Vùng Đất Vô Hình

Chương 86: 86: Phúc Họa Khó Lường Phần 2





Một đêm cuối thu ở nghĩa địa làng Con.

Những tiếng gió rít lãnh lẽo khiến Minh Long rùng mình.

Gã khép chặt vạt áo ngoài, đưa đưa tay trên đống lửa vừa đốt.

Không gian càng ngày càng lạnh lẽo, thậm chí một người tu đạo lâu năm như Minh Long cũng thấy lạnh.

Vô số cơn gió cắt da cắt thịt bay vèo qua chỗ gã ngồi rồi chui vào cửa hầm của ngôi mộ trắng trước mặt, thổi tắt cả đám hương mà gã vừa cắm.

Minh Long đứng dậy, cầm cây nến đốt lại đám hương để cho cháy tiếp.

Vừa đốt y vừa lẩm bẩm: “Thiên linh linh, địa linh linh…” Một tiếng rít dữ dội từ dưới hầm cắt đứt dòng niệm kinh của gã.

Thế rồi từ trong ngôi mộ đá trắng, một luồng âm khí bốc lên dữ dội, che kín cả phần phía trước ngôi mộ.

Lúc này con gà trống và con chó mực đang buộc gần đó bỗng kêu rối rít.

Con gà cố giật sợi dây buộc nơi chân và cố gắng chạy trốn một cách điên cuồng.

Con chó thì ẳng ẳng nằm xuống cụp đuôi, giấu đầu sau hai chân.

Minh Long sửng sốt nhìn hai con vật nuôi, tay liền nắm chặt lấy đám bùa chú đã thủ sẵn trong ngực áo.

Âm khí chỉ bốc lên một lúc rồi lại tan biến đi mất.

Minh Long lúc này mới thở phào.

Gã không biết trận chiến dưới hầm mộ lúc này mới đến hồi căng thẳng nhất.
Bên dưới ngôi mộ trắng, lúc này con “tử thần” đã dùng một luồng âm khí khổng lồ từ địa ngục để giãy ra khỏi ba mươi sáu lá bùa thiêng của Quang Minh trụ trì Trần Thử Ca.

Những lá bùa dường như bị âm khí ăn mòn, rơi lả tả như lá mùa thu.

Minh Khánh còn thấy mỗi lá bùa đó chạm xuống đất là bốc cháy bằng một ngọn lửa xanh lét.

Thế rồi chúng biến mất khỏi hư không, một vệt tro bụi cũng không hề lưu lại.


Quang Minh trụ trì dường như cũng không để ý đến ba mươi sáu lá bùa bị phá đi.

Ông lại lôi ra một đòn sát thủ khác.

Đó là mười tám viên xá lợi không biết của những cao tăng nào.

Những viên xá lợi này trong con mắt của Minh Khánh chứa một lượng công đức cực kỳ đáng sợ.

Có vẻ như chúng là tinh hoa của những vị đức Phật đã tọa hóa ở Quang Minh đạo tràng.
Mười tám viên xá lợi hợp thành một trận pháp nho nhỏ.

Quang Minh trụ trì liền hô lên một tiếng: “Thu!” Thế là dường như có một sức hút khủng khiếp, con “tử thần” liền bị hút từ phía những lá bùa về cạnh mười tám viên xá lợi.

Thế nhưng chỉ được nửa đường, con “Tử thần” liền vùng vẫy rất mạnh và ngừng lại giữa không trung.

Lúc này Quang Minh trụ trì cười nói với tộc trưởng nhà họ Phạm – Phạm Đan.

“Đúng như dự kiến, nó rất mạnh.

Lúc này cần đạo trưởng ngài ra tay rồi.

” Phạm Đan cũng cười.

“Đại sư yên tâm.

Bần đạo nhất định sẽ đưa nó về đúng chỗ trong Tinh Tú Thập Bát Xá Lợi Đại Trận.”
Nói rồi ông vươn tay ra, dùng ngón tay phải vạch ra một đường máu trên bàn tay trái.

Xong rồi ông nắm chặt tay lại, thổi phù phù ba cái.

Ba giọt máu từ trong lòng bàn tay của ông nhảy ra, trôi nổi trên không trung.

Xong rồi, Phạm Đan lấy ra ba lá bùa.

Đó là những lá bùa có hình long hổ mà Minh Khánh thấy ông đã vẽ lúc chiều.


Thế rồi Phạm Đan vung vẩy tay quét qua ba giọt máu trước mặt.

Ba giọt máu như rơi vào biển rộng, mất hút vào trong những lá bùa.

Thế rồi ba lá bùa bỗng sáng lấp lánh như mặt trời, soi rõ cả vùng không gian mấy chục trượng xung quanh.

Ngay lúc đó, Phạm Đan liền ném ba lá bùa về phía con “Tử thần’.

Dường như được điều khiển, ba lá bùa liền phi đến ngay mục tiêu và bám dính lên thân thể của nó.

Con tử thần dường như đau đớn dữ dỗi.

Nó quằn quại uốn éo như đỉa phải vôi.

Thế rồi thân hình nó bắt đầu thu bé lại và dường như không thể cưỡng lại sức hút từ mười tám viên xá lợi của Quang Minh trụ trì nữa.

Mắt thấy con Tử thần sắp chui vào rọ, thì trong bóng tối, một làn gió màu đen phun ra, cuốn chặt lấy con Tử thần.

Cả Quang Minh trụ trì Trần Thử Ca và tộc trưởng nhà họ Phạm, Phạm Đan đều nhíu mày, không hiểu làn gió màu đen này từ đâu ra.

Chỉ có Minh Khánh nhờ có Thiên Nhãn mới có thể nhìn được, đó là một bàn tay lớn từ địa ngục, giữ chặt lấy con Tử Thần.

Hắn không hề sợ hãi, vung thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm lên, lao lên trước, chém vào cánh tay – cơn gió màu đen đó.

Thanh kiếm của hắn như chém vào một cục bông mềm mại, nhưng rất dai và khó đứt.

Sau đó mặc cho Minh Khánh cố gắng thế nào đi nữa,thì cũng không thể chặt đứt được cánh tay gió đen này.

Không cam lòng, Minh Khánh thò tay vào chiếc gùi sau lưng, lấy viên đá Minh Tuyền Vọng Âm.

Thế rồi vừa dùng công đức phong bế hai tai, Minh Khánh vừa dùng viên đá gõ lên sống kiếm một cái.

“Cheeng” Một âm thanh kỳ quái từ viên đá vang lên.

Cho dù đã phong bế hai tai, Minh Khánh vẫn cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng.


Máu từ hai tai của hắn bắt đầu chảy ra.

Cùng lúc này, gió đen trên cánh tay vô hình dường như bị một cơn bão thổi qua, tán đi rất nhiều, cuối cùng để cho Minh Khánh chém đứt nó.

Lúc này con “Tử thần” dường như đã được cánh tay tiếp sức, phục hồi trở lại rất nhiều.

Nó hung dữ nhấc cao thân thể, lao đến muốn nuốt chửng lấy Quang Minh trụ trì.

Thế nhưng Phạm Đan cũng đã chuẩn bị xong đợt tấn công thứ hai.

Đó là năm chiếc cờ phướn nhỏ gọn.

Mỗi lá cờ chỉ bằng nửa bàn tay người lớn.

Nhưng lúc này, năm lá cờ đã xoay tròn như một cơn lốc, chắn trước người của Quang Minh trụ trì.

Mỗi lần con tử thần va vào đó, nó đều bị chém đứt mất một phần cơ thể.

Con”tử thần’ giận dữ muốn đổi mục tiêu sang tấn công Phạm Đan, nhưng sức hút mãnh liệt từ Tinh Tú Thập Bát Xá Lợi Đại Trận không cho phép nó làm điều đó.

Nó cứ yếu dần yếu dần và bị kéo ngược trở về phía trận pháp.

Thấy đại công sắp cáo thành, cả Phạm Đan và Quang Minh trụ trì đều nở nụ cười.

Thông qua trận chiến này, bọn họ khéo có thể thu thập thêm được năm sáu mươi năm công đức cho mỗi người.

Thậm chí còn có thể phá tan cảnh giới hiện tại, tiến thêm một bước đến bờ trường sinh.

Minh khánh lúc này cũng đã thu kiếm và đá lại vào trong gùi, yên lặng nhìn con Tử thần dần chui vào rọ.

Qua trận chiến này hắn cũng thu thập thêm được tầm hai mươi năm công lực, nhất là nhìn thấy tử thần và địa ngục, khiến tầm mắt và tâm trí của hắn càng nên khoáng đạt mạnh mẽ.

Có lẽ một ngày không xa, hắn có thể gánh lên trọng trách của môn phái.

Công việc trừ tà cũng giống hệt như cuộc sống đời thường.

Luôn có những bất ngờ xảy ra vào những lúc mà không ai có thể biết trước được.

Con “tử thần” bị thương lúc sắp chui vào trong Tinh Tú Thập Bát Xá Lợi Đại Trận bất ngờ giải thể.

Minh Khánh chưa bao giờ nhìn thấy một thứ gì như vậy trước đó.


Cả thân thể nó bỗng sáng xanh lét như đom đóm, rồi ánh sáng ấy lớn dần lớn dần, và tỏa ra một luồng lạnh lẽo như băng.

Rồi thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy bùng cháy.

Ngọn lửa xanh ấy bao trùm lên cả Quang Minh trụ trì và Phạm gia tộc trưởng.

Tiếp đó ngọn lửa ấy hóa thành một con chim lửa màu xanh, phi ào vào trong không gian tăm tối của địa ngục.

Biến cố quá nhanh khiến Minh Khánh há hốc mồm.

Hắn không kịp phản ứng.

Cho đến khi con chim lửa ấy nổ tung, ánh sáng màu xanh của nó rực rỡ của nó làm đau nhức đôi mắt của Minh Khánh thì hắn mới nhận ra trong hầm mộ chỉ còn lại mình và Minh Dũng.

Sau khi ngọn lửa màu xanh tan biến, một bức màn không gian được kéo lên, che kín phần khe hở giữa trần gian và địa ngục.

Cả chiếc hòm và mười tám viên xá lợi đều bay qua khe hở đang dần khép kín đó, mất hút trong màn đêm thăm thẳm.

Hết thảy trở về với căn hầm mộ trống trơn, với xung quanh chỉ có tường đá và tường đá.

Dường như có một bàn tay vô hình nào đó đã xóa sạch dầu vết của trận chiến.

Bất đắc dĩ, Minh Khánh đành quay lại nói với Minh Dũng: “Chúng ta trở về thôi.” Minh Dũng gật đầu.

Vì không có thiên nhãn, gã cũng không thể theo dõi được trận chiến, chỉ thấy những hành động của Minh Khánh và hai vị cao nhân thôi.

Đến lúc hai vị cao nhân bị chim lửa bắt đi, và căn hầm trở lại bình thường, gã mới nhận ra mọi chuyện.

Gã an ủi Minh Khánh: “Yên tâm, cả Trần Thử Ca đại sư và Phạm Đan đạo trưởng đều đã đạt đến mức độ thông huyền.

Cho dù là địa ngục, bọn họ đều có cách trở về.” Minh Khánh cũng đồng ý với Minh Dũng.

Nếu nói về giới trừ tà, trừ sư phụ Văn Sơn ra, thì Trần Thử Ca đại sư và Phạm Đan đạo trưởng là những người mạnh nhất.

Mạnh nhất về công lực, mạnh nhất về tri thức, mạnh nhất về khả năng ứng biến.

Đừng nói địa ngục đến cả ông trời chưa chắc đã có thể làm gì được bọn họ.

Chỉ cần bọn họ không tự tìm đến cái chết, chắc chắn cái chết sẽ né tránh bọn họ rất lâu.