Đạo sĩ giải thích: “Tai nạn bắt đầu diễn ra vào hai mươi hai tháng ba, lúc đó con gái phu nhân bị bệnh. Ngày hai mươi chín tháng ba, một nha hoàn bị chôn sống trong bếp. Ngày mùng sáu tháng này, gã làm vườn bị phát hiện chết trong vườn, nhưng bần đạo nghĩ gã hẳn là chết vào ngày mùng năm. Tiếp đó cháu lão quản gia rơi xuống giếng vào ngày mười hai. Tất cả cách nhau đúng bảy ngày. Nếu phù hợp thì cô nha hoàn đó hẳn là chết vào ngày mười lăm tháng ba. Đó là một ngày khí hàn, trăng sáng lại có sương mù dày đặc, rất thích hợp a quỷ hoạt động. Quỷ bắt đầu sinh ra từ lúc này.”
Phu nhân của quan sợ lắm. Trước giờ bà ta cứ nghĩ không liên quan đến mình, ai dè bà ta mới là chính chủ.
- “Lúc phu nhân sai người đánh cô nha hoàn đó, phu nhân có thấy tận mắt không?”
- “Không. Tôi chỉ ra lệnh. Sáng hôm sau gã làm vườn nói đã xong việc nên tôi cũng không hỏi nữa.”
Đạo sĩ gật đầu:
- “Hẳn là vậy. Có lẽ nha hoàn thân thiết với phu nhân và gã làm vườn đã gây ra chuyện gì đó mà phu nhân không biết. Bởi vì phu nhân vô tâm không sợ hãi nên quỷ ban đầu muốn làm hại phu nhân mà không được. Thế là cô ta mới ra tay với con gái của phu nhân. Sau khi làm hại con gái của phu nhân, năng lực cô ta bắt đầu mạnh lên. Cô ta bắt đầu theo đúng kế hoạch, giết hại gã làm vườn và ả nha hoàn. Hai người này cũng là chính chủ, lại tự tay giết chết cô ta, nên việc xảy ra rất đơn giản. Tiếp đó sau khi có được hai mạng người, cô ta bắt đầu trở thành ác quỷ, giết người không cần lý do. .”
- “Hôm qua là ngày mười chín, cô ta lại đi tìm người lấy mạng. Bởi vì không tìm thấy quan lớn nên cô ta nổi điên tra tấn hai người kia rất lâu, chứ không cho bọn họ chết như dự định.”
Phu nhân của quan lắp bắp hỏi: “Đạo trưởng, vậy quỷ định bao giờ giết tôi?”
Đạo sĩ lắc đầu nói: “Bần đạo không biết.”
Phu nhân lộ vẻ mặt thất vọng. Đạo trưởng lại nói: “Bất quá bần đạo biết cô ta sẽ thanh toán hết thảy ân oán trước bốn mươi chín ngày sau khi cô ta chết. Hiện tại cô ta vẫn sẽ theo quy luật bảy ngày, nên phu nhân sẽ bị nguy hiểm chỉ có thể vào ngày hai sáu tháng này, hoặc mùng ba tháng sau. Bần đạo đoán cô ta sẽ ra tay vào ngày cuối cùng.”
-“Ý đạo trưởng là bây giờ cô ta đang không đụng đến phu nhân của bản quan bởi đang chờ đến lúc bà ta ngon nhất rồi mới ra tay, kiểu như nuôi lợn cho béo rồi mới thịt sao?”
-“Đấy chỉ là suy đoán của bần đạo. Âm hồn là một thứ bí ẩn. Chúng đặc biệt rất thích nỗi sợ hãi của con người, kể cả những loại hiền lành nhất. Có đôi lúc chúng ngu ngơ khù khờ, cũng có khi chúng thông minh quỷ quyệt. Các loại ma quỷ tà ác lại càng khó nắm bắt hơn.” Nghe thế quan co rúm người lại, ngó xung quanh. Hôm qua quỷ bắt hụt quan một lần, hôm nay nó có thể sẽ trở lại bắt quan.
- “Quan lớn đừng sợ. Cô ta đã bắt hụt quan lớn một lần, cô đã sẽ không tùy tiện ra tay vào lần sau. Bần đạo nghĩ cô ta sẽ trở lại tìm quan lớn vào đúng ngày thứ bốn mươi chín, ngày mà cô ta có được năng lực mạnh nhất. Hiện tại trong mấy ngày tiếp theo đây hẳn là an toàn. Nhưng chúng ta nên ra tay càng sớm càng tốt, cô ta hiên giờ đã có năm mạng người, để càng lâu năng lực cô ta càng mạnh và khó lường. Đáng tiếc là phu nhân lại không biết manh mối gì, bần đạo cũng không biết tìm cô ta ở đâu.”
Phu nhân hỏi: “Đạo trưởng, ban ngày quỷ thường ẩn nấp ở đâu? Có phải trong xác chết của cô ta không?”
Đạo sĩ lắc đầu: “Không thể. ” Đạo sĩ giải thích: “Thực ra thì con người chúng ta cũng là một loại linh hồn, chỉ khác bên ngoài có một bộ túi da, xương, thịt. Sau khi túi da bị hỏng, không, để bần đạo nói thế này cho quan lớn và phu nhân dễ hiểu. Linh hồn tựa như một con cá trong một cái lu nước. Ngày chúng ta chết, tức là lúc cái lu nước bị thủng, nước chảy hết ra ngoài, nên con cá cũng theo ra. Vậy con cá có thể tự trở lại lu nước không? Đáp án là không thể. Nó chỉ có thể tồn tại ở một nơi có nước xung quanh, có thể là sông suối, ao hồ, hoặc một vũng nhỏ trên sàn do nước ở trong lu chảy ra.”
“Trong trường hợp này chúng ta cần tìm ra vũng nước đó để bắt lấy con cá.. Vũng nước đó có thể là một sợi tóc, một vết máu hoặc bất cứ thứ gì cô ta lưu lại trong nhà của quan lớn.”
Phu nhân sáng mắt lên nói: “Đạo trưởng, tôi biết bọn họ đánh cô ta ở đâu trong đêm mười lăm.”
Đạo sĩ cũng mừng rỡ, nói: “Vậy xin phu nhân mau dẫn đường.”
Ba người công thêm hai gã giúp việc to khỏe cùng đi đến nhà kho – quan gọi thêm người cho yên tâm, mặc dù biết là người đông cũng chẳng làm được gì quỷ. Nhà kho của quan cũng không lớn lắm vì chỉ để những đồ lặt vặt. Bên trong ẩm thấp và tối.
Đến trước cửa, đạo sĩ trẻ ra hiệu ọi người dừng lại. Y lấy trong gùi ra một chiếc hộp gỗ sơn đỏ, nhỏ bằng nắm tay, đưa cho quan rồi dặn rằng: “Bên trong có chứa tà vật, có thể đả thương quỷ cũng làm tổn thương người. Nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng quan lớn hãy mở ra, quỷ sẽ chạy trốn. Sau đó quan lớn phải nhanh chóng đóng hộp lại, bằng không sẽ bị ốm nặng.” Nói rồi, đạo sĩ một tay cầm kiềm, một tay cầm bùa đi vào trong phòng.
Lúc này phu nhân của quan và hai gã giúp việc cũng rợn, đứng nép vào sát người quan, ánh mắt cứ nhìn vào hộp gỗ trong tay quan. Quan cũng sợ, mắt quan đảo lia lịa xem có phát hiện gì kỳ lạ không để còn mở hộp gỗ. Tính mạng của quan phụ thuộc cả vào đấy. Đạo sĩ đã vào kho được khoảng nửa nén hương, mắt quan cũng mỏi nhừ. Quan hấp háy mắt cho đỡ mệt thì phu nhân ghé vào tai hỏi: “Ông ơi, sao không thấy tiếng đạo trưởng nhỉ?” Quan mới giật mình. Bốn người bọn họ đứng dưới gốc cây cách nhà kho chỉ khoảng mười bước chân, vậy mà sau khi đạo sĩ vào trong nhà kho vẫn lặng im như tờ.
Chẳng lẽ đạo sĩ cũng ‘bị’ rồi. Nghĩ đến đây quan rợn hết cả tóc gáy, quát phu nhân: “Đạo trưởng tuổi trẻ tài cao, pháp lực thông thiên, làm sao mà bị một con quỷ tầm thường làm hai được?” Phu nhân vẫn băn khoăn: “Tôi biết thế, nhưng nhỡ …”
Quan gắt: “Nhỡ cái gì mà nhỡ…” Đột nhiên quan cảm thấy một cái gì chạm vào sau lưng mình, quan rùng mình, giọng run run hỏi nhỏ phu nhân: “Sau lưng tôi có cái gì thế?’ Phu nhân quay nhìn rồi nói: “Làm gì có cái gì?”
Tim quan đập thình thịch. Bàn tay quan đã định gỡ nắp hộp ra thì gã giúp việc lên tiếng: “Có cái lá khô rơi xuống, con phủi nó dùm ông lớn rồi.”
Quan lúc này mới thở phào một hơi, mắng: “Cái thằng ngốc này, làm tao sợ gần chết Từ giờ tao cấm ai đụng vào tao, nghe chưa? Cả bà nữa.” Lúc này quan cũng không giữ phong độ nữa, bắt đầu xưng ‘tao’. Dưới bóng cây, gió thổi càng lúc càng mạnh. Quan đêm qua chạy trốn không mặc áo ấm, bắt đầu run lên. Nhưng mà đạo sĩ chưa ra khỏi phòng thì quan cũng không dám chạy đi nơi khác. Phu nhân hình như cũng lạnh, bàn lui: “Hay là chúng ta về phòng khách đợi. Nơi này vừa lạnh vừa nhiều tà khí, đứng lâu không tốt.” Quan lắc đầu tiu nghỉu.
May thay lúc này đạo sĩ trẻ cũng bước ra khỏi nhà kho. Quan mừng rỡ đi đến trước mặt, thì thấy y nói với quan: “Cô ta không ở đây.”
Quan liền hỏi đạo sĩ: “Thế đạo trường làm gì mà lâu vậy? Bản quan cứ tưởng đạo trưởng bị nó làm hại rồi.”
Đạo sĩ cười nói: “Quan lớn còn nhớ bấn đạo đã nói về con cá không?” Thấy quan gật đầu, y lại nói. “Đây là nơi cái lu bị thủng. Có rất nhiều vũng nước ở nơi này. Bần đạo phải tìm kiếm rất kỹ. Hơn nữa cô ta bố trí một cái tà pháp cấm thanh ở đây, khiến nơi này không có tiếng động. Bất cứ ai vào trong cho dù hét to đến mấy người bên ngoài cũng không nghe thấy gì đâu. Hẳn là cô ta định dùng nơi này để báo thù ai đó.”
Y liếc phu nhân của quan một cái làm bà ta nhũn ra như con chi chi, yếu đuối dựa hẳn vào người quan. Đạo sĩ còn tiếc nuối chép miệng:
“Lúc bần đạo tẩy rửa những gì còn sót lại, cô ta có đến xem. Chỉ tiếc cô ta rất thông minh, chỉ đứng quan sát mà không ra tay với bần đạo, bần đạo cũng không làm gì được.”