Vùng Đất Vô Hình

Chương 59: Chương 59: Thần, Phật, Diêm Vương





Cư Phiền đạo trưởng đỡ Minh Khánh ngồi xuống. Thân hình hắn mềm nhũn như bị lấy hết sức mạnh. Cư Phiền đạo trưởng tháo hồ lô bên hông ra, đưa cho Minh Khánh. Hắn hớp một ngụm, tiếp tục thở dốc. Mồ hôi trên trán vẫn không ngừng tuôn chảy. Minh Khánh bắt đầu kể lại giấc mơ hồi nãy. Cư Phiền đạo trưởng càng nghe càng nhíu chặt đôi mày.
Đại điện của ngôi chùa này đã bị người tìm tòi qua rất nhiều lần. Bản thân ông cũng đã dạo qua nơi này vào tối ngày hôm trước. Cư Phiền đạo trưởng không dám tin quỷ lại ở nơi này. Đại điện quá sạch sẽ bởi nó tụ tập tín ngưỡng của cả ngôi chùa cũng như những Phật tử trong vùng. Không một con yêu ma quỷ quái nào có thể tồn tại ở một nơi linh thiêng như thế. Chỉ cần chạm nhẹ vào tín ngưỡng, những ý niệm của nó lập tức bị đồng hóa và tan biến ngay lập tức. Thế nhưng ông cũng tin Minh Khánh không lừa ông. Người thanh niên này mặc dù là thế hệ hậu bối, thua kém ông mấy chục tuổi, nhưng thậm chí đã đạt đến ngưỡng gần với ông.

Ông cảm nhận được số lượng công đức khổng lồ tụ tập ở xung quanh hắn. Và nếu hắn đã đạt đến mức độ của những người như ông, hiển nhiên lục giác của hắn nhất định đã tiến hóa. Theo cái cách hắn nhìn thấy tương lai, hẳn đó là đôi mắt của hắn. Như vậy hiển nhiên trong ngôi chùa tồn tại một thứ tà ác nào đó mà có thể chịu đựng được tín ngưỡng để làm ác. Rốt cuộc là thứ gì?
Mặc dù đều do loài người tạo ra, nhưng nếu như tà niệm, sát ý, pháp lực, công, mang hơi hớm của trần tục thì tín ngưỡng lại là một thứ siêu việt tự nhiên. Con người cũng như bất cứ một loại sinh vật gì khác có linh hồn đều không thể chạm vào nó, bất kể là ma quỷ, thần thú hay yêu quái . Sự khác biệt tín ngưỡng có thể tạo nên sinh vật, tạo nên máu thịt hay thậm chí đúc lại linh hồn. Cư Phiền đạo trưởng thậm chí còn nghe đến một truyền thuyết: Hầu hết các vị thần, ngọc hoàng đại đế, hay là diêm vương phán quan, bồ tát phật tổ đều được sinh ra từ tín ngưỡng của con người.
Ban đầu bọn họ chỉ sống trong trí tưởng tưởng của loài người. Nhưng trải qua thời gian, trong cuộc sống vô cùng khó khăn gian khổ, loài người phải chiến đấu với cái đói, với bệnh tật, thú dữ, yêu ma quỷ quái, loài người càng cần tinh thần kiên cường để đối mặt với hết thảy. Vì thế bọn họ bắt đầu tìm kiếm đối tượng để đặt niềm tin.
Thế là những thần nước, thần lửa, thần cây … trở thành người phù hộ, là cây cột trụ tinh thần giúp bọn họ chiến thắng hết thảy. Loài người là một giống loài chăm lao động, giỏi học tập. Bọn họ vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất. Con người càng lúc càng tin vào các vị thần. Họ thờ cúng, họ cầu xin, họ sám hối, tất cả trở thành tín ngưỡng.
Và đến một ngày nào đó, giống như hạt giống gặp trời đất vào xuân, nảy mầm mọc cây, tín ngưỡng đạt đến một mức nào bắt đầu hình thành nên thần linh. Thế là thần nước, thần lửa, thần mặt trời ra đời. Bọn họ có thể không phải là nước, không phải là lửa, không phải là mặt trời. Thế nhưng với quyền năng được sinh ra từ trí tưởng tượng kết hợp với đức tin của hàng vạn vạn con người, bọn họ có thể điều khiển núi phún lửa, gọi gió hô mưa hay tạo ra cả một mặt trời “giả” trên bầu trời.

Trong mấy chục năm ở am Tai Voi, ngoài việc tu luyện, ông còn nghiên cứu về tín ngưỡng rất nhiều. Càng nghiên cứu ông càng bị lạc sâu trong sức mạnh thần kỳ của nó. Tín ngưỡng với ông là một thứ siêu nhiên vượt trên hết mọi thứ siêu nhiên khác, là một loại sức mạnh không có việc gì không thể làm được. Nếu như trong đại điện có một thứ gì đó có thể né tránh được sức mạnh tối thượng của tín ngưỡng, Cư Phiền đạo trường dù chết cũng phải nhìn thấy nó một lần.
Thế là Cư Phiền đạo trưởng nói với Minh Khánh: “Bần đạo phải đi vào bên trong.” Minh Khánh giữ chặt lấy ống tay áo của ông; “Ngài đừng đi. Tất cả bước vào trong đó đều sẽ chết.” Cư Phiền đạo trưởng mỉm cười, chỉ tay vào mấy người trong chùa: “Bọn họ đều đã bước vào, bần đạo chịu trách nhiệm dẫn dắt bọn họ trừ quỷ, có thể nào lại đứng ngoài?” Ông đặt bàn tay lên vai Minh Khánh, nói: “Nếu bần đạo xảy ra chuyện, xin nhờ đạo hữu mang tro xương của bần đạo về am Tai Voi.”
Minh Khánh nhìn thẳng vào đôi mắt của ông, thở dài buông tay. Cư Phiền đạo trưởng lại vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng. Bọn họ đứng trong đại điện lâu như vậy còn chưa gặp chuyện gì. Nếu gặp may , tất cả chúng ta có thể sống sót trở về.” Minh Khánh không nói gì. Hắn và Cư Phiền đạo trưởng đều hiểu tất cả chỉ là lời nói an ủi mà thôi. Tương lai mà Thiên nhãn nhìn thấy có thể sửa đổi, nhưng không thể khác ban đầu là bao nhiêu. Cư Phiền đạo trưởng lần này mười phần thì chưa đủ một phần sống sót. Minh Khánh móc trong bọc ra một tấm phù màu vàng, bên trên các hình vẽ đều đỏ rực màu máu, nhét vào tay Cư Phiền đạo trưởng.

Cư Phiền đạo trưởng cầm lấy tấm phù, trong lòng cực kỳ rung động. Ông than thở; “Thứ này quá quý giá. Bần đạo không thể nhận. ” Trong tay ông là một tấm Hộ Hồn phù. Không giống với các loại phù chú khác, nó là một phù chuyên để bảo vệ linh hồn. Trong thế giới người tu đạo, có rất hang ngàn loại phù chú chuyên mê hoặc, tàn phá hoặc tiêu diệt linh hồn. Thế nhưng số phù chú chuyên bảo vệ linh hồn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hộ Hồn phù là một trong số ít ỏi đó. Để tạo ra Hộ Hồn phù, người vẽ nó phải tiêu hao không chỉ tinh lực, máu mà cả một phần sinh mạng. Như Minh Khánh sau khi Thiên nhãn hình thành, cũng chỉ có thể cách ba năm vẽ một tấm. Nếu không sẽ bị háo mệnh mà chết.
Thế nhưng nhìn thấy Minh Khánh kiên quyết nhét vào tay mình, đạo trưởng cười cười; “Nếu có thể sống trở ra, bần đạo nhất định mời đạo hữu tới am Tai Voi cùng đàm đạo, nghiên cứu công đức.” Rồi ông quay lưng bước lên bậc thềm đại điên. Minh Khánh nhìn thấy bong lưng cao lớn của ông, thở dài. Tất cả những gì hắn làm được vẫn chỉ có thế, báo trước tương lai, vẽ phù, chống lại những loại ma yêu ma quỷ quái tầm thường. Hắn vẫn hi vọng sau khi Thiên nhãn xuất hiện, hắn sẽ có đủ sức mạnh để chống lại những thứ ma quỷ mạnh nhất. Thế nhưng đoạn đường hắn phải đi còn rất dài, rất dài…