Vũng Nước Đục

Chương 16: Truyện cổ tích




Tôi đã không nói cảm ơn với anh tôi khi rời khỏi biệt thự, tôi chỉ nói "lần sau gặp lại" và nó đã thành công khiến anh tôi chau mày.

Bởi vì tôi cảm thấy cái này có hơi giống tiền chơi trai nên không nói cảm ơn thì hơn, tôi dám cam đoan hai đoạn video này anh không chỉ mới lấy được hôm nay, nhưng rõ ràng anh không muốn nói cho tôi biết. Chỉ vì hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên anh mới nói cho tôi, cứ như đang tuân thủ nghiêm ngặt những gì tôi đã nói: xoa đầu tôi thì tôi sẽ vẫy đuôi với anh.

Anh đã xoa đầu tôi rồi.

Tôi đưa tay lên nhào nắn mặt mình, cố gắng bình tĩnh lại. Tôi lại rung động, bỗng nhiên tôi nhận ra tình cảm của tôi với Châu Bạc Tân còn hơn cả tình anh em, sau đó ngày càng không kiềm nén được nữa, hở xíu là sẽ rung động. Rõ ràng anh chẳng làm gì cả, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi mà đến tận khi trả tiền chơi trai mới chịu nói, mẹ nó đồ trai đểu.

Châu Bạc Tân đúng là đồ trai đểu kiểu mẫu, vậy mà lại để tôi tự đi về, dù vẫn có thể ra ngoài để bắt xe nhưng cũng phải ra khỏi khu biệt thự trước đã. Trong cái câu chuyện cổ tích kia, cái gì mà, nàng tiên cá vì theo đuổi trai đẹp nguyện đánh đổi chiếc đuôi của mình với phù thủy để đổi lấy một đôi chân người, chắc là cốt truyện này, tuổi thơ tôi không có mấy thứ như truyện cổ tích nên tôi cũng không nhớ rõ.

Khi nàng tiên cá đó bước đi chắc cũng đã gượng gạo như tôi bây giờ.

Thế đã thành công theo đuổi trai đẹp chưa?

Tôi quay phắt đầu nhìn lại... Ok, không thấy xe anh tôi đâu cả, tôi thậm chí còn muốn tự tát cho mình một cái, mày điên à! Nghĩ sao đồ trai đểu như Châu Bạc Tân ngoài miệng thì bảo cút nhưng vẫn lặng lẽ lái xe đuổi theo, dừng lại bên cạnh tôi rồi hạ cửa kính xuống bá đạo nói một câu: Lên xe. Có nằm mơ cũng không có dám mà mơ vậy đâu, tôi phải biết hài lòng với những gì đã đạt được, mục tiêu nhỏ thành công rồi, tôi đã lên giường với Châu Bạc Tân.

Sau khi bắt được xe, cuối cùng tôi cũng có thể bình tĩnh lại, cơn đau từ eo trở xuống khiến tôi khi đi đường không thể động não nên chỉ có thể nghĩ đến những điều vô bổ.

Tôi lấy điện thoại di động ra, từ lúc ra khỏi nhà hàng buffet đến gần tối tôi không có cơ hội đụng vào điện thoại nên bây giờ vẫn còn hơn 80% pin, mở wechat, ngón tay hơi khựng lại trên nhóm chat của tôi, Đại Thành và Tam Tử, nhóm chat có hơn mười tin nhắn chưa đọc, tôi không ấn vào nhưng vẫn biết hai người bọn họ đang nói cái gì. Ngày chủ nhật nào chúng tôi cũng đều sẽ than vãn trong nhóm ngày mai lại là thứ hai, đi học chán vãi ra, có thể nào cứ thế nghỉ học về kế nghiệp gia đình được không.

Tôi mở tin nhắn riêng giữa Đại Thành với tôi.

Tôi thấy lần cuối chúng tôi trò chuyện là vào dịp Tết nguyên đán hồi tháng hai, tôi nói chúc mừng năm mới với cậu ta trước rồi chuyển cho cậu ta 666, còn cậu ta lại gửi một gói biểu cảm "Cảm ơn ông chủ" rồi gửi lại tôi 999 nhưng chưa nói chúc mừng năm mới. Ngoại trừ lần đó ra thì tất cả các cuộc trò chuyện của chúng tôi đều ở trong nhóm chat.

Tôi, Đại Thành và Tam Tử gần như là quen nhau từ khi còn bé, vào những năm ngành du lịch ở thành phố Mạch phát triển nhất, mẹ tôi đã mua một cánh đồng lúa mạch ở phía bắc thành phố, ba mẹ Đại Thành độc quyền kinh doanh nhà trọ trong khu danh lam thắng cảnh, gia đình Tam Tử thì bàn bạc hợp tác với gia đình tôi để chụp vô số ảnh nghệ thuật trên cánh đồng lúa mạch. Cứ thế ba chúng tôi chơi với nhau, gia cảnh tương xứng, ba mẹ hợp tác, tự nhiên mà thành.

Tôi rất ít khi có cơ hội ngẫm xem bạn bè là gì. Tôi luôn nói tôi rất hâm mộ người nghèo, mặc dù những lời này nghe rất ngứa đòn và tôi cũng thừa nhận tôi không có tư cách để nói ra những lời đó vì nó quá ích kỷ, tôi vốn chưa từng trải qua cuộc sống của người nghèo nên cũng không đáng để hâm mộ. Nhưng tôi thật sự rất hâm mộ sự đơn thuần của bọn họ, không cần phải suy xét về gia cảnh, không cần phải lo lắng quyền lợi được mất, chắc chắn họ kết bạn là vì quý mến lẫn nhau.

Tôi nói như vậy là vì cuộc sống của tôi thật sự đã khiến tôi mất đi năng lực phân biệt rất nhiều thứ, tôi không thể nào phân biệt được người xung quanh rốt cuộc thích tôi hay thích tiền của tôi, thậm chí còn không thể nào phân biệt được rốt cuộc họ thích tôi hay là... ghét tôi. Cái năng lực này đối với tôi còn quan trọng hơn cả tiền bạc, ít ra thì hiện tại tôi nghĩ vậy.

Tuy rằng ngoài miệng tôi luôn nói tôi không có bạn nhưng tôi cho rằng Từ Ngọc Thành và Ninh Tu Viễn chính là bạn của tôi.

Tôi gọi điện cho Tam Tử trước tiên, rất nhanh điện thoại đã được kết nối, hơn năm giờ rồi, hẳn bây giờ Tam Tử đang ở nhà chuẩn bị ăn tối.

Tam Tử lớn tuổi nhất đám chúng tôi, tôi sinh tháng mười một, Đại Thành là tháng năm, còn Tam Tử lại lớn hơn chúng tôi một tuổi. Thật ra Tam Tử không được xem như thế hệ giàu có đời thứ hai, chẳng qua là vì lợi dụng sự nổi tiếng trên mạng của cánh đồng lúa mạch giúp gia đình cậu ta kiếm thêm nhiều lợi nhuận nên danh tiếng và quy mô cũng theo đó dần lớn mạnh. Thế hệ giàu có đời thứ hai không chỉ cần có tiền mà còn phải có gia thế, Tam Tử không có xuất thân gia thế, cậu ta chỉ đơn giản là một người giàu.

"Anh Lễ, có chuyện lớn gì mà anh phải gọi thế?" Giọng nói Tam Tử vang lên qua loa điện thoại.

"Chuẩn bị ăn tối à?" Tôi hỏi.

"Sắp đến giờ cơm rồi, hay anh đến nhà em ăn đi?" Cậu ta nói đùa.

Tôi không cười, nhìn chằm chằm vào mắt mình qua gương chiếu hậu trước xe taxi. Tôi nhìn bản thân với ánh mắt lạnh lẽo, tôi hỏi cậu ta, "Tuần trước ở club, sau khi tôi bị anh trai đưa đi thì hai cậu cũng rời đi à?"

"Hả? Tuần trước á." Tam Tử có vẻ hơi sửng sốt, không ngờ một tuần sau tôi vẫn nhắc lại chuyện của tuần trước, "Anh đi rồi nên tất nhiên bọn em cũng phải về chứ, cái tên Lý Châu kia làm em thấy không thích lắm."

"Cậu và Từ Ngọc Thành đi cùng nhau sao?"

Điện thoại đột nhiên im bặt, hồi lâu sau Tam Tử mới dè dặt lên tiếng, "Anh Lễ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi không trả lời.

Cậu ta đành phải mở miệng, nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, "Sau khi anh rời đi thì bọn em đều ngỡ ngàng, đó là lần đầu tiên em và Đại Thành nhìn thấy anh của anh ngoài đời nên chưa kịp phản ứng. Dù sao sắc mặt Lý Châu cũng trông rất khó chịu, chắc do bị anh của anh làm mất mặt nên bực dọc, dưới kiểu tình huống đó em và Đại Thành cũng không dám cứ thế rời đi. Cuối cùng Lý Châu xua tay bảo bọn em muốn đi thì đi đi, em cũng không ngờ, trước khi anh đi anh ta còn bảo đi lên thuê phòng, anh vừa đi anh ta đã chẳng thèm để ý Đại Thành và em có chơi tiếp không... Nhưng đúng là em rời đi trước, Đại Thành nói là lỗi của cậu ta, chuyện đã thành ra như vậy nên phải giải thích đã."

Sau khi Tam Tử nói xong liền ngậm miệng, đợi nửa ngày cũng không thấy tôi đáp lời nên lại hỏi một câu, "Anh Lễ, chắc là có hiểu lầm gì đó..."

Tôi ngắt lời cậu ta, nói: "Cậu không lừa tôi chứ, Ninh Tu Viễn."

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, ít nhất cũng hai ba năm, tôi gọi đầy đủ họ tên của cậu ta, cách hai cái điện thoại.

Tam Tử thoáng khựng lại, giọng điệu còn nghiêm túc hơn cả ban nãy, "Anh Lễ, em không biết anh đang có ý gì. Hôm nay anh hỏi em, mỗi một câu trả lời của em đều là thật, dù là với ai em cũng đều sẽ nói thế."

"Ra đây với tôi một lát, tôi sẽ chờ trước tiểu khu nhà cậu." Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói với cậu ta.

Nếu phải tìm từ ngữ để miêu tả tôi thì tôi nghĩ nó nhất định sẽ là "thân tàn chí kiên". Đồng chí Trần Lễ, trên thế giới này chẳng có người tàn tật nào khổ được hơn cậu đâu. Thậm chí tôi còn muốn lên baidu tìm xem tôi có thể uống rượu trên xe taxi không, bởi vì tôi biết chắc lúc tôi gặp Tam Tử thì cậu ta đã mua sẵn rượu ngon rồi, đm. Thế mà search cả nửa ngày cũng không tìm thấy đáp án, tôi tức giận đến mức còn search xem sau khi cắt trĩ có được uống rượu không, tôi cảm thấy tình trạng của tôi cũng không kém thế là bao đâu, baidu nói cho tôi biết tôi không được.

Tôi đảo mắt khinh thường, nhanh chóng xóa lịch sử tìm kiếm, dọn sạch trình duyệt.

Nhà Tam Tử ở tiểu khu cao cấp, dưới lầu đầy rẫy những cửa hàng tiện lợi cỡ lớn[1].

[1] Là kiểu 7-11, familymart, v.v...

Quả nhiên trên tay cậu ta xách theo một cái túi, chắc chắn bên trong đó đựng bia. Tôi vẫy tay chào cậu ta, cố gắng để tư thế bước đi của mình trông thật bình thường, cảm giác này cứ như Tam Tử là hoàng tử trong truyện cổ tích còn tôi thì đang nén đau bước về phía cậu ta, giả vờ như mình không thấy khó chịu. Trong lòng tôi lại bổ thêm cho Châu Bạc Tân một câu đồ trai đểu, không trách anh được, là tự tôi chuốc lấy, shh, có hơi đau.

"Anh Lễ, anh ăn chưa? Ang cào cửa hàng tiện lợi mua chút gì đi, hay là đến nhà em ăn nha?" Tam Tử đặt mông ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Tôi vẫn không khỏi phải mắng một câu th ô tục trong lòng.

Tam Tử thấy tôi đứng yên tại chỗ nên vẻ mặt khó hiểu, "Không ngồi hả? Vậy thì đến nhà em ăn tối?"

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để tự hỏi ngồi xổm hay ngồi bình thường sẽ đau hơn, ngồi xổm eo đau mà ngồi bình thường mông đau, tôi bắt đầu thấy ghét Châu Bạc Tân. Tôi hít một hơi thật sâu, giả vờ như không sao rồi đặt mông ngồi xuống, tôi thật sự có hơi ghét Châu Bạc Tân.

Tam Tử lấy ra một lon bia đưa tôi, vẫn còn lạnh. Mẹ kiếp, bị điên hả? Mùa đông mà uống bia lạnh đéo gì? Không sợ bị lãnh cảm à?

"Anh Lễ, có chuyện gì vậy? Có liên quan đến Đại Thành hả?" Tam Tử một tay khui nắp lon, ngửa đầu uống hết nửa lon.

Tôi nheo mắt, bia trong tay lạnh buốt, vì an toàn tính mạng của bản thân nên tôi thản nhiên để lon bia xuống bên cạnh, nỗ lực lờ đi sự khó chịu trên cơ thể, nói: "Ngày hôm đó Từ Ngọc Thành cấu kết với Lý Châu, cậu biết chuyện này không?"

Cậu ta như thể nghe không hiểu, sững sờ hồi lâu mới hỏi tôi, "Cấu kết cái gì cơ?"

Tam Tử nhìn thẳng vào tôi, tôi có tật giật mình, hết cách nên chỉ đành cầm lấy lon bia mở một cái "cách", ngửa cổ hớp một ngụm, lạnh ê răng. Mặt tôi nhăn nhó một lúc rồi thở ra khí lạnh.

"Cậu không biết cũng tốt, nếu như cậu cũng biết chuyện này thì tôi đúng thật là ngu dốt."

Tam Tử không tin chuyện Từ Ngọc Thành cấu kết với Lý Châu, tôi nói nội dung đoạn video theo dõi cho cậu ta rồi lại kể thêm chuyện cậu ta không biết hôm đó Mễ Kiều mắng tôi.

Cậu ta nghe xong một hồi sau vẫn không nói gì, uống một hơi cạn sạch bia rồi lần nữa khui một lon mới.

Hai đoạn video theo dõi đó quả thật không thể coi như là bằng chứng được, có thể nói đó là trực giác, cũng có thể là điều đã định trước. Giống như Tam Tử nghe xong cũng lặng đi, biết thế là đủ rồi, hoàn toàn chẳng cần phải xác thực nữa.

Hai chúng tôi ngồi ở đây uống rượu giống như mấy thằng du côn. Tôi rót cho cậu ta một chén rượu, cậu ta không hỏi gì đã nhận lấy rồi uống.

Ngồi quá lâu, tôi có hơi không chịu nổi nên buộc phải đứng lên giả vờ vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn, kết quả vừa đứng dậy chợt phát hiện không đứng vững được, xém nữa phải ịn mông ngồi về lại. Tam Tử đỡ nhẹ tôi, hỏi, "Anh Lễ, anh có hỏi nó chưa?"

Tôi "shh" một tiếng vì đau rồi đáp, "Chưa hỏi, chẳng có gì hay ho để mà hỏi cả. Làm bạn đến tận bây giờ rồi, tôi cũng sai."