đưa lên, vị trí của nhà hàng này đúng là có hơi lạ, có thể là muốn tạo cảm giác tương phản nên có cả đồ Trung lẫn Âu, bàn của cặp đôi bên cạnh khui chai rượu vang trông cực kỳ tao nhã. Chúng tôi bên này lại là cả tá bia, tư thế cứ như thể sắp cởi áo, tay trần vung nắm đấm. Tôi mở bát khui trước một lon, giơ lên, "Tao có vấn đề, tao biết tao có không ít vấn đề nên đến tận bây giờ tụi mày đều rất bao dung tao."

Đám đàn ông chúng tôi không thích nói những lời quá chân thành, ví như xin lỗi, thật ra tao rất quan tâm mày, cả ngày hôm nay nghĩ lại tao cũng cảm thấy hối hận về lỗi lầm của bản thân nên sau này tao sẽ chú ý.... vân vân, dù sao đều phải nhờ rượu cả, biết thì biết thôi.

Chủ yếu là tôi đã tự kiểm điểm lại bản thân cả ngày hôm nay và tôi biết Đại Thành đã bất mãn với tôi lâu rồi, đó là lỗi của tôi. Tôi chỉ muốn biết ngày hôm đó ở club cậu ta đã làm đến bước nào, đủ để tôi không cần phải xét nét với cậu ta. Thật ra tôi rất biết ơn cậu ta, nếu trong club không phát sinh chuyện đó thì tôi sẽ không thể tiến triển nhanh như vậy với anh tôi.

Tam Tử cũng giơ lon bia lên, "Được thôi, đều có trở ngại cả, tự hiểu trong lòng là được rồi."

Cuối cùng Đại Thành cũng theo, "Vốn là tao làm sai trước."

Ba chúng tôi đều cạn, tuy rằng một hơi nốc cả lon thì không đến mức thăng nhưng quả thực vẫn có hơi hoảng, tôi mím môi, "Vậy tao nói với tụi mày chuyện này, hôm sinh nhật của tao, anh tao ch1ch Cúc Lộ Lộ."

Lặng thinh.

Tôi có hơi khó chịu chau mày, chia sẻ loại chuyện có thể gọi là riêng tư này ra khiến tôi rất không thoải mái, cảm giác cứ như đang chạy lõa th ể, ánh mắt của mọi người trên thế giới đều như đang nhìn vào tôi.

Đại Thành há hốc miệng, nửa ngày mới phát ra tiếng, "Hả?"

Dường như cậu ta chưa kịp hiểu tôi đang làm gì, rõ ràng ban nãy vẫn còn đang oán trách về tình bạn sắp đổ vỡ, dù tạm thời trông nó vẫn chưa đổ vỡ được, nhưng sao lại đột nhiên trao đổi bí mật mà còn là kiểu bí mật khiến tam quan người khác bùng nổ như này.

"Không phải là tụi mày muốn biết về chuyện của tao à?"

Tam Tử quay sang nhìn tôi, "Không phải, anh Lễ, mày vừa ra đã ném quả tạ nặng ký thế bọn tao không tiêu hóa kịp mà!"

Vậy à, tôi có hơi đồng cảm nhìn cậu ta, vì để chứng minh mức độ tôi quan tâm bọn họ nên tôi lại nói, "Hôm qua, tao với anh tao l@m tình rồi."

Đúng lúc nhân viên phục vụ tới đưa cá chép chua ngọt cứng đờ tại chỗ, xém thì ụp cả đ ĩa lên bàn. Tôi mỉm cười với cô nàng, "Cảm ơn, để ở đây là được."

Làm sao vậy, chưa từng thấy qua chuyện đời à. Bọn họ đều tỏ ra ngạc nhiên như thể chưa từng nghe chuyện gì bùng nổ như vậy, chưa thấy ai thích anh trai của mình bao giờ à? Tôi bĩu môi, nếu mấy người có một người anh trai như Châu Bạc Tân thì mấy người cũng sẽ yêu thôi.

Một bữa tối để cứu vớt tình bạn đã bằng một cách nào đó biến thành trợ giúp cứu vớt tình thân... Ờ, cứu vớt tình yêu.

"Mặc dù mày vẫn luôn simp chúa anh mày, nhưng sao đột nhiên lại biến từ tình thân trong sáng không thể nào trong sáng hơn thành tình yêu rồi???" Tam Tử bày tỏ sự khó hiểu của cậu ta.

Tôi cũng thấy khó hiểu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Thì là từ ngày anh ấy và Cúc Lộ Lộ quan hệ trước mặt tao, rồi hình như tao ý thức được anh ấy là một người đàn ông chứ không phải chỉ là anh của tao."

Tam Tử lại càng khó hiểu, "Không đúng, mấu chốt là mày vốn không phải gay mà? Anh ấy là đàn ông thì liên quan gì đến mày đâu???"

Tôi không mấy đồng tình với lời nói của câu ta lắm, "Tao cho rằng một người có gay hay không chủ yếu phải xem coi đối phương có đủ hấp dẫn không."

Vẻ mặt của Tam Tử và Đại Thành đều rất cạn lời.

Tôi cực kỳ bình thản, cũng cảm thấy bọn họ quá kém, bọn họ vốn chẳng thể hiểu được nếu cả đời đều chưa từng bị cảm giác hormone dồn dập ập vào mặt mà tôi đã nói, vậy cuộc đời của người đó thật sự chưa trọn vẹn.

"Dù sao cũng có cảm giác anh mày hơi đểu cáng." Tam Tử dè dặt nói.

Tôi gật đầu, "Đâu phải chỉ là có hơi."

Tam Tử:.....

Tôi nhíu mày, hơi do dự, "Thật ra tao không biết thế nào là thích, càng không biết thế nào là yêu. Tao chính là... có h@m muốn chiếm hữu rất bi3n thái với anh tao, thế là thích nhỉ?"

"Anh ấy hôn người khác thì có được không?" Đại Thành hỏi.

Tôi thử tưởng tượng hình ảnh đó, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, rất ngột ngạt, "Không được."

"Thế anh ấy cười với người khác thì sao?" Đại Thành lại hỏi tôi.

Tôi càng khó chịu, "Anh ấy cũng chẳng hề cười với tao thì mắc mớ gì lại cười với người khác."

Đại Thành bất lực: "Đại ca à, mày đã như vậy mà còn không biết mình có thích hay không nữa à?"

Tôi lại buồn bực, "Nhưng anh ấy không thích tao."

Lông mày Đại Thành nhíu chặt lại, "Anh ấy không thích mày thì sao lại lên giường với mày?"

Tôi hùng hồn, "Anh ấy còn ch1ch Cúc Lộ Lộ."

Đại Thành: "...Đúng là anh ấy có hơi đểu cáng."

.....

Có thể không à.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Bộ này chủ yếu là để nói về tuyến tình cảm nên muốn anh trai buông bỏ hình tượng sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa, chặng đường simp vẫn còn dài, nếu không đã có thể kết HE luôn rồi! Chịu không được cái này thì làm ơn cũng đừng có mắng tui (QAQ), nhưng trên con đường simp vẫn sẽ có vài lúc có nước thịt đó (khẽ thả mồi). Lần trước sợ bị khóa nên không dám triển, nếu sớm biết vẫn phải lên weibo viết thì lần sau tui sẽ viết nhiều thêm, chắc chắn sẽ.