Vùng Đất Vô Hình

Chương 32: Chương 32: Biển Máu





Đột nhiên từ bên phải của Minh Khánh, một con hổ lớn bay vào vồ lấy con cáo. Cả hai văng ra một bên lăn lộn mấy vòng. Con hổ màu đen tuyền, thân hình so với con cáo thành tinh còn to hơn. Chân nó to như cột đình. Mỗi lần dẫm chân xuống đất là mặt đất run rẩy. Con hổ ngửa đầu lên trời rít gào: “Méoooo!” Con cáo thành tinh có vẻ run sợ, lùi lại kéo giãn khoảng cách. Minh Khánh nghe thấy tiếng bà Mun truyền vào trong đầu: “Con cáo nhãi nhép này cứ giao cho chị.”
Minh Khánh vui mừng nói với nó: “Vậy xin nhờ bà Mun giúp đỡ.” Lúc này Ngưu Khanh đại vương cũng vui vẻ nói: “Một con linh miêu thành tinh. Ha ha. Xem ra lần này đi không phí công rồi.” Nói rồi y bắt đầu hô lên: “Bắt sống con linh miêu béo đó cho ta.” Con cáo gật gật đầu. Rồi cuộc đại chiến giữa cáo tinh và mèo tinh bắt đầu diễn ra quyết liệt. Bà Mun to khỏe hơn nhưng vì bà béo quá nên rất chậm. Con cáo thì nhanh và xảo quyệt. Cả hai đánh cho trời đất hôn ám, cây cối xung quanh ngã rạp thành một mảnh.
Minh Khánh lúc này đã chuyển đổi mục tiêu sang Ngưu Khanh đại vương. Hắn muốn biết được cái sức mạnh khủng khiếp mà hắn cảm nhận được từ y có mấy phần là thật. Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm vung lên. Ngưu Khanh đại vương không hề tránh cú đâm của Minh Khánh. Y vung nắm tay nhỏ bé của trẻ con lên đấm vào mũi kiếm. “Coong” Kiếm của Minh Khánh chỉ khiến bàn tay y hơi xước da một tí. Còn Minh Khánh thì văng ra cả năm thước, hệt như bị một con trâu mộng húc phải. Bàn tay cầm kiếm của Minh Khánh rách toạc. Máu bắt đầu chảy xuống và bị lưỡi kiếm hút sạch.
Ngưu Khanh đại vương nói: “Có biết tại sao ta có thể trở thành đại vương của đám súc vật này không? Bởi vì ta khỏe hơn và cứng cỏi hơn bất cứ con yêu tinh nào. ” Y dứ dứ nắm tay nhỏ nhắn của mình về phía Minh Khánh hỏi: “Người bình thường như bọn mi có thể nâng được bao nhiêu cân? Năm mươi cân, một trăm cân? Còn ta, ta có thể nâng đến ba ngàn năm trăm cân. Cái thân hình yếu đuối của mi có thể chịu được bao nhiêu cú đấm của ta?”
Minh Khánh không nói gì. Hắn đã thể nghiệm được sức mạnh khổng lồ của con yêu quái. Minh Khánh biết nếu thanh kiếm trên tay không hóa giải đi một phần sức mạnh của cú đấm vừa rồi thì tay hắn đã gãy đôi. Thân thể của hắn run lên vì sợ hãi. Đây là một đối thủ nằm ngoài tầm với của hắn. Trong tay Minh Khánh hầu như không có cách gì có thể thương tổn đối thủ. Đến Huyết Chú Ma Kiếm cũng chỉ có thể làm xước da của Ngưu Khanh đại vương mà thôi. Những gì hắn có thể làm được là cầm chân y cho đến lúc hai vị sư huynh tỉnh lại.
Ngưu Khanh đại vương lừ lừ tiến đến. Minh Khánh không thể thấy khuôn mặt y nhưng mà từ trên thân y, yêu khí và sát khí bốc lên ngùn ngụt. Hai ngưới còn cách nhau hơn một thước, Ngưu Khanh đại vương vẫn chưa ra đòn. Sự tư tin của y đã đạt mức tột đỉnh. Lúc này, Minh Khánh quát lên: “Trấn!” Hắn đã vận dụng thần thông Trấn Tà Chân Ngôn. Ngưu Khanh đại vương hơi dừng lại. Y dường như bị choáng váng. Mặc dù biết các loại thần thông của Phật môn thường ảnh hưởng rất mạnh đến các loại yêu quái nhưng Minh Khánh không dám hi vọng quá nhiều. Hắn biết các loại yêu quái ở đây không bao gồm Ngưu Khanh đại vương. Y mạnh hơn nhiều so với những con yêu khác. Quả nhiên, chỉ trong giây lát, Ngưu Khanh đại vương lại lừ lừ bước tới. Minh Khánh quát lên: “Trấn!”

Ngưu Khanh đại vương dừng lại. Lúc này, Minh Khánh vung kiếm đâm thẳng vào cổ y. Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm bất ngờ đục được một lỗ nhỏ. Nó lập tức phát động Huyết Chú, hút lấy máu từ trong người Ngưu Khanh đại vương. Minh Khánh cảm thấy sự thỏa mãn và khát khao của nó. Mặt thanh kiếm hồng lên một cách kỳ dị. Đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy lưỡi kiếm. Ngưu Khanh đại vương đã tỉnh. Y khen: “Quả là một thanh kiếm tốt.” Nói rồi y giơ lưỡi kiếm lên. Cả Minh Khánh đang cầm kiếm cũng từ từ bị nhấc bổng. ‘Vù’ Minh Khánh cảm giác cả người cả kiếm bay vèo ra ngoài. Hắn bị Ngưu Khanh đại vương ném đi một cách nhẹ nhàng như ném một quả bóng. Minh Khánh thấy mình va vào một cái thân cây. Sau đó hắn rớt bich xuống đất như một quả mít rụng. Hắn thấy toàn thân đau đớn rụng rời rồi hôn mê bất tỉnh.
Trong cơn mê, hắn thấy mình đi vào một cái biển máu. Nơi đó có vô số những con người đang trào lên ngụp xuống. Ngoài phụ nữ ra thì nơi đây có đủ loại người. Từ già trẻ lớn bé đến béo gầy cao thấp không thiếu một ai. Khi thấy Minh Khánh đi qua, bọn họ gào lên kéo lấy chân hắn, cầu xin hắn giúp bọn họ đi ra biển máu. Nhưng mỗi khi Minh Khánh động lòng thò tay kéo ai thì người đó lập tức hóa thành một cái thây khô rồi chìm nghỉm. Minh Khánh biết hắn không thể làm gì được ở nơi này. Hắn tiếp tục đi thẳng. Con đường giữa biển máu cứ dài vô tận làm hắn không biết nơi nào là điểm cuối. Rồi bất chợt Minh Khánh ngẩng đầu lên. Phía trên biển máu có một cái mặt trăng màu đỏ. Hắn cảm thấy đó là nơi ở của chủ nhân biển máu. Hắn muốn đến đó. Thế là Minh Khánh bay lên, xuyên qua những đám mây đỏ rực, bước vào một cái vòng tròn màu đỏ. Chính giữa cái vòng tròn đó có một tòa cung điện. Minh Khánh bước lên từng bậc thềm dài và rộng. Sau hơn một trăm cái bậc, hắn đi tới trước cánh cửa to lớn của cung điện. Hai cánh cửa dường như được làm bằng đá, vừa to vừa nặng.
Minh Khánh đẩy nó ra. Bên trong là một không gian sạch sẽ và rộng rãi, khác hẳn với cảnh tưởng bên ngoài. Minh Khánh bước chầm chậm trên tấm thảm đỏ, tiến đến trước ngai vàng. Ngồi bên trên là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Y mặc một bộ quần áo cũ kỹ, đi đôi giày rách, trái ngược với cái ngai vàng to lớn đẹp đẽ bên dưới. Y nhìn Minh Khánh, mỉm cười nói: “Chào mừng quý khách tới Biển máu.”
Minh Khánh hỏi: “Ông là ai?”
Y cười: “Tôi là ai ư? Tôi là kẻ mà cậu đang cầm trên tay đấy.” Minh Khánh nhìn xuống. Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm bỗng xuất hiện trên tay hắn. Người đàn ông cười nói: “Tôi là ý chí, là linh hồn của nó. ” Thanh kiếm bỗng nhiên biến hóa, trở thành các hình dạng khác nhau, lúc thì mỏng manh sắc bén, khi thì to nặng cứng rắn. Cuối cùng thanh kiếm bay lên rồi rơi vào tay y. Minh Khánh hỏi; “Ông là vị đạo trưởng đã tạo nên thanh kiếm này?”
Người đàn ông lắc đầu: “Cậu nhầm rồi. Kẻ đó đã chết lâu lắm rồi, thậm chí còn từ trước khi thanh kiếm này ra đời. Tôi chỉ có giữ lại một phần ký ức của ông ta thôi.” Minh Khánh lại hỏi; “Vậy ông từ đâu tới?”
- “Giống như cậu sinh ra đã có linh hồn, lúc thanh kiếm sinh ra thì có tôi.”

- “Tôi hiểu rồi. Năm trăm năm trước lúc vị đạo trưởng đó hiến tế linh hồn của mình. Ông được tạo ra cùng với ký ức của người đó. Ông mang trong mình lòng thù hận của con người và khao khát hút máu của vua quỷ. Ông chính là lời nguyền đã nguyền rủa những người cầm thanh kiếm. Những kẻ nằm dưới biển máu kia là nạn nhân của cả ông và thanh kiếm đúng không?”
-“Đúng vậy. Cậu rất thông minh. Thực ra thì tôi chẳng thù hận ai cả. Kiếm sinh ra là để giết người. Quỷ hút máu sinh ra là để uống máu.Giống như khi cậu đói, cậu phải ăn cơm, Nếu cậu không có cơm, cậu phải xin cha mẹ cho cậu ăn. Tôi cũng vậy. Kẻ tạo ra tôi đã cho tôi một cái dạ dày khổng lồ, nhưng chỉ nhét vào một chút cơm thừa canh cặn. Vì thế tôi phải tìm kiếm cha mẹ và thức ăn của tôi.”
-“Thế là ông dụ dỗ những người cầm kiếm, khiến cho bọn họ đi đâm con cái, cháu chắt của bọn họ, để thỏa mãn cơn đói của ông?”
-“Nghe thì có vẻ tà ác nhưng thực ra nó rất bình thường. Giống như cậu hàng ngày ăn thịt gà và trứng của nó.”
-“Gà không phải người.”
-“Cậu là người, cậu không sinh ra để làm nghề giết gà, nhưng cậu vẫn giết, vẫn ăn thịt gà. Tôi là một thanh kiếm.Tôi sinh ra là để giết người. Vậy thì tôi uống máu có gì sai?”
-“Ông không phải là kiếm. Ông là một con người.”

Người đàn ông đứng dậy, nhếch môi cười. Khuôn mặt, tay chân của y bắt đầu vặn vẹo. Cái đầu bắt đầu co vào, biến thành một cái đầu lâu. Cái cổ y dài ra biến thành chuôi kiếm. Cà người y bắt đầu co lại, biến dẹt hóa thành lưỡi kiếm. Cuối cùng trước mặt Minh Khánh chỉ còn lại một thanh kiếm hết sức kỳ dị. Thanh kiếm cất giọng khàn khàn hỏi hắn:
-“Thế nào? Bây giờ tôi vẫn là người chứ?”
Minh Khánh nhìn thanh kiếm hồi lâu rồi nói; “Ông là người.”
Hai con mắt trên cái đầu lâu bỗng đỏ rực lên. Thanh kiếm lại hỏi: “Tại sao?” Minh Khánh nói: “Bởi vì tôi cảm thấy ông có lí trí, có khả năng suy nghĩ. Ông có cảm tình, biết yêu, biết ghét, biết buồn phiền hoặc hạnh phúc. Ông có ý muốn, có khao khát. Cho nên với tôi ông là một con người.”
Thanh kiếm thẫn thờ mất một lúc rồi biến lại thành người. Ông ta nheo mắt ngắm Minh Khánh một cách hứng thú rồi hỏi hắn: “Vậy với con mèo đen thì sao? Cậu thấy nó có phải là người không?”
-“Bà Mun ư? Với tôi bà ấy không chỉ là người mà còn là một người bạn. Bà ấy tham ăn tham ngủ nhưng ông thấy đấy, bà ấy sẵn sàng cứu tôi lúc gặp nguy hiểm.”
-“Vậy còn kẻ đánh bay cậu lúc nãy thì sao? Cái gã Ngưu Khanh đại vương đó có phải người không?”
-“Tôi không biết.” Minh Khánh suy nghĩ rồi đáp. Người đàn ông nói: “Cái gã Ngưu Khanh đại vương đó rất mạnh. Cậu đối đầu với hắn chỉ có đường chết mà thôi.”

Minh Khánh trả lời: “Tôi biết. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Nếu tôi bỏ chạy, hai vị sư huynh của tôi sẽ chết.”
Người đàn ông lắc đầu nói: “Cậu không bỏ chạy, cả ba sẽ cùng chết.” Thấy Minh Khánh ngạc nhiên, người đàn ông bèn vẫy tay: “Để tôi cho cậu xem tình hình bên ngoài.”
Trước mặt hai người hiện ra một cái gương lớn. Trong gương Minh Dũng Minh Long đang chiến đấu cực kỳ hăng hái. Minh Dũng đã sử dụng lệnh bài chưởng môn. Cứ mỗi lần gã hạ lệnh , lại có một đám âm binh xông lên đâm chém đối thủ. Ngưu Khanh đại vương hoàn toàn không để ý đến đám âm binh đó. Yêu khí trên người nó bốc lên ngùn ngụt tạo thành một lớp giáp khiến những đòn đánh của đám âm binh không làm nó bị thương một chút nào. Nó chỉ sợ hãi đám bùa lửa của Minh Long. Lúc này vị sư huynh của Minh Khánh đang phùng mang trợn má đọc pháp chú, khiến cho từng tờ bùa lửa trên tay gã bay loạn. Con yêu mỗi lần dính vào đều bị bỏng giãy nãy lên.
Minh Khánh hỏi người đàn ông: “Tôi thấy các vị sư huynh của tôi đang áp đảo con yêu quái cơ mà.”
Người đàn ông trả lời: “Bọn họ đang có lợi thế. Nhưng nếu bọn họ không có đòn sát thủ để làm con yêu bị thương nặng thì kẻ thua sẽ là bọn họ. Pháp lực và bùa chú là những thứ bị tiêu hao rất nhanh.”
Minh Khánh nhìn Minh Dũng Minh Long chảy mồ hôi nhễ nhại giữa đêm khuya cũng hiểu được tình thế đã trở nên khá nghiêm trọng. Hắn hỏi người đàn ông: “Vậy tôi có thể làm gì để giúp họ khi mà ông đưa tôi vào đây?” Ông ta lắc đầu trả lời: “Lúc nãy đòn đánh của con yêu quái khiến cậu bị bất tỉnh, thậm chí sắp bỏ mạng. Linh hồn của cậu rời khỏi cơ thể nên tôi đưa cậu vào trong này.”
Người đàn ông nhìn Minh Khánh rất lâu mới nói: “Trong suốt mấy trăm năm, tôi có thể quyến rũ bất cứ kẻ nào một cách dễ dàng. Tôi cho họ sức mạnh, tuổi thọ và cả quyền lực nữa. Ai cũng nói bọn họ bị tôi mê hoặc, bị tôi nô lệ nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược. Tôi trả cho sự tự do của họ bằng một cái giá rất cao. Chỉ có cậu là có thể từ chối hết thảy. Nhưng hàng đêm cậu vẫn dùng máu của mình để làm giảm bớt cơn đói khủng khiếp của tôi. Cậu là người kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp.”