Vùng Đất Vô Hình

Chương 81: 81: Có Đôi Khi Thật Giả Khó Phân Phần 1





Xử lý mãi mới xong con hình nhân to lớn, thằng Ca quay trở lại căn nhà nhỏ.

Vừa mệt vừa nóng, y cầm lấy cái gáo dừa, thọc luôn vào lu nước sứt bên cạnh nhà múc một gáo đầy rồi đổ ừng ực vào trong cổ họng.

Nước chảy tràn ra cả cằm, xuống cổ, ướt hết vạt áo trên ngực y.

Lấy cánh tay quẹt miệng, thằng Ca gác lại cái gáo dừa vào chỗ cũ, lững thững đi vào nhà.

Trong nhà, mùi cơm chín tới bắt đầu thơm lừng.

Thằng Sửu to con vẫn ngủ gà ngủ gục bên bếp, nước dãi của nó chảy ra đất trông rất là kinh.

Thằng Ca đá thằng Sửu một cái.

“Ê Sửu, dậy đi.

Cơm chín rồi kìa.” Thằng Sửu giật mình đánh thót, thấy anh Ca, nó vội vàng đứng dậy, rồi lôi ngay nồi cơm đã cạn nước xuống đất.
Nồi cơm nóng có vẻ làm tay nó bỏng rát, liên tục đưa lên miệng thổi phù phù.

Thằng Ca không thấy đám đàn em đâu hỏi: “Bọn thằng Củi, thằng Lài đâu?” Thằng Sửu đáp: “Thằng Sửu đi chợ chưa về ạ.

Mấy đứa kia thì đi hái trộm ổi rồi Ca huynh.” Thằng Ca gật gật đầu.

Đột nhiên nó thấy con cầy và túi gia vị trên sàn nhà.

“Vậy con cầy ở đâu ra đấy?” Thằng Sửu cũng ngạc nhiên.

Nó mò mẫm một hồi rồi mới đáp: “Hay là thằng Củi về rồi lại đi đâu?” Thằng Ca không khỏi lắc đầu.

Đám đàn em của nó không lười, nhưng thường khi vắng mắt y thì hay đùn đẩy việc cho nhau.

Y bèn xách con cầy lên.

“Kê tụi nó.

Thôi ca đi làm cầy, đệ đi rửa mấy thứ này đi.” Thằng Sửu nhanh nhẹn xách hết đồ ra giếng nước.

Bất chợt nó quay lại nhìn thằng Ca cười bảo.


“Ca huynh, tí phải cho đệ cái chân nhé.” Thằng Ca phất phất tay ra hiệu cho nó đi nhanh lên.

Không hiểu sao cái nụ cười nhếch mép của nó khiến thằng Ca rất khó chịu.

Thằng Ca với lấy con dao và nồi nước sôi vẫn nằm trong than ấm.

Chẳng mấy chốc con cầy được lột sạch lông, móc hết ruột, nhìn trắng ởn.
Thằng Ca gọt lấy một chiếc cọc, đâm xiên qua con cầy từ đầu đến đuôi, cho lên bếp nướng.

Thằng Sửu lúc này cũng vừa về đến nơi.

Thằng Ca bắt đầu làm giềng sả, cho mắm muối vào nổi, chờ thịt cầy hơi chín qua nữa là cho vào ướp.

Đột nhiên, thằng Lài và thằng Lý Hơi chạy hồng hộc vào.

Người bọn nó ướt sũng như đám chuột đồng mùa lũ mà thằng Ca hay đi săn.

Tụi nó kêu lên với thằng Ca: “Ca huynh, thằng bé Đảm rớt xuống ao rồi.

Bọn đệ mò mãi mà không thấy đâu.” Thằng Ca nghe vậy cũng sốt sắng đứng lên.

Y dặn thằng Lài ở lại trông con cầy, lại bảo thằng Lý Hợi dẫn y và thằng Sửu ra chỗ ao nước.

Cái ao chỗ thằng bé Đảm rơi xuống nằm cách đó khoảng bốn nhà.

Bên bờ ao có cây ổi rất to và sai quả.

Theo lời thằng Lý Hợi thì ba thằng đang leo lên hái thì thằng bé Đảm trượt chân rơi xuống ao.

Lúc này trời đã về trưa.

Các nhà xung quanh dường như vẫn đi làm đồng chưa về.

Hơn nữa mấy thằng là đi trộm ổi nên không dám kêu cứu.

Thằng Lài và thằng Lý Hợi cũng tụt xuống bắt đầu định vớt thằng bé Đảm lên.

Ai ngờ thằng bé Đảm rơi xuống xong liền không thấy tăm hơi đâu, chỉ thấy một chút máu loãng nổi lên.

Lúc này hai thằng mới hoảng hồn lộ xuống nước tìm.


Nhưng ao rộng mà lại khá sâu, tụi nó mò quanh quẩn một lúc không thấy liền chạy về tìm cứu viện.

Thằng Ca vốn bơi rất giỏi, đến nơi, y cũng không chờ thằng đàn em mà cởi quần áo phi luôn xuống ao.

Lặn một hồi lâu, thằng Ca mới mò thấy một người.

Y liền túm tóc “nó” lôi lên.

Đúng là thằng bé Đảm.

Nó dường như đã chết từ lâu rồi.

Đầu của nó dường như va phải đá dưới ao, nứt toác ra như bị người ta đánh.

Thằng Sửu và thằng Lý Hợi run cầm cập nhìn cái xác của đồng bọn.

Nhất là cái mắt mở to, cái miệng nhếch lên cười của thằng bé Đảm khiến tụi nó sợ hãi.
Thằng Ca thì không sợ, thế nhưng giờ xử lý cái xác thế nào mới là vấn đề.

Sắp đến giờ mọi người trong làng đi làm đồng về ăn cơm, y cũng không dám bê cái xác ra ngoài một cách lộ liễu.

Đột nhiên thằng Sửu nảy ra một ý.

Nó nhớ ra ngoài mương nước sau nhà, gần bờ ruộng có một cái hố không biết ai đó đào sẵn.

Thằng Ca nhìn ra bờ rào.

Y cũng nghĩ đi tắt theo bờ mương là một chủ ý không tệ lắm.

Thế là y liền vác xác thằng bé Đảm lên chui qua hàng rào tre ra mương nước.
*****************************************
Trời có vẻ đã sáng nhưng thằng Củi vẫn nằm ỳ ra.

Nó dường như muốn nghỉ ngơi bù lại việc bị đám muỗi hành hạ hôm qua.

Nó dùng cái áo che mắt lại để ngủ tiếp.


Bên ngoài dường như người ta bắt đầu đi làm đồng.

Có tiếng chân người, chân trâu đi qua.

Rồi dường như có cả tiếng xe kéo cọt kẹt cùng tiếng trẻ con nói chuyện líu ríu.

Một mùi đất ruộng, mùi lúa sắp chín tùa vào mũi khiến nó cảm thấy thoải mái.

Ngoài chuyện căn lều mà nó ngủ hơi lạnh lẽo thì tất cả đều tuyệt.

Thằng Củi cứ nằm mê man một lúc.

Không hiểu sao nó lại nhớ tới chuyện quỷ dị ngày hôm qua.

Là người trong cuộc nhưng nó cũng không thể biết chính xác rằng việc đánh chết thằng bé Đảm là sự thật hay là giấc mơ? Nếu là giấc mơ, tại sao cái cảm giác vung gậy, cái mùi máu đối với nó lại chân thật đến thế? Đặc biệt là cái nụ cười nhếch môi của thằng bé Đảm trước khi chết có lẽ một trăm năm sau cũng vẫn khiến nó nhớ như in.
Ma quỷ đối với thằng Củi là một thứ gì đó xa lạ.

Từ bé nó đã không tin những câu chuyện mà người làng vẫn kể cho nhau nghe.

Lớn lên có lẽ chỉ có làng Ma là khiến nó sợ hãi mà thôi.

Mỗi lần đứng trước cái làng đấy là chân thằng Củi như nhũn ra.

Nhưng sau cái buổi tối anh Ca đi vào làng Ma trở ra, làng Ma với nó cũng không có gì quá là khủng khiếp nữa.

Thi thoảng nó cũng vào đấy rồi đi ra để lấy số má với đám đàn em trong làng.

Nó từng đi chôn cất và bốc mộ rất nhiều lần.

Có những hôm theo yêu cầu của gia chủ, nó còn làm việc đó lúc giữa đêm ngoài nghĩa địa nữa.

Nhưng chưa bao giờ nó gặp ma cả.

Và cũng chưa bao giờ thấy cái gì kỳ lạ như lần này.

Nằm mãi rồi cũng đói.

Nghĩ tới chuyện cả ngày hôm qua chỉ được một quả dưa gang vào bụng, thằng Củi giận lắm.

Sau này đến một nơi khác, nó phải ăn đủ ngày ba bữa, mỗi bữa mấy bát cơm để bù lại ngày hôm nay.

Thằng Củi vứt cái áo ra , duỗi người vươn vai muốn ngồi dậy.

Thật kỳ quái, tay của nó như chạm vào hai bức tường đất.

Thật kỳ quái.


Thằng Củi mở mắt ra.

Đôi tròng mắt của nó trừng to như hai quả nhãn.

Nó không phải đang nằm trong lều, mà trong một cái hố đất.

Bốn phía xung quanh là bốn bức tường đất nham nhở như được đào bằng gậy.

Thằng Củi không biết nói gì.

Trong đầu nó lúc này chỉ có mấy trăm ngàn câu hỏi :”Tại sao.” Nó vùng dậy thật mạnh, nhưng dường như có cái gì đang đè lên người khiến nó không dậy nổi.

Nó quơ quơ hai tay cố vứt lấy cái vật đang nằm trên người ra nhưng lại không hề thấy vật gì.

Thằng Củi sợ hãi, gào thét thật to xem có ai đến cứu nó không.

Thế nhưng dường như người ta đã ra đồng hết, không ai nghe thấy tiếng nó.

Chỉ có tiếng gió thôi, và thi thoảng có tiếng cào cào nhảy trên ruộng.

Gào đến lúc khản cổ, thằng Củi không thế hét lên được nữa.

Nó đành nằm im một lúc để lấy lại hơi và lấy lại tiếng.
Trong lúc nằm, nó chợt phát hiện cái hố đất này rất quen, cứ như là do chính tay nó đào lên vậy.

Nhưng làm sao có thể như vậy? Nó đã chạy ra xa khỏi ngôi làng ít nhất cả mấy chục dặm đường, không có lý do gì khiến nó lại trở lại nơi cũ.

Trừ khi, thằng Củi nhớ tới một câu chuyện mà các cụ trong làng vẫn kể.

“Quỷ chặn đường”.

Cho dù người ta có đi bao xa, con quỷ vẫn có cách đưa người ta trở lại chỗ cũ.

Tất cả những đường sá mà người ta đi, chỉ có một nửa là thật, một nửa là đường giả mà con quỷ tạo ra để đánh lừa người khác.

Thằng Củi lúc đó nghe xong thường bĩu môi và bảo với các cụ rằng: “Quỷ chặn đường” chả có gì đáng sợ.

Ngoài việc lừa người ta đi mấy vòng thì chả có tích sự quái gì.

Thế nhưng đến khi nó gặp phải, thằng Củi mới thấy sợ.

Cho dù nằm trên sàn đất lạnh lẽo, mồ hôi nó vã ra như tắm.

Hơn nữa, nó nghĩ nếu như thằng bé Đảm chết và biến thành “quỷ chặn đường”, chắc chắn đấy nhất định là một con quỷ chặn đường hung ác nhất, nhất là đối với người đã gây án như nó.