Đang trong lúc bí, sư gia nghe thấy một gã cai ngục báo trong đám người thả ra có đạo sĩ. Sư gia mừng quá, liền đi đến cửa ngục chờ đợi Minh Khánh và sư phụ đi ra. Nghe xong câu chuyện của sư gia, sư phụ than thở nghề trừ tà xuống dốc. Sư gia gật đầu đồng ý, rồi nói vào việc chính, hỏi sư phụ xem có cách nào trừ quỷ hút máu không. Sư phụ nói phải tra xét thì mới tìm được.
Thế là ăn xong cả ba người kéo nhau vào trong nha môn để xem xác chết. Trong nhà xác có năm xác chết được xếp ngay ngắn. Ba người chết ở nhà trọ, hai người chết trong nha môn. Người đầu tiên là một tay nghiện rượu nặng, tên là Hà Vinh. Y ban ngày bán giấy giúp cha mẹ, ban đêm đến quán trọ uống rượu, ngày nào cũng như ngày nào. Y không kết bạn cũng không gây sự với ai, thuộc dạng người hiền lành.
Người thứ hai là một gã lính lệ của huyện, tên là Lữ Tài. Gã vừa vào huyện nha năm ngoái. Lữ Tài tính tình cẩn thận, lại chăm chỉ nên rất được mấy vị bộ đầu yêu thích, đi đâu cũng mang gã đi theo. Gã chết trong lúc gác đêm, trên cổ chỉ có một vết thương duy nhất sau gáy.
Người thứ ba là một gã hầu cận của quan huyện, năm nay mới mười lăm tuổi. Người này mặc dù tuổi nhỏ nhưng lạnh lẹ, khéo léo, được quan cho theo đọc sách. Y chết trong lúc ngủ, lúc phát hiện ra , trên khuôn mặt vẫn còn dính nước dãi.
Người thứ tư cũng là một người lính, chuyên gác cổng cho nha môn. Y là con trai trưởng của một gia đình làm nghề bán trà. Cha y chạy vạy rất nhiều mới cho y vào trong nha môn. Đêm hôm trước, y nhận ca trực bàn giao vào giờ Hợi, đến giờ Tí thì gã đồng bạn đứng đối diện thấy y khang khác, liền gọi. Y không trả lời. Gã đồng bạn lay y thì y ngã xuống, không còn thở nữa. Y cũng bị hút sạch máu giống ba nạn nhân trước.
Người cuối cùng chết vào đêm qua, là bộ đầu Văn Kim của huyện. Văn Kim là một người rất tốt, y vừa đi công tác ở nơi xa mới về. Thấy vụ án khó, y liền xung phong trực đêm thay cho những người đã hoạt động cả ngày. Y chết gục trên bàn làm việc, lúc đèn nến vẫn còn sáng trưng. Bức thư y viết cho anh trai vẫn còn dang dở .
Năm người này chỉ có một điểm chung duy nhất đó là đều chưa từng lấy vợ, thậm chí chưa từng phá thân. Bọn họ vẫn còn là đồng tử. Bọn họ đều bị tấn công từ sau lưng, con quỷ chỉ cần một hoặc hai dấu răng là hút hết máu bọn họ. Vết thương đều chỉ nhỏ bằng đầu đũa, cũng không sâu lắm.
Xem hết xác chết và tư liệu của người chết, sư phụ trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: “Tất cả xác chết đều được trông coi một cách cẩn thận đúng không?”
Sư gia của quan bố chánh sứ đáp: “Từ khi đưa về nha môn, đêm nào cũng có từ ba đến bốn người canh. Những người đó đến hiện giờ vẫn không thấy có vấn đề gì.”
Sư phụ gật đầu, lại cùng Minh Khánh và sư gia đi xem hiện trương nơi hai người mới chết gần đây. Không nói dấu vết của con quỷ, đến một sợi tóc, một vết máu của người chết cũng chẳng lưu lại. Xem xét xong thì trời cũng vừa tối, sư gia lại mời sư phụ và Minh Khánh đi ăn cơm. Trong bữa cơm, sư phụ chỉ uống một chút rượu, cơm canh thì không hề động đũa. Mãi sau ông mới nói:
“Bần đạo bắt quỷ ba mươi năm chưa hề gặp thứ gì như thế này. Quỷ hút máu bần đạo không phải chưa gặp qua. Khi gây án nó nhất đinh sẽ lưu lại dấu vết, đặc biệt là ở vết răng. Âm khí và hàm răng cáu bẩn của nó thường khiến vết cắn của nạn nhân sưng phồng lên. Thêm nữa quỷ hút máu cũng không phải loài kén chọn. Nó thích nhất là máu của trinh nữ, nhưng cũng chẳng từ chối máu người bao giờ.”
Ông dốc hết chén rượu vừa mới rót rồi nói tiếp. “Nếu như nói đây là một lời nguyền vô hình thì cũng không thông. Với những cái chết do lời nguyền, nạn nhân thường chết trong một trạng thái cực kỳ hoảng sợ, thêm nữa trên xác bọn họ hầu như không thể tìm thấy bất kỳ một vết thương nào. Đằng này năm nạn nhân đều rất an bình, chết trong khi không biết mình gặp nguy hiểm. Vết thương trên cổ của bọn họ cũng khiến bần đạo loại bỏ khả năng này.”
"Khả năng lớn nhất đó là nó không phải là quỷ, cũng chẳng phải lời nguyền.”
Sư gia hỏi: “Vậy nó là cái gì?”
Sư phụ đáp: “Đây là điều khiến bần đạo suy nghĩ.”
Sư gia nghe vậy thì thất vọng lắm. Lão nói: “Nếu biết con quỷ khó đối phó thế này, trước khi đến đây tôi đã sai người qua Nam Lan. Nghe nói bên đó có dòng họ Phạm chuyên trừ ma. Bọn họ có thần thông có thể khiến quỷ hiện hình, lúc đó bắt quỷ cũng dễ dàng hơn.”
Minh Khánh nghe thế thì phí cười, cơm canh trong miệng đều phun ra. Hắn ho sặc sụa. Sư phụ vừa vỗ lưng cho hắn vừa trách: “Đang ăn cơm còn cười nói làm gì.”
Minh Khánh đáp: “Con cười vị sư gia này muốn đi mời người trong dòng họ Phạm. Thứ quỷ kỳ lạ này nếu sư phụ không bắt nổi, con tin trên đời này cũng chẳng ai bắt nổi.”
Hắn nói một cách tự hào, ánh mắt sáng trong nhìn vào sư phụ. Sư phụ hắn lắc đầu nói: “Dòng họ Phạm có rất nhiều phương pháp trừ ma độc đáo mà thầy cũng không biết. Con không nên đánh giá thấp bọn họ.”
Sư gia nghe hai thầy trò nói chuyện thì hỏi: “Hóa ra đạo trưởng cũng biết dòng họ Phạm bên Nam Lan?”
Sư phụ đáp : “Đều là người trong nghề, quen biết nhau cũng là chuyện bình thường.”
Sư gia vội nói: “Thất kính, hóa ra đạo trưởng cũng là người chuyên trừ ma?”
-“Bần đạo là người của phái Phổ Linh. Phái của bần đạo cũng có mấy trăm năm truyền thừa như dòng họ Phạm.”
Sư gia nghe vậy khen: “Tôi mặc dù chưa từng nghe tiếng phái Phổ Linh nhưng cũng biết những môn phái có mấy trăm năm truyền thừa đều rất lợi hại.”
Sư phụ đáp: - “Sư gia quá khen.”
Sư gia nói: “Đạo trưởng đừng khiêm tốn. Chúng tôi đặt hết hi vọng vào đạo trưởng đấy.”
Sư phụ buồn bã trả lời: “Sư gia cũng thấy rồi, bần đạo cũng chỉ là người, không phải là thần. Con quỷ gây án xông không để lại chút dấu vết gì, đến âm khí oán khí cũng chẳng có, sư giả bảo bần đạo làm sao tìm thấy quỷ đây?”
Sư gia nói: “Tôi nghe có phép nhập hồn có thể khiến kẻ bị nạn nhập vào người, sau đó khiến y nói ra người đã làm hại y. ”
Sư phụ giải thích: “Lúc nãy trong nhà xác, bần đạo cũng đã nghĩ tới chuyện này. Chỉ có điều, vết cắn của năm người đều ở sau gáy, hơn nữa cả năm người đều chết rất an lành. Bần đạo nghĩ bọn họ đều không thấy mặt hung thủ, có nhập hồn cũng chẳng tìm được gì mà còn xúc phạm đến người chết.”
Sư phụ nhăn mặt, tiếp tục nhu trán suy nghĩ.