Trong gian phòng lạnh lẽo, chỉ còn lại Ba Đọi.
Sau khi lão đạo sĩ chết, gã liền bị rơi xuống sàn.
Thế nhưng lúc này trong đầu Ba Đọi chỉ còn niềm bi phẫn và nỗi sợ hãi vô biên.
Gã không hiểu mình chết vào lúc nào, lúc gã bị Tĩn Cu đâm hay là lúc gã bước chân ra khỏi gian ngục giam.
Và tại sao gã không được đi đầu thai mà vẫn vất vưởng nơi trần thế.
Tất cả chính là do cái kẻ đang hành hạ đám hòa thượng đạo sĩ trước mắt.
Ba Đọi cứ lặng đi và chờ đợi từng kẻ một bị giết chết một cách thảm khốc.
Gã chờ đến lượt mình.
Dường như sau khi biết mình không còn sống nữa, cả thế giới như sụp đổ đối với Ba Đọi.
Gã không còn thèm khát bất cứ điều gì nữa.
Cho dù bị hành hạ thì cũng có gì đáng sợ bằng cái chết nữa đâu.
Tiếng xe ngựa càng lúc càng vang to trong đầu Ba Đọi như thông báo rằng chủ nhân của trận giết chóc máu tanh này đang tiến lại gần gã.
Ba Đọi không hiểu tại sao là một hồn ma nhưng vẫn bị nó ảnh hưởng, cả thân hình gã run rẩy lên theo tiếng bánh xe cộp cộp.
Ba Đọi cảm thấy có cái gì đang tiến đến cạnh gã.
Ba Đọi ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt của con hình nhân màu đỏ.
Trên khuôn mặt đó chẳng hề có lấy một điểm gì giống người, chỉ có những lỗ kim cắm thành hình xoắn ốc vòng quanh một lỗ thủng sâu không thấy đáy.
Từ trong cái lỗ thủng đó, Ba Đọi như nhìn thấy một con mắt cực kỳ lạnh lẽo và tàn ác, khiến gã sợ hãi vô cùng.
Thế nhưng con mắt đó chỉ hiện lên trong thoáng chốc rồi biến mất khiến Ba Đọi không thể khẳng định nó có tồn tại hay không.
Bất chợt Ba Đọi thấy con hình nhân bốc cháy.
Nó bốc cháy một cách rất kỳ quái.
Dường như có một vệt kim quang nào đấy dính lên cái lớp vải đỏ trên thân hình nó, khiến nó không thể tự thoát ra được.
Luồng lửa trên người con hình nhân càng lúc bốc lên càng mạnh, mặc cho nó lăn lộn, xoay người hay làm bất cứ điều gì cũng không ngăn cản được.
Ba Đọi há hốc miệng.
Chẳng lẽ con hình nhân sau khi giết hết đám hòa thượng đạo sĩ bị báo oán? Thế rồi nó trình diễn cho Ba Đọi xem màn tự thiêu này? Ba Đọi không biết nhưng gã không tin rằng một kẻ quyền năng như con hình nhân lại bị giết chết dễ dàng như thế.
Quỷ nhiên chỉ một lúc sau, từ trong cái lỗ đen trên khuôn mặt của con hình nhân, phun ra một làn khí đen xám mỏng manh.
Khí đen bốc đến đâu, lửa bị dập tắt đến đấy.
Thế nhưng phun hết khí đen, con hình nhân dường như cũng trở nên yếu đuối.
Nó không khiến cho Ba Đọi cảm thấy áp bách và sợ hãi như lúc đầu nữa.
Bên ngoài trời, mưa to cũng đã tạnh từ lúc nào.
Ánh mặt trời chiều muộn yếu ớt chui vào căn nhà nhỏ.
Con hình nhân biến mất theo chiếc xe ngựa bỏ lại Ba Đọi giữa mông lung.
Ba Đọi lúc này mới cựa quậy thân thể.
Thật kỳ quái gã đã chết mà như vẫn còn sống.
Ngoại trừ cầm nắm lấy các đồ vật hay chạm vào cơ thể mình, gã có đầy đủ cảm giác như người sống.
Gã cảm thấy lạnh, gã thấy đói và nhiều cảm xúc nữa.
Ba Đọi thò tay ra vớt lấy một đoạn khói đen trên không trung.
Đó là một đoạn khói mỏng manh như sợi tóc mà con quỷ trong lúc chống trả lửa cháy còn vương lại.
Cái ngọn khói ấy giống như một miếng thịt nướng thơm phưng phức đầy dụ hoặc với Ba Đọi.
Có lẽ nếu không bị hương vị thơm ngon hấp dẫn, gã cũng không thể nào tìm thấy nó trong ánh chiều muôn yếu ớt này.Ba Đọi đưa ngọn khói lên, đút vào miệng.
Ngọn khói dường như dãy dụa nhưng rồi cũng bị Ba Đọi nuốt chửng.
*******************
Bóng tối bắt đầu phủ xuống trên thành Tân Phúc.
Sau trận mưa lớn, người ta bắt đầu đổ ra đường để thực hiện nốt những công việc dở dang lúc sáng, hi vọng nó xong được trước khi trời tối hẳn.
Lão Bính là một trong những người tham công tiếc việc đó.
Gã đang dựng một cái quán ăn cho ông chủ ở đầu đường.
Công việc này cũng không béo bở lắm nhưng mấy chục đồng tiền cũng đủ cho con lão ăn bữa sáng suốt một tháng.
Thế nhưng trận mưa chết tiết khiến lão không thể nào làm kịp.
Nếu không dựng luôn trong đêm, sáng mai ông chủ đến kiểm tra chưa xong thì lão mất việc.
Lão hí húi cột nốt những miếng xà với nhau, bắt đầu đốt đuốc để lợp nốt đám lá phủ dầu lên trên.
Nhìn cây đuốc cắm bên tường sáng ngời, lão Bính hài lòng ôm đám lá phủ dầu lên.
Nhưng lão bất ngờ bị ai đó đụng ngã.
Đám lá phủ dầu rời tay rơi xuống đất.
Lão Bính đang muốn chửi ầm lên thì người đó đã tíu tít xin lỗi rồi kéo lão dậy, bắt đầu phủi quần cho lão.
Đó là một người thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt và dáng người khá gầy gò.
Người thanh niên xin lỗi lão Bính xong liền giải thích y là người phương xa, đến nơi này không quen nên lạc đường.
Thế rồi y cũng vác đống lá phủ dầu lên giúp lão Bính lợp nhà, với mong muốn sau khi lợp xong nhờ lão dẫn đến nhà trọ gần nhất.
Có người giúp, công việc nhanh hơn nhiều, lão Bính cũng vui vẻ vừa làm vừa nói chuyện với người thanh niên.
Lão mới biết người thanh niên tên là Ca, nhà cũng mở quán ăn như thế này.
Đây là lần đầu tiên Ca đến Tân Phúc nên mới bị lạc đường.
Công việc tưởng nhanh nhưng cuối cùng cũng đến tận cuối giờ Tuất mới xong việc.
Lúc này nhiều nhà thậm chí đã tắt đèn đi ngủ.
Lão Bính cầm ngọn đuốc đã cháy gần hết soi đường cho người thanh niên ra nhà trọ gần nhất.
Nhà trọ đã đóng cửa tắt đèn từ bao giờ.
Nhìn cái cảnh người thanh niên lạnh lẽo đứng gõ cửa nhà trọ mãi mà không ai mở, lão Bính chợt thấy thương.
Lão chợt nhớ ra là hôm nay con trai lớn của lão đi sang nhà bà ngoại.
Giường của nó vẫn để trống.
Thế là sau khi do dự một lúc lão cũng tiến lên gọi người thanh niên về nhà lão.
Người thanh niên tên Ca mừng lắm, sống chết dúi vào tay lão mười mấy đồng tiền.
Lão Bính cũng vui vẻ, vừa giúp đỡ người khác lại vừa có tiền.
Cả hai trở về trong cái bóng tối hun hút của thành Tân Phúc