Vùng Đất Vô Hình

Chương 7: Chương 7: Vụ Án Giữa Đêm Mưa





Trời mùa hè thật kỳ lạ. Vừa mới oi bức như thế, mây liền ùn ùn kéo tới. Mưa đổ ngay xuống khiến những người đi đường luống cuống, chỉ kịp ùa vào các lùm cây, hàng quán ven đường tránh mưa. Minh Khánh cậy có cây dù, đi thêm được khoảng hai dặm nữa, nhưng cũng đành bỏ vì người ướt như chuột lột, thêm nữa con đường trở nên lầy lôi. May thay bên đường có một quán trọ. Nhỏ thôi, chỉ có chừng ba phòng bé xíu cho thuê.
Minh Khánh nghĩ chiều nay mưa thế này chưa chắc đã đến được huyện Tân Phúc, thế là thuê luôn một phòng nghỉ qua đêm. Nghề trừ ma chưa bao giờ thiếu tiền bạc. Không nói việc cúng trừ tà cho các gia chủ, các khoản tiền công đức sau khi bắt ma luôn cực kỳ hậu hĩnh. Chẳng nói đâu xa, sau khi bắt quỷ cho nhà quan huyện ở Chi La, y công đức cho Minh Khánh hẳn một ngàn lượng bạc. Phải biết rằng Minh Khánh thuê phòng , tiền ăn ngủ, tắm nước nóng, tiền đèn nến các kiểu cộng vào cũng chẳng thể nào hết nổi nửa lượng.
Nghề trừ ma nhìn thì có vẻ là một nghề nguy hiểm cao đi đôi với lợi nhuận cao. Thật ra chỉ những ai có kinh nghiệm mới hiểu, nguy hiểm tính mạng chỉ là phần đơn giản nhất đối với nghề này. Thứ mà thầy trừ tà sợ nhất đó là tâm hồn của họ không chịu nổi những áp lực, dẫn tới điên loạn hoặc những chứng bệnh về đầu óc. Lúc đó bọn họ chỉ còn nước ăn xin qua ngày bởi vì khi chẳng còn suy nghĩ, cũng chẳng còn kiến thức, đạo sĩ còn vô dụng hơn một đứa trẻ mười tuổi.

Tịnh Tâm Chú được sinh ra từ Phật môn, nhưng nó lại trở thành bảo vật, trở thành ‘chân kinh’ với thầy trừ tà vì lẽ đó. Nó thanh lọc những dơ bẩn, những tội lỗi, những lo lắng và ưu tư trong lòng người trừ ma, giúp tâm hồn bọn họ thanh thản và yên tĩnh. Sau cuộc chiến của giới tu đạo và sự suy tàn của nghề trừ ma, có rất nhiều pháp môn, đạo chú, chân kinh bị biến mất, nhưng Tịnh Tâm Chú vẫn tồn tại , vẫn sống tốt.
Hôm nay tắm xong, thay quần áo, Minh Khánh không ngủ mà bắt đầu đọc Tịnh Tâm Chú. Cơn mưa và nhà trọ gợi cho hắn về một kỷ niệm không vui vẻ gì cho lắm.
Đó là một ngày hè năm Minh Khánh mười hai tuổi, hắn và sư phụ đi bắt quỷ ở con sông cạnh làng Me về. Hôm đó trời cũng đổ mưa bất chợt như thế này. Hai người liền chui vào một căn nhà trọ to và rộng rãi bên đường. Sau khi vào thuê phòng, nghe những người trú mưa nói chuyện, hai người mới biết căn nhà trọ này được dân trong vùng cho là có ma. Nghe đâu, mười năm trước, con gái ông chủ treo cổ ở ngay trong quán trọ này.
Mệt mỏi vì đi cả ngày trời, ăn cơm xong, Minh Khánh và sư phụ lăn ra ngủ. Còn ma quỷ, đến một tia âm khí Minh Khánh cũng chẳng thấy nữa là. Đêm đó Minh Khánh ngủ rất ngon. Cơn mưa đã che đi mọi thứ âm thanh lạ, giọt mưa đập lộp bộp đều đều trên mái tựa như một khúc nhạc đệm khiến giấc ngủ trở nên quyến rũ kỳ lạ.

Mờ sáng hôm sau, Minh Khánh và sư phụ bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào bên ngoài. Hai người ra xem thì mới biết đêm qua có người chết, đó là một gã nghiện rượu hay uống rượu ở đây. Đêm qua gã ngồi uống một mình, sáng mai người giúp việc kêu dậy thì mới phát hiện ra gã đã chết. Ông chủ đã sai người đi báo quan.
Một lát sau, một viên bộ đầu dẫn theo mười tên lính lệ hùng hùng hổ hổ xông vào, bắt đầu bao vây xác chết, khám nghiệm hiện trường, đồng thời tách khách trọ đêm qua ra để thẩm vấn. Sư phụ và Minh Khánh là những người được nghi vấn đầu tiên. Thứ nhất là hai người vừa đến đêm qua. Thứ hai là hai người ngủ trong phòng nên không có chứng cớ ngoại phạm. Thứ ba là khi lục soát phòng, lính lệ tìm được những vật rất tà môn – đám tà vật nằm trong hộp gỗ sơn đỏ mà sư phụ mang theo để bắt quỷ. Bộ đầu tịch thu hết thảy hành trang của hai thầy trò, giam họ lại rồi tiếp tục thẩm vấn những người khác. Trong khi Minh Khánh tức giận thì Lê Văn Sơn vẫn bình thản. Chuyện này chắc đã xảy ra nhiều lần trong đời ông. Ông bắt đầu đọc Tịnh Tâm Chú. Minh Khánh thì gối đầu lên chân ông ngủ lúc nào không hay.
Trời vẫn tiếp tục mưa, cuộc điều tra của bộ đầu vẫn chưa có kết quả. Thế là khách trọ vẫn bị giam lỏng. Bộ đầu và mười tên lính lệ quyết định ngủ lại qua đêm. Sáng hôm sau, quán trọ lại có người chết. Đó là một tên lính có nhiệm vụ cảnh giác từ sau giờ Sửu đến gần sáng. Bộ đầu điên tiết triệu tập mọi người lại. Y tin rằng kẻ gây tội ác vì sợ hãi nên giết người để trốn thoát. Chỉ có điều khách trọ vẫn không thiếu một ai, mà tất cả vũ khí thậm chí những thứ gì sắc nhọn đều bị bộ đầu tịch thu hết vào hôm qua rồi.

Kết quả này làm bộ đầu rất ngạc nhiên. Y không tin có người bên ngoài vào giết người. Kinh nghiệm của y và dấu vết trên hiện trường khiến y khẳng định, kẻ giết người đến từ bên trong. Bộ đầu quyết định lục soát các phòng một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy gì. Thế là y đành sai người về mời quan lớn và điều thêm lính đến để phá án.
Quan huyện đến mang theo hai vị thầy thuốc để khám nghiệm tử thi. Hai vị thầy thuốc mổ xác ngay tại quán trọ, đưa ra một kết luận mà khiến ai cũng sợ hãi. Cả hai nạn nhân đều chết không phải vì bị đâm mà bởi bị hút hết máu. Quan huyện không tin, sai người về huyện mời thêm ba vị thầy thuốc khác đến. Bọn họ khám nghiệm xong cũng nói y như hai người trước. Quan huyện lúc này mới chịu tin, nhưng không phải tin có quỷ mà tin rằng trong đám người có kẻ biết võ công và mang theo một thứ vũ khí kỳ lạ.
Quan huyện học theo bộ đầu, thẩm vấn những người khách trọ. Đến tối mịt, quan vẫn chẳng thu được kết quả gì, thế là quan mệt mỏi sai chủ quán sắp xếp chỗ nghỉ cho quan và lính. Còn khách trọ, không giam riêng lẻ nữa mà tập trung vào hai phòng lớn , mỗi phòng quan đều sai lính canh gác chặt chẽ. Sáng hôm sau, quan huyện giận đến tái người. Kẻ cuồng đồ lại dám giết người ngay trước mặt quan. Lần này là một gã hầu cận mới mười lăm tuổi nằm ngủ cách phòng của quan huyện chỉ ba bước chân. Quan điên tiết sai người giải hết người bị tình nghi về huyện, giam lại trong đại lao, chờ thẩm vấn.
Thế là Minh Khánh và sư phụ phải ăn cơm tù hai ngày, đến ngày thứ ba mới có lệnh thả. Lúc ra tù hai người nghe mấy gã cai ngục kháo nhau rằng, nha môn bị quỷ ám, mỗi đêm chết mất một người. Nạn nhân đều bị hút khô máu. Đặc biệt những người chết đều là đồng tử, nên đám cai ngục rủ nhau tối đi lầu xanh tìm hoa vấn liễu, hi vọng quỷ không sờ đến mình.

Minh Khánh và sư phụ nhận lại đủ đồ đạc, ký giấy xong liền được thả ra ngoài. Bên ngoài có một người đang chờ họ. Đó là một người trung niên tóc hoa râm, giữa cằm để một chùm râu nhọn trông khá buồn cười. Ông ta tự giới thiệu mình là sư gia của quan Bố chánh sứ, rồi mời sư phụ đi uống rượu. Ba người dắt tay nhau vào một quán rượu cách nha môn của huyện không xa. Minh Khánh vừa gặm đùi gà vừa nghe sư gia của quan Bố chánh sứ nói chuyện. Thì ra quan huyện là cháu của một vị quan to trong triều. Từ nhỏ y đã nổi tiếng thông minh hiếu học, sách thánh hiền đọc làu làu. Lớn lên y được vào Quốc tử giám, đi thi ngay từ lần đầu đã đậu tiến sĩ. Y được phân về đây làm quan, bắt đầu từ chủ bạ, lệnh úy đi lên, một năm trước được thăng tri huyện, phải nói là hoạn lộ thênh thang.
Chỉ có điều y ghét chuyện ma quỷ, coi đó là việc hoang đường, chưa từng nghiên cứu lấy một chữ. Lần này gặp phải, y không biết giải quyết thế nào, đành viết thư cầu cứu quan bố chánh sứ. Quan bố chánh sứ vốn là bạn học với ông bác làm to trong triều của y, bèn cử vị sư gia mà quan tín nhiệm nhất đến giúp đỡ. Sư gia là người xuất thân từ dân gian, tự học thành tài, hiểu nhiều biết rộng, có thể ứng phó mọi tình huống. Sư gia đến nơi việc đầu tiên là thả người, sau đó trấn an người trong nha môn.
Việc tiếp theo của sư gia là tìm đạo sĩ trừ quỷ. Chỉ tiếc quan huyện cai trị ‘anh minh’ quá nên trong huyện chả có lấy nổi một cái đạo sĩ.