Vũng Nước Đục

Chương 17: Tô màu




Tôi thật sự nghĩ vậy, có thể làm bạn tới tận bây giờ phải là trách nhiệm từ hai phía, có điều tôi không biết tôi đã sai ở đâu.

Vẻ mặt của Tam Tử cũng không được thoải mái lắm, cậu ta vừa trò chuyện với Từ Ngọc Thành trong nhóm xong giờ lại được biết rất có thể trong lúc Từ Ngọc Thành trò chuyện với cậu ta thì lại thầm chửi cậu ta là đồ ngốc. Hiển nhiên, nếu tôi và Từ Ngọc Thành cãi nhau, dù là về tình hay lý Tam Tử vẫn sẽ luôn đứng về phía tôi, dẫu sao việc làm ăn của nhà cậu ta vẫn cần phải dựa vào cái cánh đồng lúa mạch.

Tam Tử cúi đầu lục lại tin nhắn cũ trong nhóm chat, ngón tay lướt rất nhanh, hai màu bong bóng chat vụt xuống hoa cả mắt, lật đến tin nhắn của tuần trước vào cái ngày từ club trở về. Ngày hôm đó tôi bị anh tôi đuổi xuống xe nên không có tâm trạng để bấm điện thoại, hai ngày liền không trò chuyện trong nhóm chat, còn hai người Từ Ngọc Thành và Tam Tử chửi Lý Châu trong nhóm lên đến 99+ tin nhắn, bọn họ còn hẹn cùng nhau tạt sơn lên xe thể thao của Lý Châu.

Cậu ta lướt lên lướt cả nửa ngày, khẽ nói "Đệt" rồi tắt điện thoại, bóp méo lon bia trong tay, vung mạnh tay ném về phía trước.

Khiến nó "lách cách" đập mạnh vào thùng rác bên đường, va trúng mép cống rồi nảy lên rơi xuống mặt đường.

Cậu ta thoáng ngừng lại, thở ra một hơi thật dài, đêm đầu đông khiến không khí vừa phà ra khỏi miệng ngưng tụ thành hơi nước, một màu trắng xóa. Cậu ta đứng dậy nhặt lon nước nằm lẻ loi trên đường lên ném vào thùng rác. Sắc trời lúc này đã tối lại, đèn đường rọi xuống đầu đổ một cái bóng đen kịt dưới chân bao lấy cậu ta.

Sau đó cậu ta dạo bước ngồi vào lại bên cạnh tôi, hai tay chống sau mông ngẩng đầu lên nhìn trời, dáng vẻ muốn tâm sự chuyện nhân sinh với tôi.

"Anh Lễ, em không biết phải nói sao nữa, chỉ là em có hơi khó xử."

Tôi không biết phải đáp lại lời này thế nào vì tôi mới là người cảm thấy hơi khó xử.

Nếu hôm nay tôi không bị Tống Diệc Vi k1ch thích liều lĩnh trèo lên giường anh tôi thì tôi vẫn sẽ là Trần Lễ của ngày hôm qua. Tôi sẽ không nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh không phải tình cảm đơn thuần, sẽ không biết Từ Ngọc Thành vốn không coi tôi là bạn, sẽ không đau muốn toác cả mông ra mà vẫn mẹ nó ngồi lên cái ghế đá lạnh cóng. Tôi dịch mông thay đổi tư thế, giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài đúng là có hơi nhói.

Những người trưởng thành cảm thấy đám nít ranh mười tám tuổi chúng tôi cái gì cũng không hiểu, chúng tôi lại tự cho là khi mình trưởng thành sẽ có thể nhìn thấu thế giới này, nhưng thực tế lại có quá nhiều đạo lý nhân sinh chờ chúng tôi va vấp ngã xuống rồi đứng dậy mới hiểu hết được. Tôi đồng tình một nửa, tôi biết mười tám tuổi cũng không phải một con số quá quan trọng, không phải con người ta cứ khi vừa mười tám tuổi sẽ lập tức hiểu được đạo lý.

Nhưng cái ngày để trưởng thành lên quả thực rất đặc biệt, tất cả mọi người hoặc mọi chuyện đều cho rằng bạn nên trưởng thành rồi, dù là khó khăn hay thất bại cũng đều sẽ phải nếm trải, chúng nó nối tiếp nhau kéo đến; cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy vui vẻ, chúng nó rất ít khi thiên vị. Ngay cả bản thân bạn cũng sẽ cảm nhận được.

Tôi không thèm nói gì đã ấn rời nhóm của chúng tôi ngay trước mặt Tam Tử.

Tam Tử liền mắng vài câu, cậu ta cho rằng tôi quá hời hợt, biết đâu chừng đã có hiểu lầm gì thật, dù cho không có hiểu lầm lớn thì ít nhiều gì cũng phải gặp mặt nói cho ra lẽ. Cậu ta cau mày, hiếm khi nói chuyện với tôi bằng thái độ cứng rắn đến vậy, "Em biết là anh rất tức giận nhưng tại sao ngay cả lý do anh cũng không muốn biết vậy? Đã mấy năm rồi hả anh Lễ, ba chúng ta chơi với nhau được mấy năm rồi?"

Từ hồi tiểu học đã biết nhau nhưng không học cùng một lớp, cứ xem như là người lạ đi, đến khi học cấp hai mới chính thức bắt đầu chơi chung, hiện tại đã là cấp ba.

Đôi khi tôi cảm thấy trên thế giới này không có ai hiểu tôi, tôi sống một cuộc đời rất nhạt nhẽo.

Đúng vậy, là nhạt nhẽo, bất kể ở đâu tôi đều có thể nhìn thấy những người vui vẻ hay buồn bã, bọn họ ngập tràn màu sắc, chỉ có tôi là nhợt nhạt, không ai đến tô màu lên tôi. Tôi còn tưởng rất có thể đây là lý do vì sao tôi thích anh của tôi, sắc đen trên người anh đậm đến nỗi dường như chỉ cần tôi vừa đến gần một chút là đã bị dính màu.

Tôi thật sự không muốn biết Từ Ngọc Thành sẽ nói gì, có thể cậu ta sẽ hối hận rồi xin lỗi bảo cậu ta nhất thời bị quỷ ám, có thể sẽ nổi giận nói hết những lời từ tận đáy lòng về khuyết điểm của tôi, cũng có thể sẽ làm sáng tỏ rằng đây chỉ là hiểu lầm. Tam Tử cảm thấy tôi hời hợt là vì tôi không quan tâm đ ến Từ Ngọc Thành, tôi biết cậu ấy có ý gì, hàm ý chính là chẳng trách cậu ta sẽ phản bội tôi vì tôi vốn không hề quan tâm cậu ta.

Logic của nhiều người rất dễ hiểu đối với tôi và tôi ghen tị với những người đơn giản như vậy.

Tôi từng hỏi Tống Diệc Vi một vấn đề: vì sao con gái lại nghĩ tôi mua túi xách cho bọn họ có nghĩa là tôi yêu bọn họ; là một người phụ nữ, Tống Diệc Vi cảm thấy chị ấy bị mạo phạm và yêu cầu tôi hạn chế sử dụng cách thức b3nh hoạn[1] như vậy chỉ trích người khác để đổi lại cảm giác an toàn cho bản thân. Tôi nói xin lỗi với chị, đổi lại thành một vấn đề mà tôi rất muốn hỏi: Tôi đã quen với việc bị hiểu lầm, lười giải thích, thậm chí còn cảm thấy nếu chị hiểu lầm tôi thì càng tốt.

[1]Morbid

Tống Diệc Vi nói tôi thiếu thốn tình yêu.

Tôi không hiểu sao chị lại có thể nhận ra tôi thiếu thốn tình yêu thông qua câu hỏi của tôi, nhưng đúng thật là tôi thiếu thốn tình yêu.

Nhiệt độ ban đêm ở thành phố Mạch rất thấp, so với việc uống rượu thì tôi càng muốn hút thuốc hơn nhưng tay đã lạnh cóng nên đành phải từ bỏ.

Lúc nói chuyện hay hít thở đều có thể phà ra hơi trắng, chúng lơ lửng giữa tôi và Tam Tử, bay đi rồi nhạt dần.

Tư thế đứng lên khỏi ghế đá có hơi ngắc ngứ, tôi không muốn giải thích với Tam Tử rằng tôi vẫn đang rất khó chịu chứ không bình tĩnh như tôi thể hiện ra ngoài, tôi có thể bình tĩnh như thế này là vì tôi vừa bị "trai đểu" ch1ch, mông đau. Nếu như tôi vẫn còn khỏe, vậy chắc chắn đêm nay tôi sẽ hẹn đi nhảy bungee, la hét nhảy vào khoảng không vờ như mình đã chết.

Tam Tử cũng biết chúng tôi chơi với nhau nhiều năm rồi, nhưng vì chúng tôi sắp mất đi Từ Ngọc Thành nên cậu ấy quên không để ý đến tổn thương cậu ta gây nên cho tôi, những lời Mễ Kiều nói rất có thể là do Từ Ngọc Thành chỉ cho cô nàng, rất có thể Từ Ngọc Thành đã cùng với Lý Châu nói tôi là đồ con hoang không xứng đáng được vào nhà họ Liễu.

Ai sẽ an ủi tôi? Ai sẽ đ*t mẹ nó đến an ủi tôi? Đồ xúi quấy nhất là tôi, tôi không xứng đáng để được lo lắng, không xứng đáng để được an ủi?

Tôi không trách Tam Tử, tôi biết suy nghĩ của cậu ta đang rối bời và tôi luôn luôn có thể thông cảm cho người khác, chuyện gì tôi cũng tha thứ được cả.

Cũng có thể giống như Tam Tử nói, chuyện gì tôi cũng hời hợt.

Khi về Lệ Thủy Uyển, đèn trong nhà đã tắt.

Cuộc điện thoại làm phiền anh tôi hồi chiều trong nhà hàng buffet là của mẹ tôi gọi, hôm nay là chủ nhật, ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của cụ ông nhà họ Liễu.

Lúc mẹ tôi gọi điện cho tôi thì hẳn nhà họ Liễu đang rất náo nhiệt, tôi gần như có thể tưởng tượng được cái cảnh bà bị khinh thường cỡ nào khi xuất hiện một mình, không dắt theo tôi đến, Trần Chí Viễn cũng lại tiếp tục không về cùng với bà. Chắc chắn bà lại giả vờ như không hiểu gì cả, sau đấy không biết đã tìm lý do gì để lén đi gọi điện thoại cho tôi kêu tôi về, không biết là bà gọi tôi đến đó san sẻ nỗi đau với bà hay đến để tôi càng làm cho bà đau khổ hơn nữa.

Tôi đặt mông ngồi xuống sô pha, tôi cứ ngỡ sô pha nhà tôi đủ mềm để không bị khó chịu nhưng rốt cuộc vẫn đau đến mức suýt nữa tôi lại giật thót dậy! Dù sao trong nhà cũng không có ai khác nên tôi nhăn nhó nhoài người lên sô pha, toang, mông nhói lên là sẽ nhớ đến anh tôi. Nhà anh lớn như vậy mà nhà tôi cũng thế, tôi sẽ thấy cô đơn, chẳng lẽ anh sẽ không sao?

Hóa ra thích một người là cảm giác thế này, trước đây rõ ràng tôi đã trải qua không ít mối tình nhưng chưa từng có cảm giác như vậy, tôi cảm nhận được anh tôi chậm rãi chảy ra từ trong lòng tôi khiến cả người chảy qua dòng nước ấm, ấm đến nỗi hốc mắt nóng lên muốn khóc, mẹ kiếp nó chứ.

Biệt thự Lệ Thủy Uyển lớn như vậy, cái gì cũng có, chỉ không có anh tôi.

Tám giờ tối, hẳn nhà họ Liễu đã yên ắng lại. Những người đó lục tục trở về nhà họ Liễu từ thứ bảy, chắc hẳn hôm nay đã bắt đầu chúc mừng từ giữa trưa, cụ ông đi ngủ sớm nên sẽ không giày vò đến tối muộn. Tôi nhìn cuộc gọi nhỡ màu đỏ trong nhật ký cuộc gọi, nhớ lại mười năm trước mẹ tôi mỉm cười nắm chặt tay tôi nghe bọn họ châm chọc.

Tôi trở mình, vẫn bấm gọi số điện thoại của mẹ tôi.

Lần gọi đầu tiên không có ai bắt máy, tôi chán nản chờ rồi cúp máy, lại qua nửa phút sau mẹ tôi mới gọi lại, một tiếng "Alo" là tôi biết bà vừa khóc. Tôi bắt đầu hối hận vì đã gọi điện cho bà, nghe giọng của bà làm tôi thấy phiền, nghe bà khóc lại càng phiền hơn, tôi hoàn toàn không biết bà đang nghĩ cái gì, hiểu rõ bản thân đang mặt nóng dán mông lạnh nhưng vẫn cứ lần này đến lần khác không biết ngại, nhất quyết phải quay về nhà họ Liễu.

"Tiểu Lễ, vừa nãy mẹ không nghe thấy, mẹ ở đây vui lắm, con về nhà rồi à?"

Tôi cầm lấy điện thoại, biết vừa rồi bà không nhận điện thoại của tôi chắc chắn là vì đang khóc, tôi không vạch trần bà, "Vâng, về rồi."

"Về rồi thì tốt. Hôm nay mệt rồi nhỉ? Đi ngủ sớm chút đi, mẹ không làm phiền con nữa, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp." Tôi cúp điện thoại.

Tôi tắt điện thoại, lần nữa nằm úp sấp trên sô pha, bất động.

Nằm sấp chưa đầy nửa phút đã ngẩng đầu lên nhìn lướt qua wechat, không có ai tìm tôi, Tam Tử cũng không, anh tôi lại càng không.

Lại nắm chặt điện thoại, vươn tay ôm gối trên sô pha rồi vùi đầu vào.

Sau khi vào tôi không bật đèn, đèn bể cá trong phòng khách sáng 24/24, yếu ớt đến nỗi không đủ để chiếu sáng tôi, tôi an tâm nằm sấp trên sô pha, tay vô lực lơ lửng rũ xuống, cố gắng thả lỏng bản thân. Dọn sạch Châu Bạc Tân, Liễu Phường và Từ Ngọc Thành ra khỏi tâm trí, nhưng khi đã dọn xong lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều chẳng liên quan gì đến tôi, tất cả mọi người và mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.

Không ai bảo vệ tôi, không ai nhớ đến tôi, càng không ai cần tôi.

Hai chữ Trần Lễ này trở nên hư vô và mờ mịt, tôi giơ tay cào loạn mái tóc của mình cho rối bời lên. Trước đây tôi luôn tìm ý nghĩa cho bản thân, gặp gỡ với những người thích tôi... thích Trần Lễ, thỏa mãn mong muốn của mấy cô nàng để đổi lại ý nghĩa tồn tại của bản thân và cảm giác thoả mãn, tôi không biết làm thế là đúng hay sai nhưng bây giờ cách làm này đã hết hiệu quả rồi.

Tôi đã có người mà tôi thích, tôi không thể tiếp tục qua lại với người khác được.

Chỉ có anh mới có thể trao cho tôi ý nghĩa sự tồn tại của tôi.

Tôi bò dậy khỏi sô pha, ngước nhìn cánh cửa thuộc về anh tôi ít khi được mở ra ở trên tầng hai, nhìn lâu thật lâu, đến mức cổ tôi có hơi đau. Sau đấy tôi cúi xuống thật sâu, vùi đầu vào gối ôm đặt trên đầu gối, tôi hít sâu một hơi rồi cầm lấy điện thoại di động, dùng tốc độ nhanh nhất đề bấm gọi cho anh.

Tay tôi run rẩy mất kiểm soát, nhưng tôi biết chắc anh sẽ không tiếp điện thoại, trước đây thi thoảng tôi cũng sẽ gọi điện cho anh nhưng anh chưa bao giờ nghe máy. Tôi vĩnh viễn không tìm được anh, chỉ khi anh bằng lòng xuất hiện trước mặt tôi thì anh mới đến Lệ Thủy Uyển. Tôi biết anh sẽ không nghe máy nên tôi không mong đợi gì, nếu tôi không mong đợi thì tôi sẽ không căng thẳng.

Không căng thẳng, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào.

"Tút - Tút-"

"Tút - Tút-"

......

Không gian đột ngột yên ắng, lồ ng ngực tôi giật thót, ngẩng nhìn thấy thời gian gọi hiển thị trên màn hình đang tăng lên từng giây.

"Anh." Tôi gọi một tiếng mới nhận ra giọng mình cực kỳ khàn, tôi vùi mình thật sâu vào trong gối ôm, nghẹn giọng, không biết anh có nghe thấy không.

"Anh, em nhớ anh lắm."