Vùng Đất Vô Hình

Chương 44: Chương 44: Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ





Từ đêm đó Minh Khánh không nhắc lại chuyện đó nữa. Hắn biết tính Minh Dũng, nếu sư huynh đã không muốn nói thì nhất định sẽ không lộ ra một từ. Cuộc đi săn Quỷ vương vẫn tiếp tục nhưng không có kết quả. Ngược lại người tu đạo và thợ săn quỷ xảy ra một số xung đột. Thật may là thương vong không nhiều.
Đến cuối tháng, dường như đã chán nản vì không tìm ra quỷ vương, liên minh của người tư đạo quyết định giải tán, ai về nhà nấy. Minh Khánh chia tay với hai sư huynh để lên đường ra Bắc. Sau khi đánh mất thanh Huyết Chú Ma Kiếm, trên người của gã không còn lại một cái Tà vật vĩnh cửu nào. Hắn muốn đi tìm một cái khác.
Tà vật được người tu đạo chia làm hai loại: vĩnh cửu và thông thường. Loại thông thường là những thứ mà hình thành do oán khí của ma quỷ. Những linh hồn còn vương vấn nơi trần thế gửi gắm tình cảm, ký ức vào những đồ vật quen thuộc. Rồi những đồ vật đó biến đổi dần, mang trong mình một loại sức mạnh kỳ lạ có thể nuôi dưỡng chủ nhân của chúng và làm tổn thương những linh hồn khác. Tà vật thông thường có thể kiếm được thông qua việc bắt quỷ. Nhưng sau khi chủ nhân của tà vật đó bị siêu độ hoặc tiêu diệt, sức mạnh của tà vật sẽ bị tiêu hao dần mỗi khi tiếp xúc với những linh hồn khác. Có tà vật chỉ dùng được một lần, cũng có cái được năm ba lần hoặc nhiều hơn. Sau khi hết sức mạnh, chúng biến trở thành những đồ vật thông thường.

Tà vật vĩnh cửu thì khác. Chúng là những thứ được thiên nhiên hoặc con người tạo ra nhưng mang trong mình một sức mạnh lớn lao. Việc tiếp xúc với linh hồn không làm chúng mất đi sức mạnh. Nói một cách khác nguồn năng lượng trong tà vật vĩnh cửu là vô tận. Ngược lại với loại thông thường, tà vật vĩnh cửu được đánh giá là rất khó tìm. Chúng ẩn dấu dưới nhiều hình thức khác nhau và khả năng làm hại những ai tìm thấy chúng. Chẳng hạn như thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm, nếu không có cuốn nhật ký, có lẽ chẳng có ai tìm thấy nổi.
Lần này Minh Khánh đi ra bắc để tham dự một phiên chợ của người tu đạo. Ở đó hắn hi vọng có thể tìm mua được tà vật vĩnh cửu, hoặc ít nhất có thể nghe được một tí thông tin về chúng. Minh Dũng không biết kiếm đâu được một con ngựa cho Minh Khánh cưỡi. Đó là một con ngựa già gầy nhom, có màu lông nâu sẫm. Minh Long mua hai cái gùi to buộc vào hai bên hông nó, một bên để tất cả đồ đạc, một bên cho bà Mun nằm. Vốn bà Mun không khoái việc đi xa lắm nhưng sau khi nghe Minh Dũng tăng khẩu phần thêm nửa con cá thì bà đồng ý. Chỉ khổ con ngựa già chở bà đã mệt thì chớ còn thỉnh thoảng bị bà dọa dẫm. Ai bảo nó cứ gõ mõng lộp cộp làm bà khó ngủ.
****************
“Cho hai bát cơm, một đĩa dưa, một đĩa lạc đi ông chủ.” Nghe tiếng gọi của khách, ông Quân vui rạo rực. Đã lâu lắm rồi, cái quán cơm ven đường của ông mới lại đông như thế. Từ năm vợ ông mất, hiếm có khi nào quán cơm của ông ngồi kín chỗ như thế này. Cũng phải thôi ông Quân tự biết tay nghề của mình kém xa vợ. Ông Quân cao giọng đáp lại: “Đến ngay đây.”

Ông bốc dưa muối trong lu ra đĩa. Dưa hơi chua nhưng có màu vàng rất đẹp mắt. Rồi ông đổ lạc rang trong lọ ra. Chỗ lạc này ông bóc và rang đêm qua. Vì bỏ trong bình kín nên vẫn còn mùi thơm. Ông nhón một hột, cho vào trong miệng nhai. Lạc bùi và béo. Ông vừa gật gù vừa bưng hai đĩa ra cho khách. Sau đó ông trở vào dùng đôi đũa cả xới hai bát cơm nóng.
Ông chưa kịp bưng cơm ra thì nhà lại có khách. Đó là một đôi trai gái trẻ tuổi, quần áo trên người đều là loại quí giá. Cô gái che mắt bằng một tấm vải mỏng. Mái tóc đen nhánh của cô dài đến đùi, khuôn mặt trắng trẻo. Cô gái ngồi phịch xuống cái bàn duy nhất còn sót lại rồi kêu lên: “Ông chủ, cho hai bát cơm nóng.” Ông Quân vừa mang cơm ra vừa trả lời: “Có ngay.” Rồi ông chạy đến bên bàn. Lúc này người thanh niên cũng đã ngồi xuống đối diện với cô gái. Gã rất đẹp trai, bên hông còn treo một thanh kiếm trông rất bắt mắt. Lúc này ông Quân nhìn thấy sau lưng cô gái có một chiếc nỏ rất to.
“Chắc là người trong võ lâm.” Ông thầm nghĩ. Quán của ông mở ven đường phục vụ khách vãng lai, người trong giang hồ đến ăn cơm một năm cũng phải có vài chục.
Người thanh niên hỏi ông rất lễ phép: “Ông chủ ơi, nhà có món gì tươi ngon không?” Ông Quân đáp: “Có chuột đồng, chim sẻ, cá chép, cá tràu, gà. Tất cả đều còn sống nguyên. Cô cậu muốn ăn thứ gì?”

“Vậy thì cho chúng tôi một đĩa chuột đồng nướng, một bát canh dưa chua nấu cá tràu. Ngoài ra nhờ ông xào cho tôi một đĩa rau.”
Ông Quân nhớ kĩ lời khách. Đi vào trong ông bắt đầu làm cá và chuột. Hai tay ông cứ thoăn thoắt. Đầu tiên là ông bỏ chuột lên bếp thui. Sau đó cạo sạch lông, bỏ lòng, đầu và các bộ phận nhỏ. Cuối cùng ông chặt ra thành từng miếng, cho vào bát ướp với sả ớt, hành tỏi băm nhuyễn rồi thêm một chút mắm muối. Trong lúc chờ thịt chuột ngấm, tiện tay ông làm luôn con cá. Sau đó ông chặt khúc cho vào bát. Ông bỏ dưa vào trong nồi đun lên. Đến lúc nồi nước sôi ùng ục ông thả cá vào, thêm tí mắm muối cho vừa miệng. Cuối cùng ông bỏ tí hành, thì là thái nhỏ vào trong nồi rồi bưng ra cho khách.
Giải quyết xong món canh cá, ông Quân mới bắt đầu xiên chuột vào que tre rồi bắt đầu nướng. Dưới sức nóng của than củi, thớ thịt chuột săn lại, chốc chốc mỡ chuột lại lộp độp chảy từng giọt, kêu xèo xèo trên bếp trông cực kỳ hấp dẫn. Khi nướng ông luôn lưu ý trở luôn tay để những thớ thịt chín đều và nổi màu bắt mắt. Chỉ một lát, ông đã có một đĩa chuột vàng ruộm, bõng nhẫy khiến mọi người trong quán đều thòm thèm. Ông Quân tự hào lắm. Ông bắt chuột, nướng chuột đã mấy chục năm, từ thời còn ở truồng ra đồng. Món ăn này đã thấm vào từng thớ thịt trên người ông.
“Choang!” Đột nhiên tiếng bát đũa rơi vỡ làm ông Quân sửng sốt. Ông ngó ra ngoài. Thì ra khách đang gây chuyện với nhau. Cô gái xinh đẹp bịt mắt lúc này đã nắm cổ áo một người khách vào trước. Đó là một chàng trai trẻ ngồi trong góc. Y cũng không phản ứng gì trước hành động quá khích của cô gái, mặc cho cô kéo lên. Ông Quân vội chạy ra can. Tuổi ông đã lớn nên không thể ra đồng làm thuê như trước. Quán cơm là nguồn sinh nhai duy nhất. Ông không chấp nhận cho bất cứ ai phá hoại nó. Ông giằng tay cô gái ra khỏi cổ áo người khách, kêu lên: “Mọi người muốn đánh nhau thì đi ra ngoài. Ở trong quán của tôi không được làm càn. ”

Cô gái kêu lên, giọng cô ẩn chứa sự giận dữ: “Ông biết hắn là ai không? Hắn sẽ giết ông đó.”
Ông Quân bình tĩnh trả lời: “Anh ta giết tôi thì sẽ có quan phủ bắt anh ta. Còn bây giờ, cô trở về chỗ đi. Cả anh nữa, đi cùng thì cũng phải khuyên cô ấy một câu chứ.” Nghe ông chủ quán nói vậy, Như Phong cũng đành cười trừ. Anh xin lỗi ông rồi kéo My trở về chỗ ngồi. Thợ săn quỷ và thợ nuôi quỷ quả là rất ghét nhâu, thậm chí đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi của đối phương cũng khiến cho nàng nổi xung lên.
Bên kia Lê Tấn cũng ngồi xuống bàn của mình. Từ sau đêm gặp Quỷ vương, gã mất hết đám tay chân dưới trướng. Gã cũng không dám ở lại ngôi nhà cũ vì sợ có người tu đạo đến tìm. Thế là gã khăn gói quả mướp ra Bắc làm ăn. Nghe nói ở kinh thành, người tu đạo rất ít. Cuộc sống của thợ nuôi quỷ ngoài đấy thoải mái hơn ở phủ lộ Bình An rất nhiều. Lê Tấn thở dài. Số gã thật không may. Đi đường thôi mà cũng gặp thợ săn quỷ. Lê Tấn biết cô nàng kia rất lợi hại. Ngoài con quỷ rất mạnh bên trong người, cô còn có một cái nỏ thần bảo bối. Đến quỷ vương thấy cô còn chạy mất dép nói chi là một tên thợ nuôi quỷ tầm thường như gã. Lê Tấn cố cúi đầu ăn để cô ta không nhìn thấy nhưng hơi thở trên người đã bán đứng gã. “Lần này khéo mất mạng chứ chẳng chơi.” Gã nghĩ thầm khi thấy My tiến đến bàn của mình.